Chương 271: Có lòng dạ khác


Đông cũng bị phế, hoàng thượng lệnh cho Trung thư tỉnh khởi thảo văn bản giáng Thái tử xuống làm Cung vương, phong Tam hoàng tử là Hoài vư8ơng, Ngũ hoàng tử là Túc vương, ý chỉ sẽ nhanh chóng được ban xuống.

Đối với Đông cung thì đây chắc chắn là một kiếp nạn, nhưng v3ới Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử thì lại nhờ họa có phúc, được cùng phong vương.

Cho nên Tam hoàng tử phi lúc này mới mừng rỡ đến th9ế, giờ là Hoài vương, có lẽ chẳng bao lâu nữa có thể vào ở trong Đông cung, trở thành Trữ quân mới của Đại Chu.
Công chúa Hoài Nhu trở về chưa được bao lâu, tối ngày đều bận rộn xử lý chuyện của Triệu phu nhân, nào có thời gian ra ngoài. Cho dù ra ngoài sẽ không nhắc đến Cố Minh Châu mãi. Cố Minh Châu hiểu rất rõ tính tình của công chúa. Trước khi chuyện của nhà họ Trình và Triệu lão tướng quân được làm rõ, là phúc hay họa còn chưa biết, công chúa đâu dám nhiều lời, chỉ e sẽ làm liên lụy tới người bên cạnh, tuyệt đối sẽ không giống như những gì Tam hoàng tử phi nói.
Thêm nữa, cô nào có đẹp đầu? Lúc cô ở nhà họ Châu đúng là có dung mạo trần đời hiếm gặp, nhưng giờ đây Cố Minh Châu chỉ có thể được coi là mi thanh mục tủ. Hơn nữa cô có ý che giấu dung mạo của
mình, trước nay đều để mặt mộc ra ngoài không nói, còn cả ngày chạy tới chạy lui, làn da không được trắng trẻo, cộng thêm ánh mắt đờ đẫn, hoàn toàn không hề ăn khớp với từ
xinh đẹp
. Tam hoàng tử phi nói về cô như vậy là có ý đồ gì?
Tam hoàng tử phi nhìn Cố lão phu nhân:
Lão phu nhân cũng tới gặp Tôn chân nhân ư?

Cố lão phu nhân gật đầu:
Bệnh của Châu Châu đỡ nhiều rồi, lão thân đưa Châu Châu tới dâng hương, cảm tạ Tam Thanh tổ sư phù hộ.

Tam hoàng tử phi cười nói:
Nếu đã vậy thì chúng ta cùng đi đi.
Nói rồi giơ tay về phía Cố Minh Châu:
Châu Chấu đi qua bên này.

Nụ cười trên mặt Trương phu nhân lập tức biến mất:
Vết thương trên người thì đã khỏi rồi, tiếc là tấm bệnh trong thời gian ngắn chưa thể lành lại ngay.
Tam hoàng tử phi thở dài:
Thái phu nhân bị Lâm Tự Chân dối gạt, giờ đây đã biết được chân tướng, ta nghĩ chắc trong lòng thái phu nhân cũng cảm thấy có lỗi với lão Hầu gia.

Vành mắt Trương phu nhân ửng hồng:
Đâu chỉ có vậy, nếu chúng tôi không hết lòng khuyên nhủ thì thải phu nhân đến cơm cũng chẳng chịu ăn. Hầu gia nhà chúng tôi vì để bắt Lâm Tự Chân mà không tiếc làm thái phu nhân trọng thương. Hầu gia cũng có nỗi khổ, tôi chỉ mong Hầu gia sớm ngày về kinh, hóa giải nút thắt trong lòng với thái phu nhân.

Tam hoàng tử phi nghe vậy chợt nảy ra một ý:
Vậy phu nhân phải khuyên thái phu nhân, chứ đừng trách Định Ninh hầu. Định Ninh hầu làm vậy cũng là vì Đại Chu. Nếu không có Định Ninh hầu thì thái phu nhân đã bị Lâm Tự Chân làm liên lụy từ lâu rồi, triều đình niệm tình Định Ninh hầu lập được đại công, tuy thái phu nhân có sai nhưng cũng chỉ bị xử phạt nhẹ thôi.

Tam hoàng tử phi nói xong câu này chợt phát hiện Châu Châu đã đi rồi không biết quay lại từ lúc nào, lúc này đang đứng trước mặt bọn họ.
Tam hoàng tử phi nhìn Trượng phu nhân:
Đi thôi, chân nhân còn đang đợi chúng ta đấy.
Cố Minh Châu đi theo Tam hoàng tử phi. Những lời Trương phu nhân nói ban nãy cô đã nghe thấy hết, vẻ mặt chắc chắn của Tam hoàng tử phi cũng lọt cả vào mắt cô. Xem ra Tam hoàng tử phi sẽ cho người âm thầm giúp đỡ, xin triều đình xử khoan hồng với Lâm thái phu nhân. Chuyện này sẽ được làm xong trước khi Thôi Trinh vào kinh, như vậy thì Thôi Trinh sẽ nợ Tam
hoàng tử một mối ân tình.
Cổ Minh Uyển mải nghĩ ngợi, không chú ý bậc cấp dưới chân liền bị trượt chân một cái, Cổ Minh Lam ở bên cạnh lập tức bước tới đỡ:
Đại tỷ cẩn thận!

Cố Minh Uyển đứng vững rồi thẳng tay hất Cố Minh Lam ra:
Không cần người nhiều chuyện!

Không đưa Minh Nghiên đi cùng là vì sợ Minh Nghiên cướp mất hào quang của cô ta, nhưng không ngờ con ngốc kia lại thu hút hết sự chú ý của Tam hoàng tử phi, như vậy khác nào đảo lộn trật tự?
Cố Minh Châu vui vẻ đi tới bên cạnh Tam hoàng tử phi.
Nhìn thấy Cố Minh Châu đi tới, Cố Minh Uyển nắm chặt khăn tay. Tam hoàng tử phi chỉ chăm chăm nói chuyện với mình Cố Minh Châu, không thèm nhìn hai tỷ muội bọn họ. Minh Lam là thứ nữ thì cũng thôi, nhưng cô ta đường đường là đích nữ, một cơ hội tốt được thân cận với Tam hoàng tử phi lại cứ thể bị con ngốc kia cướp mất rồi.
Cổ Minh Uyển càng nghĩ càng thấy tức. Nếu cô ta ở bên cạnh Tam hoàng tử phi thì Tam hoàng tử phi chắc chắn sẽ yêu thích cô ta, có được thanh danh tốt thì tự nhiên hôn sự cũng sẽ thuận lợi, sớm biết thế này thì không nên dẫn Châu Châu theo cùng làm gì.

Ta thích tính cách này của Châu Châu.
Tam hoàng tử phi nói:
chẳng trách Hoài Viễn hầu và phu nhân lại chiều Châu Châu như vậy.


Không chỉ có Hậu gia và phu nhân đầu.
Trương phu nhân gọi người dìu đi:
Thái phu nhân nhà tôi cũng thích Châu Chấu lắm. Hồi nhỏ Châu Châu mắc bệnh nặng, thái phu nhân nhà tôi còn lo đến mức mấy ngày không tài nào chợp mắt được.

Nhắc tới Lâm thải phu nhân, Tam hoàng tử phi hỏi:
Bệnh của thái phu nhân thế nào rồi?

Cố Minh Châu xuốn6g xe đi theo Cố lão phu nhân và Cổ Minh Uyển, Cổ Minh Lam bước tới gặp mặt Tam hoàng tử phi và Trương phu nhân. Ánh mắt Tam hoàng tử phi 5dừng lại trên người Cố Minh Châu:
Phu nhân nói đó chính là đại tiểu thư nhà Hoài Viễn hầu?

Trương phu nhân thân mật đáp:
Chính là Châu Châu.


Thật đúng là viên minh châu trong lòng bàn tay.
Tam hoàng tử phi khen ngợi:
Thật xinh đẹp, khiến người ta vừa nhìn đã thấy yêu thích, chẳng trách công chúa Hoài Nhu cứ nhắc Châu Châu mãi.

Từ cửa núi đi tới đạo quán còn phải đi thêm một đoạn đường, Tam hoàng tử phi đi đến mức thở hồng hộc, Cố Minh Châu ở bên cạnh mặt không đổi sắc. Tam hoàng tử phi chợt có suy nghĩ, quay sang nhìn Trượng phu nhân:
Bệnh của Cổ đại tiểu thư quá nhiên đã khỏi rồi, chúng ta đều không bằng được cô bé.

Bảo Đồng đắc ý nhướng mày. Thể này đã tính là gì, điểm lợi hại nhất của tiểu thư nhà cô bọn họ còn chưa được chứng kiến đầu.
Ma ma quản sự bên cạnh Cố lão phu nhân vội vàng chạy lên xin lỗi:
Đã để Tam hoàng tử phi cười chê rồi. Đại tiểu thư nhà nô tỳ từ nhỏ có bệnh trong người, trưởng bối trong nhà vì để tiểu thư vui, không quản thúc chặt chẽ bao giờ, cho nên bây giờ mới...


Phúc sinh vô lượng thiên tôn.
Tôn chân nhân bước lên trước hành lễ theo kiểu người tu đạo.
Tam hoàng tử phi nói:
Đã lâu không gặp chân nhân, chân nhân có khỏe không? Chuyến đi này thuận lợi cả chứ?

Tôn chân nhân nói:
Tam Thanh tổ sư gia phù hộ, đem được di vật của sư huynh về, đã dâng lên trong điện, sau đó bần đạo sẽ tổ chức vài lần pháp sự cho sư huynh.

Võ tướng không thể qua lại với hoàng tử, Trương phu nhân gả vào phủ Định Ninh hầu lâu như vậy rồi lẽ nào lại không biết? Bất kể là cố tình hay là vô ý, Thôi Trinh vẫn còn chưa tới kinh thành thì đã có một phiền phức lớn đang chờ hắn ở phía trước rồi.
Tam hoàng tử phi cũng thật quá vội vàng. Đồng cung vừa mới bị phế, cô ta đã mưu tính những thứ này cho Tam hoàng tử, như vậy xem ra sự quan tâm đối với cô cũng là muốn lôi kéo cha. Cố Minh Châu khá tò mò, không biết Tam hoàng tử phi sẽ làm thế nào với mình.
Trong lúc trò chuyện, bọn họ đã tới trước cửa Thượng Thanh quán, một vị khôn đạo (nữ đạo sĩ ước chừng ngoài ba mươi dẫn theo mấy nữ đạo sĩ đã đứng đợi ở đó từ lâu. Vị khôn đạo này có đôi mắt sáng rõ, khóe miệng hơi cong lên, trên mặt tựa như có ý cười nhưng ý cười lại không quả rõ ràng, chỉ lờ mờ hiện hữu trên khóe miệng hơi cong lên. Ngoài điều đó ra thì không thể nhìn ra được bất cứ biểu cảm nào khác, nhìn lậu chỉ cảm thấy sâu không thấy đáy.
Tôn chân nhân rời khỏi kinh thành là bởi vì sư huynh ở Sơn Đông vũ hóa, không biết chuyện đó có thật hay không. Cố Minh Châu nhớ người họ Lỗ kia cũng tới từ Sơn Đông.

() Vũ hóa: cưỡi hạc về trời, cách nói về cái chết của người tu đạo.

Bước vào cổng lớn đạo quán, nữ đạo sĩ dẫn bọn họ đi dâng hương, sau đó nhỏ giọng nói:
Tịnh thất ở hậu viện đã chuẩn bị xong, lát nữa mấy vị...

Có suối nước nóng không ạ?


Câu nói của nữ đạo sĩ bất chợt bị một giọng nói trong veo cắt ngang. Nữ đạo sĩ quay đầu lại nhìn thì thấy khuôn mặt thiếu nữ ngập tràn sự hứng khởi, như thể sắp không đợi được nữa mà muốn nhìn thấy suối nước nóng ngay.


Có... ở ngay trong tinh thất.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.