Chương 273: Quả báo


Người trong phòng quay đầu ra nhìn thì thấy một nữ đạo sĩ hơn sáu mươi tuổi chắp tay sau lưng đứng ở đó.


Mục sư bá.
Nữ đạo sĩ đang đỡ Bạ8ch công nhân lập tức hành lễ với đạo sĩ kia. Vị sư bá này tình tình vô cùng cổ quái, bình thường đều ở trong căn nhà gỗ trên đồi, rất ít khi ra n3goài. Nhưng Thái hậu nương nương ở trong cung lại rất thích nghe bà giảng đạo kinh nên thỉnh thoảng lại cho triệu bà vào cung, Thượng Thanh quản 9từ trên xuống dưới đều phải tỏ ra cung kính với bà.
Lúc Mạc Dương Minh nói những lời này, Bạch công nhân cứ nhìn chằm chằm vào bà, tựa như nhớ tới điều gì đó:
Chân nhân không nhớ ta sao? Mười mấy năm trước... ta từng tới đạo quản, tỷ... tỷ tỷ của ta A Thuyền cũng trị thương ở đây. Cầu xin chân nhân giữ ta lại ít bữa, ta cảm kích chân nhân từ tận đáy lòng!

Mạc Dương Minh lạnh lùng nói:
Không phải ban nãy thiện nhân nói không có tỷ tỷ ư?

Đợi Mạc Dương Minh đi xa rồi, Tôn chân nhân mới căn dặn nữ đạo sĩ:
Còn không mau đỡ thiện nhân lên giường.
Tôn chân nhân bước lên muốn giúp đỡ Bạch công nhân, nhưng lại bị Bạch cung nhân túm chặt lấy cánh tay:
Chân nhân, người giúp ta giải thích với Mạc chân nhân! Ta... những lời ta nói ban nãy đều là nói bừa.
Tôn chân nhân cười nói:
Thiện nhân không cần lo lắng, sư huynh là người ngoài cuộc, không để ý đến thế sự
. Nghe thấy vậy Bạch công nhân mới yên tâm, mắt bà ta đỏ hoe, vẫn nhìn chằm chằm vào Tôn chân nhân như nắm chặt lấy cọng cỏ cứu mạng:
Chân nhân, vết thương trên chân ta sao vẫn chưa khỏi?

Trên mặt Tôn chân nhân vẫn treo một nụ cười ôn hòa:
Thiện nhân còn cảm thấy đau nữa không?

Người hầu nhà họ Viên bước vào phòng đỡ Bạch công nhân lên giường, Tôn chân nhân đứng bên giường niệm một đoạn Thanh Tâm chủ, sau đó đặt một lá bùa đã gấp sắn vào trong lòng bàn tay Bạch cung
nhân:
Thiện nhân cứ an tâm nghỉ ngơi, bần đạo sẽ sắp xếp pháp hội cầu phúc cho thiện nhân.

Mạc Dương Minh bước lên mấy bước, cúi người xuống nắm lấy chân Bạch công nhân. Cảm nhận được máu thịt khô héo, sắc mặt Mạc Dương Minh càng thêm lạnh lùng.

Đưa cô ta xuống núi đi.
Mạc Dương Minh nói:
bệnh này không chữa được đâu.

Bạch cung nhân lập tức ngẩn ra đó. Ban nãy bà ta cũng không biết mình bị làm sao, trong đầu suy nghĩ hỗn tạp, lửa giận trong lồng ngực như chỉ muốn tìm đường bộc phát ra ngoài. A Thuyền giày vò bà ta đã lâu, mỗi lần chân đau bà ta đều sẽ nhớ tới A Thuyền. Tối hôm đó trong nhà mời tới một y bà, vết bớt đỏ trên mặt y bà khiến bà ta nhớ tới khuôn mặt đầm đìa máu tươi của A Thuyền,
cũng dữ tợn, cũng đáng sợ như vậy.
Nữ đạo sĩ cẩn thận hồi tưởng lại, trong tịnh thất toàn là mùi đàn hương, nhưng hình như có lờ mờ thấy một mùi hương lẫn vào:
Có thể là mùi son phấn trên người nữ quyển.

Ánh mắt Tôn chân nhân sáng lên, không phải là mùi son phấn, bà ta quay lại căn tịnh thất nhưng không kinh động đến Bạch công nhân ở bên trong mà chỉ lượn quanh bên ngoài một vòng, thấy trên cửa sổ có một khe hở nhỏ, khe hở đó vừa hay chiếu thẳng vào nơi nghỉ ngơi của Bạch công nhân.
Tôn chân nhân trả lời không hề lúng túng:
Thánh địa đạo gia làm sao có những thứ đó?


Chân nhân không biết đó thôi, tỷ tỷ đã chết kia của ta cứ luôn bám theo ta. Người còn nhớ tình hình lần đầu ta tới đạo quản không? Ta đã nhìn thấy cô ta ở trong nhà. Hôm ấy ta đang ở cùng với lão gia, cô ta đầu tóc xõa xươi ngồi bên cạnh lão gia, tay đặt lên vai lão gia, ta bảo lão gia mau nhìn xem, nhưng lão gia lại không nhìn thấy cô ta.

Nữ đạo sĩ vội vàng tường thuật lại một lượt những lời Bạch công nhân nói.
Tôn chân nhân quay đầu nhìn căn tịnh thất kia:
Sau khi con bước vào có ngửi thấy mùi gì kỳ lạ không?

Bạch cung nhân lắc đầu:
Không đau nữa, nhưng không biết tại sao, chỉ là không thể đi lại được. Chân nhân... Hay là người giúp ta lập một trường pháp sự, có lẽ..

Bạch cung nhân ngó nghiêng trái phải:
Là có thứ gì đó đang giở trò.

Bạch cung nhân nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy vết thương trên cổ A Thuyền, máu tươi không ngừng bắn ra ngoài nhuộm đỏ quần áo của A Thuyền, trên giường ướt sũng đâu đâu cũng là máu.
Bạch công nhân rùng mình, giống như ngay bây giờ bà ta vẫn còn có ngửi được mùi máu tanh nồng trong không khí, càng khiến bà ta sợ hãi hơn là thái độ của Mạc chân nhân. Liệu Mạc chân nhân có nói lại những lời này với Thái hậu nương nương không?
Bạch công nhân không dám nghĩ tiếp nữa, khoảng thời gian đó bà ta vừa mới sinh con chưa được bao lâu, thân thể yếu ớt, vì thế sợ đến mức ốm một trận nặng, sau đó lão gia đưa ra đề nghị bảo bà ta tới đạo quản.
Sau đó nữa thì bà ta bị ngã gãy chân, từ đó về sau sự xui xẻo này giống như cứ quấn chặt lấy bà ta, đến giờ đã chín năm ròng. A Thuyền chết đã mười bốn năm, quấn lấy bà ta chín năm, bà ta thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi.

Sư phụ...
Cùng Tôn chân nhân rời khỏi căn viện, nữ đạo sĩ hỏi:
Có chỗ nào không ổn ư?

Tôn chân nhân không lên tiếng, ban nãy bà ta ngửi thấy mùi hương hoa mạn đà la ở trong tinh thất. Hoa mạn đà la khiến thần trí con người không tỉnh táo, đương nhiên một lượng thuốc cực nhỏ thì có thể sẽ không bị phát giác, nhưng Bạch công nhân vừa mới uống thuốc bà ta đưa, vốn đã hơi bồn chồn, lại ngửi thấy mùi hương hoa mạn đà la chắc chắn sẽ xuất hiện ảo giác.
Những thứ như phấn hoa mạn đà la, hoa ô đầu, bà ta vô cùng quen thuộc, cho nên mặc dù mùi hương trong phòng đã tan gần hết, bà ta cũng có thể phát hiện ra điều dị thường.
Người mang phấn hoa mạn đà la tới tịnh thất lẽ nào là Mạc sư huynh?
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, ngay sau đó Tôn chân nhân bước đến trước cửa căn tịnh thất, nhìn thấy Mạc Dương Minh liền lập tức hành lễ:
Sao sư huynh lại ở đây? Đúng lúc có không ít thiện nhân tới, sư huynh tiếp đãi họ giúp ta.

Hiển nhiên Mạc Dương Minh không muốn nhiều lời với Tôn chân nhân, chỉ nói:
Đạo quán nhiều người, ta vẫn nên về căn nhà gỗ tu hành thì hơn.

Mạc Dương Minh nhíu mày:
Đây là bệnh nhân của Huệ Tủ?

Huệ Tú là tên của quán chủ Thượng Thanh quán Tôn chân nhân. Nữ đạo sĩ đáp:
Sư phụ vẫn luôn trị bệnh chân cho vị thiện nhân này.

Trên mặt Bạch cung nhân tràn ngập vẻ hân hoan.
Lúc này Tôn chân nhân mới dẫn nữ đạo sĩ ra khỏi tịnh thất, Tôn chân nhân nhìn cô ta:
Ban nãy Bạch thiện nhân đã nói những gì trước mặt Mạc sư huynh?

Mạc Dương Minh đứng dậy:
Bệnh của thiện nhân nghiêm trọng, nhưng tâm bệnh cũng không nhẹ đâu.
Bạch cung nhân sợ Mạc chân nhân hiểu lầm:
Chân nhân, ban nãy những lời ta nói đều là những lời giận dỗi. Cái chết của tỷ tỷ không liên quan gì tới ta, tỷ ấy chết do tự sát.

Mạc Dương Minh không động đậy, những gương mặt lại càng thêm lạnh nhạt.
Chắc chắn là do tiếng của Bạch cung nhân quá to mới thu hút sự chú ý của Mạc sư bá. <6br>
Giọng nói của Mạc Dương Minh trầm thấp:
Ở trong đạo quản sao có thể nói những lời như vậy? Bất kể các người là ai, trong lòng không có ý 5tốt thì đừng ở đây nữa, quay về nhà đi!
Đương nhiên ma ma quản sự nhà họ Viên biết vị khôn đạo theo hầu Thái hậu nương nương này, vội vàng đứng dậy hành lễ:
Mạc chân nhân, phu nhân nhà tôi bị bệnh cũ giày vò, trong lòng buồn bã nên mới nói năng không lựa lời, tôi sẽ khuyên nhủ phu nhân...

Lúc ma ma quân sự đang trình bày, Mạc Dương Minh quan sát Bạch cung nhân đang ngồi bệt dưới mặt đất. Trên mặt Bạch cung nhân vẫn còn vẻ kích động, lông mày dựng lên, đôi mắt trợn to, bộ dạng hơi thất thường.
Nói tới phấn hoa mạn đà la, Tôn chân nhân chợt nhớ tới một chuyện:
Đạo tặc trân châu
ở Sơn Tây đã dùng cung tên giấu trong ống tay áo làm Hàn tri phủ bị thương, thuốc bôi trên mũi tên tương tự như một loại độc dược năm đó chính tay bà ta điều chế. Những vết thương của Hàn tri phủ lại chẳng mấy chốc đã lành lại, có thể thấy thuốc bôi trên mũi tên không có độc, bà ta đoán có thể là phấn hoa mạn đà la.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.