Chương 257: Điên loạn



Không cần người làm bộ làm tịch! Đều do người hại ta!
Thái tử vừa nói vừa nhìn về phía hoàng đế:
Phụ hoàng, nhi thần bị người ta hãm8 hại! Bọn chúng từng bước dụ dỗ nhi thần làm như vậy là vì muốn nhi thần mất đi ngôi vị Trữ quân!


Biểu cảm của Thái tử điên l3oạn dị thường:
Phụ hoàng, người nhìn xem nhi thần bị bọn họ hại thành ra thế nào!

Thái tử vừa nói vừa vạch mạng che mặt ra, 9vết thương đáng sợ kia lập tức xuất hiện trước mặt mọi người, Thái tử kéo phát quan trên đầu xuống, tóc giả mà công nhân phải tốn rất 6nhiều công sức mới dính lên được cũng theo đó mà rơi xuống.
Rất nhiều người chưa từng nhìn thấy bộ dạng sau khi bị thương của 5Thái tử đều hít sâu một hơi.
Quan viên Đông cung lũ lượt quỳ cả xuống.
Thái tử nhìn thấy tình hình như vậy thì vành mắt đỏ lên, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. Người của Đông cung đều đã quỳ hết rồi, tất cả bọn chúng đều tán đồng với quyết định của phụ hoàng, trong triều không còn ai nói đỡ cho gã nữa, từ nay trở đi gã đã không còn là Trữ quân của Đại Chu nữa rồi.
Hoàng đế vừa nói đến đây, Thái tử bất chợt bật cười ha hả, sau đó gã nhìn chằm chằm vào Tam hoàng tử, ác độc nói:
Ngươi muốn làm chủ Đông cung? Hô hô hô, vậy thì cứ thử xem! Thử xem ngồi trên cái ghế Trữ quân đó có mùi vị thế nào! Ngươi tướng người sẽ được như ý ư? Kết cục của người chưa chắc đã tốt hơn ta đâu!

Long Cẩm Ủy bước lên khiêng Thái tử ra khỏi đại điện, Thái tử vừa giãy giụa vừa gào thét:
Tổng Hữu, ngươi dám thề không? Ngươi dám thề đời này không làm Trữ quân, bằng không sẽ bị thiên lôi đánh chết.

Thái tử bước từng bước về phía trước, bất chợt kéo Bùi Thượng Thanh đang đứng bên cạnh ra, Bùi Thượng Thanh là thiếu chiếm sĩ
, lần này cùng với các thần tử Đông cung đứng sau lưng Thái tử, đợi Hoàng thượng xử trí.
() Một chức quan phụ trách giúp đỡ Thái tử.
Đám triều thần có phần kinh ngạc, tưởng Hoàng thượng sẽ mở cho Bùi Thượng Thanh một lối thoát. Dù sao Bùi Thượng Thanh cáo bệnh nằm nhà cũng đã hơn năm trời, trước khi án ngựa chiến xảy ra đã từng nhiều lần đệ đơn xin từ chức thiếu chiêm sĩ, nếu phải gánh tội rời đi thì thanh danh thần tử phò tá của nhà họ Bùi xem ra đã không còn giữ được nữa. Từ đó có thể thấy Thái tử bị phế, trong lòng Hoàng thượng đã giận dữ đến mức nào, Hoàng thượng vẫn mong con cái của Quý phi có thể thừa kế hoàng vị.
Những thần tử trước đây thân cận với Quý phi, nhìn thấy tình hình như vậy trong lòng cũng thấy yên tâm phần nào. Hoàng thượng đang ở tuổi sung mãn, tương lai ai kế thừa hoàng vị còn chưa biết chắc, Cửu hoàng tử của Quý phi chưa chắc đã có cơ hội, hơn nữa tiến triều cũng từng có tiền lệ phế Thái tử lại trở lại làm Trữ quân rồi bước lên hoàng vị. Tuy Đại hoàng tử trông có vẻ đã phát điện nhưng một tia hi vọng cũng vẫn là chuyện tốt.
Mũi nhọn lúc này lại chĩa sang Ngụy Nguyên Kham, thần tử trên triều đường đồng loạt nhìn về phía hai chú cháu Ngụy Tòng Trí và Ngụy Nguyên Kham. Ngụy Tòng Trí ngước mắt nhìn xà gỗ trên nóc đại điện, dáng vẻ như thể chẳng nghe thấy gì. Có người nhìn ông ta lâu, Ngụy Tòng Trí còn nguýt người ta một cái khiến không khí trở nên cực kỳ khó xử.
Ngược lại thì Ngụy Nguyên Kham không khom không cúi đứng nguyên tại chỗ, dường như tất cả mọi sự nghi ngờ đều chẳng lay động được đến hắn. Hắn không hề lên tiếng, như thể lời nói của phế Thái tử chẳng đáng để hắn phải mất công phản bác lại.

Phụ hoàng, nhi thần bị oan... Phụ hoàng... vị trí Trữ quân này nhi thần làm trong lo sợ, bất cứ lúc nào cũng sợ bị người ta tính kế hãm hại, hết lòng hết sức nghĩ cho Đại Chu. Cầu xin phụ hoàng cho nhi thần thêm một cơ hội nữa!
Cuối cùng Thái tử cũng quỳ xuống, gã nghiến răng nghiến lợi giơ một ngón tay lên, biểu cảm trên mặt vặn vẹo, nhìn chằm chằm vào hoàng đế với ánh mắt ghê rợn:
Chỉ một lần thôi có được không? Không phải phụ hoàng vẫn thường khen ngợi nhi thần hiếu thảo, hiểu chuyện hay sao? Nhi thần là trưởng tử của phụ hoàng cơ mà! Hoàng hậu nương nương không thể sinh cho phụ hoàng đích tử, vậy thì trưởng tử như nhi thần thì có khác gì đích tử đầu? Lập đích lập trưởng, ngôi vị Trữ quân này đều nên là của nhi thần, không ai có thể tranh giành với nhi thần hết.


Hỗn xược!
Hoàng thượng tức giận quát:
Thân là hoàng tử sao có thể nói những lời lẽ như vậy, trên triều đường làm loạn đích thứ!

Sau khi Tam hoàng tử quỳ xuống, Ngũ hoàng tử cũng run rẩy nhìn hoàng đế một cái, sau đó cúi đầu như thể muốn thu mình lại, tránh để hoàng đế nhìn thấy gã.

Ha ha ha!
Thái tử nghe thấy những lời này quay đầu nhìn triều thần:
Các ngươi tin không? Có tin lời nó nói không?

Thái tử nhìn thấy bộ dạng của Bùi Thượng Thanh thì lập tức cười lớn:
Bùi khanh và bản cung chẳng phải cũng giống nhau sao? Bản cũng bị phế thì các người được lợi gì chứ? Đừng tưởng bản cung không biết, trong đám các người có không ít người là tai mắt của lão tam, làm việc cho lão tam!

Bùi Thượng Thanh cúi người nhặt mũ quan lên, bình thản đội lên ngay ngắn rồi quỳ xuống nhận tội:
Hoàng thượng, điện hạ thất đức, kẻ phò tá như vị thần bất lực, không làm tròn chức trách, xin Hoàng thượng trách phạt!

Hoàng để chăm chú nhìn đám người. Trưởng tử của ông ta điên dại không ra thể thống gì, lão tam và lão ngũ cũng quỳ ở một góc không dám lên tiếng, mấy đứa con trai của ông ta lúc này dường như đều chẳng bằng một góc của con cháu nhà họ Ngụy.

Đưa Đại hoàng tử xuống trị bệnh, trước khi khỏi bệnh không cho phép bước chân ra khỏi phủ đệ.
Hoàng đế vừa nói vừa nhìn thần tử Đông cung:
Đông cung có ngày hôm nay đều do các ngươi không làm tròn chức trách, tất cả quan viên cách chức điều tra!

Thái tử đầu tóc rũ rượi, vẻ mặt nanh ác:
Phụ hoàng, người nhìn đi! Chính là nó! Nó muốn ngồi lên vị trí Trữ quân, từng bước bức hại nhi thần thành ra thế này!

Sắc mặt Tam hoàng tử hơi thay đổi, không ngờ Thái tử lại phát điện trước mặt triều thần, nhưng lúc trước Tam hoàng tử đã từng có kinh nghiệm bị Thái tử dùng mảnh sành cửa cho bị thương, giờ tâm trạng cũng đã trấn tĩnh, lập tức quỳ xuống nói:
Phụ hoàng minh giám, nhi thần xin thề với trời trước giờ chưa từng hãm hại đại ca! Nếu nhi thần từng có ý muốn tranh giành ngôi vị Trữ quân thì cứ khiến nhi thần... khiển nhi thần không bao giờ có thể làm con cháu Tổng thị được nữa!

Thái tử rùng mình, ý thức được bản thân đã lỡ lời, nhưng gã đầu có sai? Lẽ nào đây không phải là sự thật? Lẽ nào Ngụy Hoàng hậu không phải chỉ là một vật trưng bày?
Nghĩ tới Nguy Hoàng hậu, Thái tử liền nghĩ ngay tới Ngụy Nguyên Kham, ánh mắt quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên mặt Ngụy Nguyên Kham:
Phụ hoàng, là nhà họ Nguy hại nhi thần... Ngụy Nguyên Kham muốn giết nhi thần...

Thái tử càng thêm giận dữ
Ông vẫn như vậy! Bất kể gặp phải chuyện gì cũng dùng mấy lời này để đối phó với bản cung! Bản cũng đã nghe nhàm từ lâu rồi!

Thái tử nói xong vung tay lên đánh vào đầu Bùi Thượng Thanh, xung quanh vang lên kinh hãi, Bùi Thượng Thanh không tránh không né, mũ quan trên đầu đã rơi xuống sàn đại điện.

Bùi khanh, Bùi tiên sinh
Thái tử nói:
tiên sinh nói gì đi chứ! Có phải bản cũng bị người ta hãm hại không? Vì sao lại hãm hại bản cung? Đương nhiên là vì muốn ngồi lên vị trí Trữ quân rồi, bản cung nói có đúng không?

Bùi Thượng Thanh bình tĩnh, không để ý đến quan phục của mình bị Thái tử kéo xộc xệch, khom người nói:
Cho dù điện hạ bị phế thì cũng từng là Thái tử Đại Chu, không thể làm mất nghi thải trên đại điện, ngày sau điện hạ vẫn còn là hoàng tử, vẫn phải ra sức VÌ xã tắc.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.