Chương 274: Nhớ đến hắn


Mạc Dương Minh nhìn thấy một bóng người rón ra rón rén bước vào trong, bây giờ kẻ đó với bà chỉ cách nhau một lớp màn. Mạc Dương Minh ngồi dậy8, bước xuống sạp. Người của Thượng Thanh quán đều biết bà không thích có người đến làm phiền, cho dù là đệ tử mới tới cũng sẽ không xông vào 3đây, vì vậy chỉ có thể là người bên ngoài.

Bà trốn trong đạo quản thỉnh thoảng mới vào cung thuyết pháp cho Thái hậu nương nương là v9ì muốn tránh xa chốn hồng trần. Song người bên ngoài lại nghĩ đủ mọi biện pháp tới đây do thám tin tức vì Thái hậu thích bà, còn sư đệ kia củ6a bà nữa. Tôn Tuệ Tủ quản lý Thượng Thanh quán nhưng trong lòng vẫn đề phòng bà, có lẽ cũng là Tôn Tuệ Tủ bày trò, tìm một người ngoài đến đâ5y gây sự.

() Trong Đạo giáo nam nữ bình đẳng, đạo sĩ nam hay nữ đều xưng hô là sư huynh sư đệ.
Vợ chồng Hoài Viễn hầu không hề ghét bỏ cô con gái mắc bệnh ngớ ngẩn, giống như Bạch lão gia và Bạch phu nhân khi xưa không hề chê bai A Thuyền vậy. Nghĩ như thế thì thấy Cổ đại tiểu thư và A Thuyền có mấy phần giống nhau.
Mạc Dương Minh quan sát tỉ mỉ chiếc khóa hình hoa trong tay, chỉ thấy bên trên có khắc một chữ
Thiên
, quả nhiên là khóa do A Thuyền làm ra.
Mạc Dương Minh không kìm được mà lẩm bẩm:
Nếu như A Thuyền ở đây chắc chắn sẽ rất thích ngươi.

Bên trên chiếc khóa hình hoa đó cũng có con lăn nhỏ. Trong lòng Mạc Dương Minh sáng tỏ, có lẽ là cơ duyên trùng hợp đã giúp cô gái này mở chiếc khóa ra.
Mạc Dương Minh hỏi:
Ngươi là ai?
Cô gái trả lời ngay chẳng cần suy nghĩ:
Ta là Châu Châu.

Châu Châu.
Mạc Dương Minh ngạc nhiên, bông hoa sen đó là Liên Hoa Tỏa mà A Thuyền tặng cho bà A Thuyền kế thừa tay nghề của Bạch quan chính, những món đồ nàng làm ra đều cực kì tinh xảo. A Thuyền đã từng mở bông hoa sen đó trước mặt bà, sau khi A Thuyền đi, bà đã thử phá giải cái khóa đó nhưng không thể nắm được điểm mấu chốt, vì vậy bèn để nó sang một bên. Lúc quét dọn nhà gỗ mới lấy nó ra xem xét tỉ mỉ, không ngờ hôm nay Liên Hoa Tỏa lại bung nở lần nữa.

Làm sao người mở được nó?

Mạc Dương Minh bước lên lấy hoa sen lại, hỏi cô gái đang ngồi trên ghế.
Ngón tay Mạc Dương Minh khẽ run rẩy, bà nhìn cô gái trước mặt, tuổi tác có vẻ chỉ khoảng mười mấy thôi, nhỏ hơn A Thuyền năm xưa một chút.
Bà hỏi:
Làm sao ngươi biết mở cái này?

Cố Minh Châu lấy một chiếc khóa hình hoa từ bên trong túi ra đưa cho Mạc Dương Minh:
Chơi cái này là biết ngay thôi.


Đại tiểu thư, lần này nô tỳ bắt được người rồi nhé!

Mạc Dương Minh há hốc mồm, không phát ra được âm thanh nào, chẳng còn nhìn thấy bóng dáng người hầu đó đầu nữa.
Đúng là ngốc nghếch! Không thấy người hầu đâu nữa thì đuổi cô gái kia đi là được rồi, Mạc Dương Minh quay đầu tìm cô gái ở trong phòng nhưng lại phát hiện ra cô không còn ở chỗ cũ từ lâu. Đi đâu mất rồi? Bà chỉ lo nhìn người hầu kia, nhất thời sơ suất không chú ý đến hành động của cô gái kia. Bà lập tức lục tìm trong phòng.

Đại tiểu thư.

Mạc Dương Minh nghe thấy giọng nói của người hầu thì cau mày. Có vẻ mắt mũi của người hầu này không tốt, nhìn thấy một khối đá nhỏ cũng phải vòng ra đằng sau xem xét tỉ mỉ.

Đại tiểu thư, nô tỳ tìm được người rồi.

Căn nhà gỗ này trông có vẻ không lớn nhưng lại có đến mấy gian, phía sau phòng ngồi thiền của bà chính là hai gian tĩnh thất, bà cũng từng nhận chữa trị cho người bệnh tại đây. Để bọn họ ở trong phòng sẽ tiện cho bà chăm sóc lo liệu. Sau khi A Thuyền qua đời, bà không còn nhận thêm ai vào tình thất nữa, chớp mắt đã mười mấy năm qua đi.
Bà đã từng nghĩ đến việc truyền dạy đạo pháp cho A Thuyền để sau này đứa trẻ ấy sẽ ở lâu dài trong đạo quản cùng với bà. Lão gia và phu nhân nhà họ Bạch cũng đã đồng ý, chỉ cần A Thuyền cảm thấy thích thì thế nào cũng được. Thế nhưng chẳng ngờ bà rời kinh thành mấy tháng, A Thuyền đã đổi ý, không chịu làm nữ quan tử, bà hỏi A Thuyền lý do A Thuyền lại chẳng chịu nói, chỉ có gò má là ửng hồng.
Sau này A Thuyền trở về nhà, tuy vẫn thường xuyên tới đạo quán thăm bà nhưng không nán lại nơi này lâu như khi xưa nữa. Tuy bà thích sự thông minh, nhanh nhạy của A Thuyền nhưng cũng không thể giữ A Thuyền lại lâu, chỉ cần A Thuyền có thể vui vẻ thì quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Chẳng ngờ cuối cùng A Thuyền lại chọn con đường như thế.
Lẽ nào đã lâu bà không nổi giận nên những người đó quên mất tính tình của bà rồi ư?
Mạc Dương Minh vùng tay lên, chuẩn bị tóm lấy cổ người đó, cũng coi như cho người đó một bài học nhớ đời. Mạc Dương Minh vén rèm lên, vung tay nhào tới người trước mặt. Lúc bàn tay sắp chạm đến cổ, người đó ngẩng đầu, đôi mắt tràn ngập sự ngây ngô và ngỡ ngàng, đột nhiên phát hiện có người nhào tới, gương mặt cô lộ ra vẻ kinh ngạc song vẫn bụm chặt miệng.
Cô gái có dáng vẻ trẻ con, hành động cũng có vẻ trẻ con, hiển nhiên Mạc Dương Minh không ngờ đến kết quả này, đành phải dùng tay lại.

Lộc cộc..
Tiếng gỗ chuyển động vang lên, một bánh xe gỗ lăn tròn trên mặt đất. Mạc Dương Minh vén rèm ra, nhìn thấy cô gái đang ngồi trên chiếc ghế gỗ có bánh xe, chiếc ghế gỗ đi tới đi lui trong phòng khiến bà bất giác thấy hoảng hốt, cứ như thể quay lại cái thời mà A Thuyền vẫn còn ở đây vậy.
A Thuyền.
Không phải A Thuyền mà là cô gái đã xông vào trong nhà gỗ. Cô thiếu nữ bị đồ vật mới lạ thu hút, trên gương mặt tràn ngập nét cười, trên đùi còn có một bông hoa sen xinh xắn, cánh hoa sen bung xòe giống như vừa mới nở rộ vậy.
Cô gái ngước mặt lên, chẳng biết đang nghĩ ngợi điều gì, một lúc sau mới nghiêm túc trả lời:
Vừa chạm vào đã mở ra rồi.

Mạc Dương Minh đóng bông hoa sen lại, đưa cho cô gái thêm lần nữa:
Mở lại đi.

Cô thiếu nữ cầm lấy bông hoa sen, ngón tay dịch chuyển con lăn ở cái bệ bên dưới bông hoa, bông hoa lại bung xòe nở rộ trước mặt Mạc Dương Minh.
Một cơn gió mạnh thổi qua, Cố Minh Châu ngửi thấy mùi đàn hương. Hai người ngây ngẩn một lúc lâu, Cố Minh Châu thả tay ra, trước khi Mạc chân nhân lên tiếng cô dùng ngón tay đặt bên miệng ra dấu
suyt
, sau đó căng thẳng nhìn ra bên ngoài.
Ánh mắt Mạc Dương Minh u ám, lẽ nào bên ngoài có người khiến cho cô gái này sợ cho nên cô ấy mới trốn vào trong chỗ của bà? Trong lòng nghĩ thế, Mạc Dương Minh đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Một lúc lâu sau, Mạc Dương Minh nhìn thấy một bóng người. Người đó cứ chạy tới chạy lui bên ngoài, liên tục ngó nghiêng ra sau hòn non bộ và cây cối, rõ ràng là đang tìm người.
Đó là một lùm cây um tùm.

Hả không phải..

Lúc này Mạc Dương Minh đã nhìn rõ, khả năng cao cô tiểu thư và người hầu đó đang chơi đùa, là do bà nghĩ quá nhiều rồi. Mạc Dương Minh mở tung cửa sổ định lên tiếng gọi người hầu kia, cũng chẳng biết người hầu kia nhìn thấy thứ gì trông giống với đại tiểu thư nhà cô mà lại có chân chạy mất hút.
Trên núi có rất nhiều nữ quyến, không nói rõ tên họ thì người khác rất khó đoán được thân phận của cô, có điều Mạc Dương Minh lại đã từng nghe thấy cái tên này lúc ở cạnh Thái hậu.

Ngươi là Cổ đại tiểu thư?
Mạc Dương Minh hỏi tiếp.
Cố Minh Châu gật đầu.
Cố Minh Châu ngẩng đầu:
A Thuyền ở đầu cơ?


Mạc Dương Minh trả lời:
Con bé không còn nữa.


Có lẽ là khi nãy bị những lời nói của Bạch cung nhân làm rối loạn tâm tình, cũng có lẽ là vì cô gái bé nhỏ trước mặt, trong đầu Mạc Dương Minh tràn ngập hình ảnh của A Thuyền.

Mạc Dương Minh nói:
Con bé còn đồng ý với ta là sẽ luôn luôn vui vẻ và hạnh phúc nhưng tự con bé lại ra tay tàn nhẫn như vậy, cũng chẳng biết muội muội của con bé bị ai báo thù mà lại trở nên giống A Thuyên năm xưa, đó cũng coi như là ý trời.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.