Chương 280: Lại điều tra



Đại nhân.
Cố Minh Châu thấp giọng:
Người đang ở phía trước, nếu không đi thì không kịp mất.


Ngụy Nguyên Kham 8không nói gì, sải bước về phía trước. Trong thời điểm then chốt không thể bị tụt lại được, Cố Minh Châu theo sát đằng sa3u. Ánh trăng hôm nay không quá sáng, theo đuổi một người trong núi vô cùng khó khăn.

Đi một đoạn đường, Cố Minh 9Châu không nhìn thấy Bảo Đồng đầu nữa, có thể thấy không dễ để tìm thấy người kia. Sau núi không thường xuyên xuất hiện 6người, đường cũng khó đi, chính vì lý do này nên nữ quán tử mới yên tâm đi lại.
Xem ra tam gia không cần hắn ta hầu hạ nữa rồi, hắn ta vẫn nên đi giúp Trương Đồng thì hơn. Sơ Cửu bỏ tay ra nhìn một cái nữa. Hắn ta không nhận ra lá gan của tam gia lại lớn đến thế, lợi hại hơn nhiều mấy kẻ treo tường, đục tường trong thoại bản nhiều. Nếu Cổ hầu gia mà nhìn thấy cảnh này, chắc chắn ngài ấy sẽ lột da tam gia.
Sơ Cửu vừa chạy vừa nghĩ, nam nữ trong thoại bản không đi dạo chợ hoa, du thuyền thì đi thả đèn bên hồ cũng được. Tam gia và Cố đại tiểu thư lại cứ đâm đầu vào chỗ chết, chỗ nào tối thì vào chỗ ấy như thế này có ổn không? Cố Minh Châu cứ thế mà bị Ngụy đại nhân ôm đi, chân cũng không còn tác dụng nhưng tay thì không thể rảnh rỗi thế được. Có lẽ Ngụy đại nhân chạy quá nhanh, cô luôn có cảm giác mình sắp rơi xuống đến nơi rồi.
Cố Minh Châu không thể không ôm chặt thắt lưng bằng da trên eo Ngụy đại nhân. Thắt lưng da ấy vô cùng chắc chắn, hắn là không dễ hỏng đầu nhỉ? Ổn định lại thân thể, Cố Minh Châu mới cẩn thận nhìn xung quanh.
Hai người đi vào trong núi tầm nửa khắc, nương theo ánh trăng, cuối cùng Cố Minh Châu mới nhìn thấy nữ quán tử và Bảo Đồng.
Có thể thấy nữ quán tử vô cùng quen thuộc địa hình ở đây. Đi lên sườn núi cách đó không xa, cô ta cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó không do dự gì mà phi thân xuống sườn núi.
Dưới sườn núi có ánh đèn, có thể thấy được hai bóng người đang đứng canh gác.
Cố Minh Châu nhìn hướng mà Lỗ lão gia rời đi. Cô cũng nghe loáng thoáng được câu chuyện của Lỗ lão gia và nữ quán tử nên cũng đoán được đôi chút về thân phận của ông ta. Bắt được Lỗ lão gia thì không sợ Viên Tri Hành thoái thác, giảo biện nữa.
Tiếp theo chính là số hàng trong hang núi. Cố Minh Châu nhìn sang bên, Sơ Cửu đã dẫn người âm thầm tiếp cận hang núi.
Trong cung.

Đại nhân, chúng ta không đi làm5 đường chứ?
Cố Minh Châu thấp giọng hỏi:
Hay là chúng ta đi nhanh hơn nữa đi.
Nói rồi cô vươn tay nắm lấy góc áo của Ngụy Nguyên Kham. Làm vậy lúc đi cô cũng có thể đi nhanh hơn, không trở thành gánh nặng của hắn.

Cơ hội hiếm có... không thể
Cố Minh Châu còn chưa nói xong thì thấy eo mình bị siết chặt, cảm thấy người rơi vào lòng ngược ấm nóng, sau đó dưới chân có gió, bị Ngụy đại nhân dẫn vào sâu trong núi.
Cố Minh Châu giãy giụa một lúc thì nghe thấy Ngụy Nguyên Kham nói:
Cơ hội hiếm có, lạc mất người rồi e rằng sẽ không tra được manh mối quan trọng trong chốc lát đâu.

Hạ nhân đáp một tiếng, Lỗ lão gia đi lên núi, vòng qua ngọn núi này, trời sáng là có thể về đến đường bộ, đến lúc ấy dù có xảy ra chuyện gì thì toàn bộ nha sai sẽ đến đạo quản để bắt người, triều đình không bắt được ông ta, cũng sẽ không dính dáng đến quá nhiều bên.
Bảo Đồng nhìn thấy mấy người cách đó không xa đang chia nhau ra làm việc, đang không biết nên làm thế nào thì sau lưng đột nhiên bị một hòn đá đánh trúng. Cô quay đầu lại thì nhìn thấy đại tiểu thư, bên cạnh đại tiểu thư còn có Ngụy đại nhân uy vũ nữa.
Không cần Ngụy đại nhân dặn dò, Trương Đồng lập tức cho người đi theo dõi Lỗ lão gia.
Nữ quán tử vừa dứt lời thì lại có người bước từ trong động ra.

Nữ quản tử xin dừng bước.
Người đó bước lên.
Trong đạo quán có động tĩnh gì sao?

Nữ quản tử nhìn người này chằm chằm, hiển nhiên nhận ra đây là ai:
Lỗ lão gia, sao ngài vẫn còn ở trong núi?
Lỗ lão gia không trả lời mà nói:
Ta thấy không yên tâm về số hàng này, đêm nay vốn định vào đạo quán một chuyến.

Đây là những lời cô mới nói ban nãy, được Ngụy đại nhân nhắc lại dường như còn thêm một phần thái độ kiên quyết, không cho bất kì ai nghi ngờ.
Cô kéo góc áo hắn, hắn lôi cô chạy, đều là vì vụ án, không được tính toán quá nhiều.
Sơ Cửu đang đi theo ở đằng sau nhìn bóng của hai người như sắp hòa vào làm một... Hắn ta không nhịn được mà dụi mắt. Hắn ta không nhìn lầm chứ? Lúc nhìn lại, hình như bóng của tam gia lớn hơn một chút. Ý thức được chuyện gì đó, Sơ Cửu lập tức che mặt lại.
Nữ quản tử không nán lại thêm nữa, quay người rời đi.
Lỗ lão gia nhìn thuộc hạ của mình:
Các ngươi mang đồ xuống núi, ta đi đường khác.


Lão gia yên tâm.
Hạ nhân nói:
Dù nha sai có bắt được chúng tiểu nhân thì chúng tiểu nhân cũng sẽ không khai ra lão gia đầu. Lão gia cứ mặc kệ mà về thắng phủ Đăng châu đi.
Lỗ lão gia vỗ vai hạ nhân. Giờ chỉ có cách này là thỏa đáng nhất, nếu ông ta xảy ra chuyện gì thì sẽ còn nhiều người bị liên lụy nữa:
Không mang được thì đốt nó đi.
Đốt thứ đó đi còn hơn là bị nha môn bắt quả tang.

Ngài không thể đến được.
Nữ quán tử nói:
Mục sư thúc trong đạo quản bọn ta đã phát hiện ra điểm mờ ám nên đi hỏi thiện nhân của nhà họ Viên, ngộ nhỡ Mạc sư thúc mà làm ầm lên thì sai nha sẽ kéo đến, thể nên mọi người hãy rời khỏi đây sớm đi, đỡ bị kẻ khác nằm thóp!

Lỗ lão gia trầm giọng:
Vậy... thiện nhân nhà họ Viên không sao chứ?

Nữ quán tử lắc đầu:
Đã kinh động người trong đạo quản, chắc hẳn sư thúc sẽ không làm ra chuyện gì bất thường đâu.
Lỗ lão gia gật đầu:
Về bẩm báo, ta sẽ dẫn người rời khỏi đây ngay lập tức.

Nữ quán tử đi qua liền trách:
Chẳng phải đã nói là vào trong núi thì không được châm đèn sao?

Hai người kia vội vàng xin lỗi, một kẻ trong đó dập tắt đèn, người còn lại nói:
Sao ngươi lại đến đây? Mới xếp đồ xong, người đi kiểm kê đi.

Nữ quán tử phất tay:
Không cần đầu, các ngươi tìm người vác đồ xuống núi ngay, mấy ngày tới không cần đến nữa.
Mới xếp đồ gọn gàng mà đã lại mang đi? Hai người ngơ ngác nhìn nhau, một người nói:
Người mà bọn ta để lại trên núi không nhiều, e là phải chở hai lần...

Thế thì nhanh lên!
Nữ quán tử thúc giục:
Phải chuyển hết đồ đi trước trời sáng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, không ai có thể gánh vác nổi trách nhiệm đầu.

Thượng thư Binh bộ Đàm Định Phương mới trao đổi việc nước với Hoàng thượng xong, được nội thụ tiễn ra khỏi cung thì gặp Kiều Tung được Hoàng thượng triệu kiến.

Kiều Tung hành lễ với Đàm Định Phương:
Sắc trời không còn sớm nữa, Thượng thư đại nhân về thay đồ xong thì cũng đến lúc lên triều.


Đàm Định Phương nói:
Chiến sự biên cương phía Bắc và Thát Đặt mới ngừng, Lâm Tự Chân làm loạn Vệ sở biên cương, có quá nhiều chuyện cần Hoàng thượng định đoạt, Kiều đại nhân tiến cũng là vì vụ án ở Sơn Tây ư?


Kiều Tung cười đáp:
Hoàng thượng giao vụ án đó cho Ngụy đại nhân giải quyết, ta chỉ có vài chuyện nhỏ muốn bẩm bảo với Hoàng thượng thôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.