Chương 259: Tặng quà


Chắc chắn là đang làm bộ làm tịch. Cố Sùng Nghĩa không muốn để ý đến Ngụy nhị lão gia, ông dùng sức giật ống quần mình lại, định sải bước đi về trước8. Ngụy nhị lão gia y hệt như cái đêm ở trong rừng đó.

Là giả thôi, sau khi chuyện xảy ra Cố Sùng Nghĩa đã suy nghĩ hết lần này đến lần khác.3 Từ lúc Ngụy nhị lão gia ngất xỉu cho đến lúc tỉnh lại trong không giống như có bệnh gì đó trong người lắm. Bây giờ lại dùng chiêu này, hiển nhiên l9à đang đối phó với ngự sử rồi.
Chuyện tốt tới thì đi liền ngay sau đó sẽ là phiền phức.

Mẹ vất vả quá rồi phải nghỉ ngơi.
Cố Minh Châu nhìn Lâm phu nhân:
Con đi chọn quà đáp lễ.

Hẻm Hoa Sen chỉ nhà chú họ của Cố Sùng Nghĩa,
Lâm phu nhân mỉm cười:
Tin tức của thúc họ nhanh nhạy thật.

Cố Minh Châu nửa đi nửa chạy, Dương ma ma đuổi theo hụt cả hơi, sức khỏe của Đại tiểu thư thật sự đã tốt lên nhiều, chạy suốt cả đoạn đường mà chẳng thấy cô có vẻ mệt mỏi tí nào.
Quán gia tiến lên mở cửa nhà kho, Dương ma ma bưng các hòm xiểng mà hẻm Hoa Sen gửi tới vào, bên trong chứa một thanh ngọc như ý. Lần này hẻm Hoa Sen đã bỏ ra không ít công sức, bỏ ra bao nhiêu vốn thì sẽ cầu xin chuyện lớn bấy nhiêu, e là lần này không dễ tống cổ bọn họ đi như vậy.

Người đứng dậy đi! Ngụy nhị, ngươi đừng làm bộ làm tịch nữa!

Mọi người tưởng rằng ngự sử chỉ muốn đánh thức Ngụy Tòng Trí nhưng chẳng ngờ ngự sử lại bổ nhào tới bóp lấy cổ Ngụy Tòng Trí.
Cố Minh Châu nhớ đến ca ca của Viện thị, Thiêm đô ngự sử Viễn Tri Hành. Mọi người đều biết Ngụy Nguyên Kham đang điều tra vụ án của nhà họ Viên, Ngụy nhị lão gia ngất xỉu như thế này thì Viên Tri Hành sẽ bị nghi ngờ là lợi dụng ngự sử để vu khống hãm hại Ngụy Nguyên Kham. Thân là Thiêm đô ngự sử mà đến ngự sử dưới trướng cũng chẳng quản thúc được, nói một cách nhẹ nhàng thì chịu trách nhiệm vì sợ suất trong việc giám sát, nói nặng nề thì có khả năng là đang đe dọa nhà họ Ngụy.
Lâm phu nhân đáp:
Chuyện này đúng là... cũng chẳng biết Ngụy nhị lão gia bị thương như thế nào.

Không phải vấn đề là tiếc hay không tiếc, mà là làm sao hẻm Hoa Sen thích món quà đáp lễ như thế này được?
Cố Minh Châu nhìn Dương ma ma:
Sổ sách này không tốt sao? Mẹ bảo sách là thứ còn quý giá hơn cả vàng bạc.

Cho dù Ngụy nhị lão gia không biết đánh đấm, lẽ ra cũng không đến mức bị ngự sử đánh bị thương quá nghiêm trọng, bên cạnh còn có cha, thời khắc quan trọng chắc chắn cha sẽ ra tay cứu giúp.
Cố Minh Châu đang suy ngẫm thì ma ma quản sự lại bẩm bảo:
Quà của hẻm Hoa Sen tặng đã đến rồi.

Ngự sử lại đá cho Ngụy Tòng Trí thêm một cú nữa, Ngụy Tòng Trí vẫn nằm yên như cũ.
Vốn dĩ đến đây là để đối phó với nhà họ Ngụy, vậy mà vì chuyện phế Thái tử lại gây ra chuyện đến mức độ này. Vành mắt ngự sử đã ửng đỏ, lần này chắc chắn ông ta sẽ bị triều định trách tội nặng nề. Không vạch trần vở kịch của Ngụy Tòng Trí sẽ càng bị Ngụy Tòng Trí kiềm chân, lát nữa Cẩm vệ canh giữ cổng cung đến thì ông ta chẳng còn cơ hội nữa.
Mỗi lần gửi quà đáp lễ đều phải gửi nhiều hơn hẻm Hoa Sen một chút.
Dương ma ma gật đầu rồi đi theo sau đại tiểu thư.
Cố Sùng Nghĩa thật sự không muốn dính líu đến chuyện nhà họ Ngụy, nhưng Ngụy Nguyên Kham lại bị giữ lại ở trực phòng trong cùng để bàn giao tài liệu cho Trung Thư tỉnh nên tạm thời sẽ không ra đây. Ông giương mắt nhìn Ngụy Tòng Trí bị người khác hành hạ như một con cá đã chết, vả lại đến mức này mà Ngụy Tòng Trí vẫn còn nằm yên không động đậy.
Có lẽ không phải giả vờ, có khả năng Ngụy Tòng Trí có bệnh trong người thật. Cố Sùng Nghĩa âm thầm thở dài một hơi rồi bước sang, kéo ngự sử đó ra rồi đỡ Ngụy Tòng Trí đang nằm dưới đất dậy, đúng lúc đó Cấm vệ cũng vừa tới nơi.
Thậm chí mấy ngày trước phu nhân còn cảm thấy nên mời tiên sinh về dạy đại tiểu thư, dáng vẻ nghiêm túc lúc nhìn thấy sách của đại tiểu thư giống như vô cùng hứng thú với những con chữ trong đó vậy.
Nhìn thấy Dương ma ma vẫn còn ngây người ra đó, Cố Minh Châu ngẩng đầu:
Không được à? Châu Châu không tiếc.

Ma ma quản sự đáp:
Nghe nói Ngụy nhị lão gia bị ngự sử đánh ngất trước cổng cung, đúng lúc Hầu gia có mặt ở đó nên đã đưa Ngụy nhị lão gia về nhà họ Ngụy rồi.

Cố Minh Châu ngừng mũi kim lại. Ngụy nhị lão gia bị ngự sử đánh ư? Ngự sử vốn chỉ biết mồm mép từ lúc nào mà thành động tay động chân luôn rồi? Cũng chẳng biết là ai ra tay trước nhưng mà Ngụy nhị lão gia ngất xỉu thì chắc chắn ngự sử không thể chiếm được lợi ích gì, ắt hẳn chuyện này sẽ bị gửi tới Sát viện.

Đóng lại đi.
Cố Minh Châu dứt khoát ra lệnh, đồ phải để yên trong đó.
Dương ma ma nhỏ giọng nhắc nhở:
Chúng ta vẫn chưa chọn được món gì cả.

Dương ma ma hỏi:
Đại tiểu thư, chúng ta chọn thứ gì đây?

Cố Minh Châu quét mắt khắp nhà kho, toàn là những món đồ mẹ tích góp bao nhiêu năm nay, làm sao có thể tặng bừa cho người khác được?

Không chọn ở đây.
Cố Minh Châu vô cùng nghiêm túc:
Đồ ở đây không tốt.

Đồ bên trong kho này còn không tốt? Lẽ nào đại tiểu thư định đi đến Bác Cổ các tìm sao?
Mắt Lâm phu nhân lóe sáng. Đúng thế, không đợi bọn họ đến cửa mà chọn một món quà thích hợp tặng trả lễ ngay, cũng xem như chặn được miệng bọn họ.
Lâm phu nhân vẫn không yên lòng bèn căn dặn ma ma quản sự đi theo:
Giúp Châu Châu chọn quà.


Mau đi mời ngày.
Trong lúc hỗn loạn, hình như Cố Sùng Nghĩa nhìn thấy lông mi của Ngụy Tòng Trí khẽ động đậy. Cố Sùng Nghĩa cau mày, rốt cuộc là do ông tưởng tượng hay là thật đây? Nếu không phải do thấy Ngụy Tòng Trí quá thê thảm, ông cũng sẽ ra tay nhéo một cái thật mạnh để xem xem là thật hay giả.
Tin tức Hoài Viễn hầu một bước lên mây truyền về nhà họ Cổ. Lâm phu nhân đang dạy Châu Châu nữ công gia chánh, nghe thấy Hầu gia đến Binh mã ti ngũ thành nhậm chức thì lập tức vui mừng hớn hở:
Hầu gia đầu? Sao vẫn chưa về nhà?


Đại tiểu thư.
Dương ma ma đang định lên tiếng thì Cố Minh Châu lại chạy đi như một cơn gió. Dương ma ma vội vã căn dặn người hầu khóa kỹ cửa kho, lúc bấy giờ mới đuổi theo Cố Minh Châu ra khỏi viện tử. Cố Minh Châu dẫn theo Bảo Đồng đi vào thư phòng, người hầu đang sắp xếp lại thư tịch. Cô hào hứng nhìn những cuốn sách ấy:
Tặng mấy thứ này cho tam tổ mẫu và các ca ca tỷ tỷ.

Dương ma ma nhìn theo hướng ngón tay của Cố Minh Châu, những cuốn sách này là phu nhân vừa mới cho người mua về. Kể từ sau khi đại tiểu thư bắt đầu thích nghe phu nhân đọc sách, sách trong thư phòng cũng dần nhiều lên theo.
Gây ra chuyện như thế trước cổng cung, ngự sử cũng chẳng còn mặt mũi nào nhắc đến Ngụy Nguyên Kham nữa, trách6 mắng nhà họ Ngụy trông chẳng khác nào đang cố ý kiểm chuyện với nhà họ Ngụy cả.
Nhà họ Ngụy chẳng bị thua thiệt gì cá, Cố Sùng Nghĩa liếc m5ắt nhìn Ngụy Tòng Trí đang nằm dưới đất, vừa khéo nhìn thấy một ngự sử nhân lúc hỗn loạn đưa chân giẫm một phát thật mạnh lên người Ngụy Tòng Trí. Trong lòng Cố Sùng Nghĩa không nhịn được làm bèm vài câu, dường như ông có thể cảm nhận được sự đau đớn đó nhưng Ngụy Tòng Trí nằm dưới đất vẫn không hề động đậy.
Sau khi bọn họ trở về từ Sơn Tây, chú họ luôn ở bên cạnh chờ đợi, ngày nào triều đình còn chưa đặt ra điều lệ thì ngày đó bọn họ sẽ không xuất hiện.
Dù sao liên quan đến Thái tử thì chẳng ai biết kết quả cuối cùng sẽ là được ban thường hay bị trách tội. Bây giờ Hầu gia một bước lên mây là chủ họ liền vội vã đến ngay. Đây chỉ là khởi đầu, Hầu gia vừa mới đến Binh mã ti ngũ thành nhậm chức, chủ họ sẽ đến cầu xin lo lót con đường làm quan cho con cái trong nhà ngay.
Dương ma ma vội vàng đáp:
Tiểu thư nói rất đúng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.