Chương 258: Thăng quan


() Tội kỷ chiếu là chiều thứ tự trách tội mình do các để vương ban bố khắp thiên hạ với hàm ý tự xét lại tội của mình, tự sám hối tộ8i lỗi của bản thân.

Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử quỳ xuống hành lễ:
Nhi thần nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.


Nói 3xong những lời này, Hoàng để lại nhìn sang Ngụy Nguyên Kham:
Vụ án này còn chưa kết thúc, Ngụy khanh vẫn phải tiếp tục điều tra, tì9m cho ra người đã xúi giục Lâm Tự Chân.

Dường như Hoàng để có thể nhìn thấy bóng dáng của Ngụy Tòng Thịnh từ Ngụy Nguyên Kham, đứng đó im lặng không nói cũng như trong lòng đã hiểu rõ tất cả từ lâu.
Ngụy Nguyên Kham ngước mắt lên, đôi mày khí thải, mắt phượng hẹp dài càng tăng thêm cảm giác như đã từng thân quen của Hoàng đế, đó không phải là Ngụy Tòng Thịnh mà là A Dục, Trung cung Hoàng hậu của ông ta.
Cháu trai giống cô cũng rất bình thường, tính tình của người nhà họ Ngụy cũng di truyền hết cho Ngụy Nguyên Kham. Cánh cửa cung Khôn Ninh cũng đóng chặt lại hiện lên trước mắt Hoàng đế. Cho dù tính cách thể nào thì chỉ cần ông ta không đồng ý, bà cũng sẽ không thể nào bước ra khỏi nơi ấy. Nhà họ Ngụy cũng vậy, cho dù là danh môn thế gia thì cũng phải làm việc cho ông ta, ông ta không cho thì bọn họ cũng mãi mãi không có được.
Ngụy Nguyên Kham dõng dạc đáp lời:
Vi thần tuân chỉ!

Đúng lúc đó, phủ doã6n Thuận Thiên Tô Phủ tiến lên bẩm báo:
Vụ án nhà họ Trình vẫn xin Hoàng thượng định đoạt, có bàn giao cho Đại Tý Tự hay không ạ?
Trình đại lão gia là cha ruột của phò mã Trình Dực, cũng xem như là hoàng thân quốc thích. Cho dù không bàn giao vụ án cho Tông Chính Tự thì cũng phải vào tay Đại Lý Tự.
() Tông Chính Tự là một cơ quan thời cổ đại, chuyên quản lý các công việc của hoàng tộc: quản lý gia phả hoàng tộc, tông tộc, ngoại thích, bảo vệ lăng miếu của hoàng tộc.
Hiển nhiên Cố Sùng Nghĩa cũng không ngờ được kết quả như vậy, cứ ngẩn người đứng yên tại chỗ. Ngự tiến thái giám Hoàng Xương thầy thể thì phải nhắc nhở:
Hoài Viễn hầu nên tạ ân với thánh thượng đi chứ?

Bấy giờ Cố Sùng Nghĩa mới hoảng hốt đi ra từ trong đám đông, vén áo bào lên quỳ trước đại điện:
Vị thần cảm tạ long ân của Hoàng thượng!

Hoàng đế đáp:
Công trạng mấy đời Hoài Viễn hầu các cung tận tụy vì Đại Chu, sau này ải khanh cũng nên tiếp tục dốc hết tâm sức vì triều đình.

Hoàng để lạnh nhạt đáp:
Phủ Thuận Thiên thẩm tra xử lý là được, nếu có nội tình khác thì dùng tẩu sau.

Cũng có nghĩa là Hoàng thượng không coi nhà họ Trình ngang hàng với hoàng thân quốc thích, không ban cho Trình đại lão gia bất cứ ân điển nào. Tô Phủ nhìn Kiều Tung cách đó không xa. Kiều Tung ôn tồn nho nhã, dường như trên gương mặt đang nở một nụ cười, hoàn toàn không giống như người phụ trách việc thưa kiện của Hình Bộ.
Viên Tri Hành vốn nên bước ra khỏi hàng để kêu oan giúp muội muội nhưng Hoàng thượng nhắc đến
nội tình
, trong chốc lát Viên Tri Hành không thể hiểu rõ mưu tính của Hoàng thượng. Hoàng thượng trưng phạt nhà họ Trình như vậy, xem như đã cho ông ta mặt mũi, làm sao ông ta dám đi quấy rầy thêm nữa? Nhưng như thế thì ông ta cũng không thể nào mượn cơ hội này để rửa sạch mọi tội lỗi cho nhà họ Viên.
Hoàng đế chậm rãi cất lời:
Hoài Viễn hầu vạch trần vụ án ngựa chiến có công, kể từ hôm nay đến Ngũ quân đô đốc phủ nhậm chức Thiêm sự.

Tuy Ngũ quân đô đốc phủ đã bị Binh Bộ tước mất quyền lực từ lâu, Thiêm sự chỉ là một chức quan hữu danh vô thực. Nhưng Hoài Viễn hầu chẳng xông pha chiến trường được bao lần lại một bước từ quan viên nuôi ngựa nhảy thẳng lên Ngũ quân đô đốc phủ. Trong cả vụ án, chuyện vị Hoài Viễn hầu này làm hình như chỉ là đốc thúc triều đình đi kiểm tra ngựa, sau khi phát hiện mất ngựa thì kêu oan trên đại điện, về đến phủ Thái Nguyên đón vợ con, rồi cũng ở lại trong thôn bảo, chẳng thấy có bất kì quan công nào được bẩm báo về kinh.
Người như vậy nhưng lại được lợi lớn nhất.

Chiến sự của Du Lâm Vệ còn chưa ngừng, nếu muốn tận lực tập trung, hay là các người đến chỗ Du Lâm Vệ chửi tung lũ Thát Đát đi.


Còn mắng Ngụy Nguyên Kham, nhà họ Ngụy thì làm sao? Ngụy Nguyên Kham cứu Thái tử về là sai à? Lẽ nào phải để Thái tử bị Thát Đát bắt đi?


Các ngươi yên tâm cái gì? Hoàng hậu nương nương đã nói tuyệt đối không nhận con cháu nối dõi từ lâu rồi, các ngươi còn bám riết không buông như vậy...

Các quan viên bãi triều đều vội vã rời đi, sợ nán lại một chút thôi là sẽ bị cuốn vào, chỉ có Ngụy nhị lão gia dừng bước giống như thể đang góp vui chẳng hề sợ chuyện xé ra to vậy. Quả nhiên đã khiến các ngự sử gai mắt, vốn dĩ là lão thần khổ cực can gián, cuối cùng lại biến thành mắng nhiếc đấu đá lẫn nhau bên ngoài cổng cung.

Sao không khuyên can Thái tử điện hạ từ sớm đi?


Lúc vụ án ngựa chiến xảy ra các ngươi đang làm gì?

A Dục rời xa ông ta cuối cùng có được kết quả gì? Lẽ nào bà không hiểu rõ tâm tư của ông ta ư? Nếu đã chọn làm Hoàng hậu Đại Chu thì phải cho ra dáng một vị Hoàng hậu, không thể chỉ vì lợi ích riêng. Lúc A Dục cầm số hàn dược, ôm bài vị của hai đứa trẻ tới chất vấn ông ta thì nên biết đó không phải là việc mà một Hoàng hậu nên làm. Kể từ giờ phút ấy, bà đã không còn là Hoàng hậu Đại Chu nữa.
Ngụy Nguyên Kham đứng sang một bên, Hoàng để lại nhìn sang Hoài Viễn hầu Cố Sùng Nghĩa.
Vụ án ngựa chiến do Hoài Viễn hầu khơi lên, nếu không có Hoài Viễn hầu thì cũng không thể điều tra ra việc Lâm Tự Chân thông đồng với địch được, không ít quan viên trong kinh tràn ngập lòng ngưỡng mộ với Cố Sùng Nghĩa, vị Hoài Viễn hầu này thực sự may mắn quá.
() Trấn phủ ty: Tên một chức quan, Cẩm y vệ thuộc về Trấn ty phủ ở Nam và Bắc, chuyên dùng cực hình để trấn áp tham quan.
Cố Sùng Nghĩa đứng giữa đám đông, gương mặt phấn khởi, thăng quan tiến chức thuận lợi, đi từng bước ra ngoài cung nhưng lại nghe thấy tiếng ầm ĩ, là Ngụy nhị lão gia đang cãi nhau với ngự sử.
Trong số các ngự sử vẫn có người của Đông cung, bọn họ không có cơ hội lên triều nên luôn túc trực trước cổng cung, nghe bảo Hoàng thượng phế Thái tử, mấy vị ngự sử vừa khóc lóc vừa quỳ lết trước cổng cung, cầu xin Hoàng thượng thu hồi ý chỉ.
Cố Sùng Nghĩa bái lạy lần nữa:
Vị thần nhất định không phụ lòng mong đợi của Hoàng thượng.

Buổi họp triều kéo dài một canh giờ, Hoàng thượng mới rời khỏi đại điện, nội thị hô vang:
Bãi triều!

Các quan viên rời khỏi đại điện, Cố Sùng Nghĩa nghe lời chúc tụng vang lên xung quanh mình, chắp tay liên tục trả lễ. Thiêm sự Ngũ quân đô đốc phủ không bằng Trấn phủ ty của Kinh vệ chỉ huy ti nhưng cũng đã là vinh dự mà chỉ huân quý mới có được.
Hoàng để tiếp tục nói:
Ngụy Nguyên Kham điều tra án có công, Tư trị thiếu doãn, các quan viên văn võ phủ Đại Đồng lập được công, bàn về công trạng xứng đáng được ban thưởng, do Lại Bộ soạn thảo và nộp lên cho Trung Thư Tỉnh.

() Tư trị thiểu doãn: Quan hàm tòng tam phẩm thời Minh, tên gọi quan văn. () Trung Thư Tỉnh: Cơ quan tối cao của chính phủ trung ương thời cổ đại, tuân theo ý chỉ của hoàng đế, quản lý những chuyện cơ mật, công bố chiếu thư của hoàng đế.
Mấy vị lão thần của Trung Thư Tỉnh lập tức khom lưng nhận mệnh. Ngụy Nguyên Kham bước ra mấy bước, vén quan phục lên quỳ trước đại điện cảm tạ ân điển.

Ai da... Đừng có tóm râu của ta.



Được... Để xem râu của ngươi dài hay là râu của ta dài!


Ánh mắt của tất cả mọi người chuyển từ Cố Sùng Nghĩa sang Ngụy nhị lão gia và ngự sử, hai người lăn tới lăn lui, gắng sức lau sạch lớp gạch xanh trước cổng cung.

Cố Sùng Nghĩa tỏ vẻ ghét bỏ, chuẩn bị vòng qua để ra về, nhưng đây là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn rời cũng nên đành gồng mình nhanh chân bước qua. Ông không muốn dính dáng tới Ngụy nhị lão gia một chút nào.

Sắp ra khỏi cổng cung, Cố Sùng Nghĩa đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó bổ nhào sang. Với thân thủ của ông thì né người sang là có thể né được, song trước ánh mắt của biết bao nhiêu người thì ông không muốn thể hiện điều đó ra nên đành phải vụng về bước sang bên cạnh nhường đường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.