Chương 272: Cô ta đáng chết


Trước giờ Cổ đại tiểu thư luôn tự do không bị ai trói buộc, đến cả Hoài Viễn hầu và phu nhân cũng chỉ có thể dỗ, người ở đây lại càng không ai8 quản được cô.

Trương phu nhân nhìn quản sự nhà họ Cố hốt hoảng rời đi, mỉm cười giải thích với Cố lão phu nhân:
Châu Châu lần đầu t3ới đạo quản khó tránh được sẽ ham chơi một chút, lão phu nhân cũng đừng quá lo lắng.

Tam hoàng tử phi nhìn Trượng phu nhân một cái đ9ầy ý tứ. Đúng là Trương phu nhân đặc biệt chăm sóc tới Châu Châu, xem ra tin đồn quân sự nhà cô ta nghe được là không sai, nhà họ Thôi và nhà6 họ Cố muốn kết thân.
Tam hoàng tử phi ngẫm nghĩ, Cố đại tiểu thư với bệnh tình thế này mà để ở một nhà bình thường thì sao có thể gả5 đi được? Tuy hiện giờ Lâm thái phu nhân vẫn đang vướng vào một rắc rối lớn, nhưng rốt cuộc Thôi Vị có chiến công, cho dù tương lai không so được với huynh trưởng thì cũng có một tiền đề quan lộ rộng mở. Vì để thân càng thêm thân, làm như vậy cũng là bình thường, cùng lắm thì cưới về nhà nuôi, rồi tìm thêm mấy thiếp thất mỹ mạo như hoa nữa hầu hạ bên cạnh. Trong người cổ đại tiểu thư có bệnh nên nhà họ Cô cũng sẽ không tiện nói gì.
Bạch cung nhân không biết lấy sức lực ở đâu ra nhấc hai cẳng chân từ trên giường xuống, sau đó vội vàng thuận theo đó nhấc người dậy.

Cung nhân!
Ma ma quản sự túm chặt lấy người Bạch cung nhân:
Hiện giờ vẫn chưa được đâu.

Có thể gả được con gái đi đã không dễ dàng gì rồi, ai còn thật sự mong Cố Minh Châu có thể làm một chủ mẫu chân chính, nắm giữ tài chính, sai bảo nô bộc trong nhà nữa chứ? Giao gia nghiệp to lớn vào tay một nữ quyền như thế này thì ai sẽ thật sự kính sợ đây? Con gái nhà quan lại quyền quý đều muốn gả vào nhà cao, Cố Minh Châu thì không thể, có thể gả vào nhà họ Thôi đã là kết quả tốt nhất rồi, vào lúc thích hợp cô ta cũng tình nguyện thuận nước đẩy thuyền.
Còn về việc sau này Thôi Vị muốn sống cùng tiểu thư ngốc này thế nào chẳng liên quan gì đến người khác, dù sao người phải đối mặt với cô tiểu thư ngốc này đâu phải là cô ta.
Bạch cung nhân đầm thình thịch vào chân mình như đã phát điên.
Ma ma quân sự đang định gọi người tới giúp đỡ thì nữ đạo sĩ đứng bên ngoài từ lâu đã không nhịn nổi nữa mà rảo bước vào trong phòng, giúp ma ma quản sự cùng an ủi Bạch cung nhân:
Thiện nhân chở vội, sư phụ nói còn cần một ít thời gian nữa...

Ma ma quản sự lập tức chạy tới đỡ, nhưng lại không thể ngăn được đà đổ xuống của cơ thể Bạch cung nhân, hai người cùng nhau ngã sõng soài trên mặt đất.
Bạch cũng nhận lại giống như không cảm nhận được đau đớn, bà ta hoảng loạn nhìn đôi chân của mình:
Tại sao? Tại sao lại như vậy? Rõ ràng ta đã khỏi rồi mà!
Ma ma quản sự khuyên nhủ:
Cung nhân đừng vội, rồi sẽ từ từ khỏe lên thôi, chắc chắn rồi sẽ khỏi.

Cố lão phu nhân gật đầu:
Đi đi!
Nói rồi nhìn sang Minh Uyển. Minh Uyển hiểu ý tứ của tổ mẫu, nhanh chân bước lên đi đến bên cạnh Tam hoàng tử phi. Như thể lúc này Tam hoàng tử phi mới chú ý tới Cố Minh Uyển:
Tiểu thư nhà họ Cố thật đúng là người này đẹp hơn người kia.

Cuối cùng Cố Minh Uyển cũng có được lời khen của Tam hoàng tử phi, hơi cúi đầu xuống, mặt ửng hồng, cô ta thò tay ra lấy hương đưa cho Tam hoàng tử phi.
Tay cũng đẹp nữa.
Tam hoàng tử phi nói:
Nhất định là rất giỏi thêu thùa.
Cố lão phu nhân nói:
Uyển tỷ nhi nhà ta biết nhiều kiểu thêu, y sam trên người ta cũng đều do một tay nó làm cả.

Tam hoàng tử phi thu suy nghĩ của mình lại, cười nói:
Việc gì phải bắt ép cô bé chứ, chúng ta đi dâng hương là được rồi.

Cổ Minh Lam lo lắng cho Cố Minh Châu nên bước lên hành lễ với Cố lão phu nhân:
Tổ mẫu, cháu sẽ đi cùng với Châu Châu.

Ma ma quản sự nhìn thì chỉ thấy hai cẳng chân vẫn cứng đơ đặt trên đệm.
Bạch cung nhân kích động, gò má cũng vì vậy mà ửng hồng:
Ta đã nói là ta sẽ khỏe lại mà, chỉ cần uống thuốc vào là ta sẽ khỏe thôi!

Cuối cùng cũng nói tới sở trường của mình, trong lòng Cổ Minh Uyển thầm thở ra một hơi thật dài, chủ đề không cần phải xoay quanh con ngốc kia nữa rồi.
Thượng Thanh quản được xây dựng mấy trăm năm, đã được mở rộng ra ba lần, tịnh thất sau đại điện được dùng làm nơi tạm trú cho nữ quyến. Dãy bên ngoài là để dành cho nữ quyền bình thường, càng vào sâu bên trong tinh thất càng ít, nhưng có thể nhìn thấy những người ăn vận như người hầu đi tới đi lui. Cố Minh Châu đã bảo Nhiếp Thầm đi thám thính từ trước nên đã có hiểu biết tương đối về nơi này, muốn tìm đến nơi Bạch cung nhân đang tĩnh dưỡng không có gì khó.
Bảo Đồng bước lên nói thầm với cô:
Đại tiểu thư, đã cắt đuôi được rồi.

Ma ma quản sự kia sao có thể chạy nhanh bằng cô và tiểu thư được?
Còn chưa nói hết câu, một tiếng
bốp
đã vang lên, ma ma quản sự ăn một cái bạt tai trời giáng, Bạch cung nhân trợn tròn mắt:
Ta đã biết từ lâu rồi! Các ngươi không muốn ta sống tốt! Đều là do các ngươi hại ta, bằng không ta cũng sẽ không biến thành bộ dạng hiện giờ!

Ma ma quân sự vẫn còn muốn khuyên nhủ, Bạch cung nhân đã hét lên:
Cút, cút ra!
Ma ma quản sự bị đẩy xiêu vẹo, cuối cùng Bạch công nhân cũng được đứng lên
như ý nguyện, nhưng hai cẳng chân của bà ta lại không đủ sức để chống đỡ thân mình, cả người bà ta ngã nhào xuống.
Bạch cũng nhận lại giống như không nghe thấy, thò tay ra túm lấy người bên cạnh:
Mau đỡ ta một tay, vết thương trên chân ta khỏi rồi, ta muốn đi lại!


Ngươi xem, chân ta đã có thể cử động được rồi!

Bạch cung nhân nghĩ vậy thì bắt đầu giãy giụa, sau đó cố di chuyển hai cẳng chân khô quắt.
Ma ma quân sự đã đoán trước được sẽ xảy ra chuyện này, vội vàng chạy lại gần khuyên nhủ:
Cung nhân, người vừa mới dùng thuốc xong, nghỉ thêm lát nữa đã.

Cố Minh Châu bước lên xem xét. Cũng may giờ là ban ngày, nếu không ở trong đạo quán sẽ rất dễ bị lạc đường. Có thể thuận lợi đến được đây rồi cũng đồng nghĩa với việc không còn khó để đi tiếp nữa.
Bạch công nhân uống thuốc xong thì nằm thả lỏng trên giường. Thân thể của bà ta vốn dĩ đã bị giày vò đến mức cũng như băng, hiện giờ uống thuốc vào, khối băng này như thể tan ra được một ít khiến bà ta không còn cảm thấy đau đớn nữa. Bạch cung nhân thở ra một hơi thật dài. Lúc này bà ta như thể có thể đứng dậy khỏi giường mà đi ra bên ngoài.

Lừa đảo!
Giọng nói của Bạch cung nhan sắc lẻm:
Các ngươi đều đang lừa ta! Nếu có thể trị khỏi thì vì sao năm đó A Thuyền lại không thể lành? Có phải A Thuyền bảo các ngươi tới hai ta không? Muốn ta cũng biến thành bộ dạng giống như cô ta?


Ma ma quân sự và nữ đạo sĩ cố gắng xoa dịu cảm xúc của Bạch công nhân, đôi mắt của Bạch cung nhân đảo điên tứ phía:
A Thuyền đâu? Cho dù cô ta có đang ở đây ta cũng không sợ, có bản lĩnh thì cô ta cứ tới đòi mạng ta đi!



Cô ta là loại phế vật, ta chưa từng thừa nhận có một tỷ tỷ như vậy. Bạch đại tiểu thư gì chứ... phì... Cả ngày chui rúc trong căn phòng tối không dám nhìn ánh mặt trời... A Thuyền... Ta cứ gọi cô ta là A Thuyền đẩy... Trong lòng ta cô ta còn chẳng bằng một con hầu!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.