Chương 275: Ch u ch u lấy lòng người khác
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1922 chữ
- 2022-02-04 05:25:13
Mạc Dương Minh không muốn nhắc nhiều đến chuyện của A Thuyền, một khi con người sa lầy quá sâu vào hồng trần thì sẽ không thể rút chân r8a được nữa, giống như lời của Thái hậu nương nương nói, chỉ cần bị cuốn vào thì sẽ thân bất do kỷ.
Chân nhân, người nhớ A Thuy3ền lắm đúng không?
Cố Minh Châu nhìn Mạc Dương Minh.
Mạc Dương Minh hoàn hồn. Đã bao nhiêu năm trôi qua, chẳng có ai hỏi đến n9hững lời như thế này trước mặt bà nữa. Bản thân bà thoát li thế tục, tâm cũng đã lặng như nước từ lâu rồi, có lẽ là vì khi nãy bà hỏi h6an Cổ đại tiểu thư vài câu nên Cổ đại tiểu thư mới nghĩ như vậy.
Hai gian tĩnh thất này được quét dọn gọn gàng sạch sẽ, những đồ vật A Thuyền để lại đều được sắp xếp ngăn nắp, có thể thấy Mạc chân nhân vẫn nhớ tình cảm khi xưa, người như vậy việc gì cô phải sợ.
Hơn nữa, nói về nghiêm mặt và biểu cảm lạnh lùng thì có ai sánh bằng Ngụy đại nhân? Sự lạnh nhạt của Ngụy đại nhân sẽ khiến người khác cảm thấy như đang ngước nhìn một ngọn núi cao. Cô nhìn lâu, bị đông lạnh lâu rồi nên cũng chẳng cảm thấy lạnh nữa.
Mạc Dương Minh hỏi:
Ngươi có muốn nghe phần còn lại của Nam Hoa Kinh không?
Trong lúc bà không để ý, Cố đại tiểu thư đã ngồi xuống sạp gỗ, nhìn kinh văn được khắc trên tường. Một người ngốc nghếch nhận được mặt chứ?
Cố Minh Châu quay đầu:
Chân nhân, bên trên viết cái gì thế?
Mạc Dương Minh đáp:
Nam Hoa Kinh.
Một lúc lâu sau Mạc Dương Minh mới hoàn hồn trở lại, bà nhìn thấy một đôi tay đang bưng tách trà đứng trước mặt mình. Bà ngẩng đầu lên nhìn Cổ đại tiểu thư, hỏi bằng một giọng trầm thấp:
Ngươi không sợ ta sao?
Chắc chắn khi nãy sắc mặt của bà không hề dễ chịu.
Cố Minh Châu lắc đầu nhưng trên gương mặt vẫn có ý sợ sệt. Đây là biểu hiện phải có của một người sở hữu tâm tính của đứa trẻ con, tuy nhiên từ tận đáy lòng cô không hề sợ hãi Mạc chân nhân.
Lúc nghe lén bên ngoài cửa phòng Bạch công nhân, cô đã quan sát Mạc chân nhân tỉ mỉ. Tuy vẻ ngoài của Mạc chân nhân lạnh lùng nhưng tính tình lại ngay thẳng, nếu không bà đã chẳng soi mói Bạch cung nhân như thế. Khi đến căn nhà gỗ này, cô có thể cảm nhận được Mạc chân nhân không vui, sau khi nhìn thấy cô lại không hề ra tay, có thể thấy Mạc chân nhân là người lương thiện.
Xưa nay Mạc Dương Minh luôn giữ gương mặt không cảm xúc, lúc này bà không kìm được mà bật cười.
Ta thường vừa ăn mứt hoa quả vừa ngắm Côn.
Nói rồi, Cố Minh Châu lấy ra một miếng mứt hoa quả đút cho Mạc Dương Minh. Nhìn cô gái mỉm cười đôi mắt cong cong, Mạc Dương Minh mở miệng ra, miếng mứt hoa quả vào miệng vừa ngọt vừa mềm dẻo, đúng là rất ngon.
Cố Minh Châu nhìn Mạc Dương Minh:
Chân nhân cũng đã nhìn thấy Côn và Bằng rồi.
Mạc Dương Minh đáp:
Đã thấy.
Trong lòng mỗi người đều có Côn Bằng, chỉ cần tin tưởng nó sẽ thành thật. Trốn ở đây biết bao nhiêu năm, cả ngày tu luyện trong thanh tịnh, hình như bà đã quên mất cảm giác chất chứa niềm tin trong lòng rôi.
Chân nhân đừng buồn.
Cố Minh Châu tiếp lời:
A Thuyền sẽ quay về thăm chân nhân mà.
Mạc Dương Minh thầm thở dài trong lòng, có lẽ Cổ đại tiểu thư không biết A Thuyền đã không còn nữa, rốt cuộc là có ý gì đây? Cố Minh Châu cất chiếc túi về, bước đến bên bạn chỉ chỉ vào chiếc hộp đó:
A Thuyền sẽ quay về làm cho xong những thứ này.
Mạc Dương Minh biết đó là chiếc khóa hình hoa vẫn chưa được làm xong nhưng lại không hiểu rõ tại sao Cổ đại tiểu thư lại nói như thế. Bà đứng dậy bước sang, nhìn thấy Cổ đại tiểu thư lấy một mảnh sắt từ bên trong ra, sau đó mở Liên Hoa Tỏa, đặt mảnh sắt vào giữa Liên Hoa Tỏa, bông hoa khép lại, cất giữ mảnh sắt bên trong.
Nhưng Cổ đại tiểu thư mắc bệnh ngớ ngẩn làm sao có thể thông m5inh, lanh lợi như vậy được? Cố Minh Châu nói tiếp:
Ta đến nhà ngoại tổ phụ ở, lúc mẹ đến đón ta, biểu cảm cũng giống như vậy.
Hóa ra là thế. Mạc Dương Minh mỉm cười. Bà làm ra vẻ hờ hững nhưng lại không thể thoát được ánh mắt của đứa trẻ con, có lẽ là vì lòng dạ trẻ con đơn giản nên mới nhìn rõ ràng, chân thật hơn.
Mạc Dương Minh đáp:
Đúng là ta rất nhớ con bé.
ở trước mặt một đứa trẻ, bà không muốn giấu giếm điều gì.
Mẹ đọc cho ta nghe đó.
Cố Minh Châu hỏi:
Chân nhân đã thấy Côn bao giờ chưa?
Mạc Dương Minh lắc đầu:
Chưa gặp bao giờ.
Cố Minh Châu đáp:
Ta gặp rồi đấy.
Mạc Dương Minh nhìn Cố Minh Châu bằng ánh mắt tò mò, chỉ thấy Cố đại tiểu thư lấy một chiếc túi ở bên eo ra, đặt trước mặt Mạc Dương Minh:
Chân nhân xem, đây là Côn.
Cố Minh Châu cũng ăn một miếng, hai người cùng nhìn Côn trên tủi.
Côn còn biến thành bằng nữa.
Cố Minh Châu lật chiếc túi, quả nhiên ở mặt còn lại của túi, chú cá giống hệt mặt kia đã mọc thêm đôi cánh lớn.
Mạc Dương Minh biết rõ thứ này là giả nhưng cũng chăm chú ngắm nhìn hồi lâu. Hoài Viễn hầu phu nhân cũng hao tổn biết bao tâm huyết vì con, thảo nào Cổ đại tiểu thư có thể nhớ được những thứ này.
Trước khi tự vẫn, A Thuyền còn ở lại đạo quán với bà vài ngày, sau này nàng bảo nhớ cha mẹ nên về nhà. Trước khi đi nàng vẫn chưa làm xong khóa hình hoa, để quên nó ở đạo quán, ngày hôm sau bà nghe được tin A Thuyền đã tự vẫn.
Bạch lão gia và phu nhân bảo A Thuyền rầu rĩ không vui đã hai tháng nay, buổi tối thường mất ngủ cứ ngồi trơ ra đến tận sáng, từng cãi nhau mấy lần với người em gái đã xuất giá, có lẽ từ lúc đó nàng đã ấp ủ ý định này trong lòng.
Mạc Dương Minh nói:
A Thuyền làm Liên Hoa Tỏa là để chúc mừng sinh thần của Nguyên Thủy Thiên Tôn. Sinh thần của Nguyên Thủy Thiên Tôn vào đúng ngày đông chí. Chưa kịp làm xong chiếc khóa này là A Thuyền đã qua đời rồi.
Chân nhân xem, bọn chúng là cùng một cặp đấy.
Cố Minh Châu nói:
Là A Thuyền tặng cho chân nhân.
Mạc Dương Minh nhìn Liên Hoa Tỏa, quả nhiên phần nhụy hoa có một chỗ lõm đã được khắc ra từ trước, Liên Hoa Tỏa này vẫn chưa được hoàn thành, vậy mà trước đây bà không phát hiện ra.
Mạc Dương Minh lại ngây ra như phỗng lần nữa. Chuyện này là trùng hợp... hay là bị Cổ đại tiểu thư
chó ngáp phải ruồi
đoán trúng thật?
Cố Minh Châu gật đầu. Cô không muốn đi ứng phó với Tam hoàng tử phi và Trương phu nhân nên ở lại đây là tốt nhất, không chỉ có thể nghe giảng kinh mà còn có thể điều tra vụ án nữa. Trong lòng cô vui mừng biết bao, đến mức quên mất ném Ngụy đại nhân lên tận chín tầng mây.
Mạc Dương Minh chỉ vào sập gỗ:
Chúng ta sang đó, ta giảng phần Nam Hoa Kinh còn lại cho người nghe.
Hai người vừa định ngồi xuống thì bên ngoài vang lên tiếng của Bảo Đồng:
Có... có người không? Ta muốn hỏi thăm... Xem có nhìn thấy đại tiểu thư nhà ta không?
Xưa nay A Thuyền luôn làm việc có đầu có cuối, nếu sớm ấp ủ ý định tự sát, nàng sẽ không để muộn mất vài ngày. Nếu đã không kịp, nàng sẽ không làm chiếc Liên Hoa Tỏa này, nghĩ như thế thì ít nhất trước khi rời đạo quán A Thuyền hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ chọn cách đó.
Mạc Dương Minh siết chặt nắm tay. Những lời Bạch công nhân nói... Lẽ nào Bạch cung nhân là hung thủ hại chết A Thuyền thật ư?
Mạc Dương Minh nhớ đến tình trạng lúc chết của A Thuyền, trên cổ có một vết thương dài, A Thuyền phải tàn nhẫn với bản thân mình đến mức nào mới có thể mạnh tay như vậy chứ? Nhưng Bạch quan chính và Bạch phu nhân lại làm chứng, khẳng định chắc nịch là A Thuyền tự sát, lẽ nào bọn họ đã nói dối để bao che cho con gái thứ của nhà mình?
() Nam Hoa Kinh là cuốn sách triết học nổi tiếng thường được cho là của Trang Cho thời Chiến Quốc viết.
Có lẽ Cố đại tiểu thư cũng chẳng biết Nam Hoa kinh là cái gì, Mạc Dương Minh vừa nghĩ đến đây đã nghe thấy giọng nói của cô thiếu nữ
Biển bắc có con cái tên là Côn, lớn không biết mấy ngàn dặm. Nó biến thành con chim tên là Bằng, lưng của con chim Bằng cũng lớn không biết mấy ngàn dặm...
Mạc Dương Minh thật sự nghi ngờ không biết vị Cổ đại tiểu thư có mắc bệnh ngớ ngẩn thật không:
Ai dạy cho ngươi?
Cố Minh Châu nhìn ra bên ngoài đáp:
Ta đi bảo một tiếng rồi quay lại.
Mạc Dương Minh gật đầu, nhìn Cố đại tiểu thư nhanh chân chạy ra ngoài. Bên ngoài căn nhà gỗ, Cố Minh Châu gật đầu với Bảo Đồng tỏ ý rằng tất cả mọi việc đều thuận lợi.
Đợi ta ở đây.
Cố Minh Châu dặn dò:
Chân nhân sắp giảng kinh cho ta nghe.
Bảo Đồng gật đầu vâng dạ rồi canh chừng bên ngoài nhà gỗ, chẳng bao lâu sau giọng giảng kinh trầm thấp của Mạc chân nhân từ trong nhà truyền ra.
Lần này Tam hoàng tử phi đến Thượng Thanh quán vẫn còn một mục đích khác, đó là gặp vị Mạc chân nhân kia. Nếu như bọn họ có được sự giúp đỡ từ phía Thái hậu nương nương thì vị trí người kế vị sẽ nằm trong tầm tay.
Nàng ta ra lệnh người hầu mang kinh thư đến tặng cho Mạc chân nhân, chẳng bao lâu sau ma ma quản sự đã ôm kinh thư quay về:
Mạc chân nhân không chịu nhận.
Tam hoàng tử phi đã lường trước chuyện này, vị Mạc chân nhân này rất khó lôi kéo, một nữ đạo sĩ không thích vàng bạc, không cần kinh thư, không biết phải làm thế nào mới có thể lung lay được bà ấy.
Ma ma quản sự nhỏ giọng bẩm báo:
Cố đại tiểu thư đang ở trong phòng của Mạc chân nhân.
Tam hoàng tử phi ngạc nhiên:
Cái gì?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.