Chương 281: Muộn rồi


Kiều Tung khom người hành lễ:
Ngụy đại nhân trẻ tuổi đầy hứa hẹn, điều tra ra không ít manh mối ở nhà họ Trình, chỉnh lý vụ này rõ ràng, vị thần8 cũng hưởng lợi từ Ngụy đại nhân.

Kiều Tung khiêm tốn có lễ, Hoàng thượng không nhịn được mà bật cười:
Mỗi lần thấy khanh thế này, nhìn3 còn tưởng là đại học sĩ của trẫm cơ, đầu giống Tả thị lang của Hình Bộ chứ. Thượng thư Hình Bộ Quách Tập đã có tuổi, tương lai khanh còn phải n9hậm chức Thượng thư, bớt khiêm tốn đi một chút cũng là chuyện tốt.

Hoàng Xương đáp:
Thái hậu vẫn trò chuyện với các thái phi, dạo vườn, có lúc còn mời khôn đạo vào cung giảng kinh, không làm chuyện gì khác cả.

Hoàng để nhìn tấu chương trên bàn, đang định nhấc bút lên tiếp tục phê. Hiệu úy Long cấm ủy ngoài cửa nhận được một tin tức không biết nên đưa vào đại điện không, chỉ đành sai tiểu nội thất vào mời Hoàng Xương ra nói.
Hoàng thượng nói:
Trẫm mới triệu kiến Đàm Định Phương, biên cương nơi nào cũng bảo gấp, trẫm mới phế Đông cung, trong triều không thể tiếp tục hỗn loạn được.

Kiều Tung đáp:
Vị thần đã hiểu.

Đại điện yên lặng trong phút chốc, Hoàng để nhìn Kiều Tung, nói:
Nếu khanh đã điều tra ra được manh mối thì hãy nhận vụ án này, đã đến lúc chấn chỉnh lại Đô Sát Viện rồi.

Kiều Tung đáp một tiếng:
Thần lập tức cho người đi bắt Viên Tri Hành.
Như vậy cũng có thể thuận lợi thay thế Ngụy Nguyên Kham, bất kì hành động nào của nhà họ Ngụy, ông ta cũng có thể biết sớm hơn.
Hoàng để biết Kiều Tung sẽ không đặt điều nói bừa.

Vị thần điều tra mấy cửa hiệu trong tay Viễn thị, có một cửa hiệu đã mở từ mười bốn năm trước, cửa hiệu đó có hai chưởng quỹ, một là người của nhà họ Viên, một người là của nhà họ Trình, nhìn thời gian thì là khoảng thời gian sau khi Triệu lão tướng quân bại trận trở về kinh. Hơn nữa tám tháng sau khi Viên thị gả vào nhà họ Trình đã sinh ra trưởng tử, nhìn thì có vẻ như là sớm hai tháng, bà đỡ đỡ đẻ cho Viện thi lại nói đứa trẻ được sinh ra đủ tháng, không có điểm gì bất thường cả. Nhà họ Trình và nhà họ Viên đã sớm có qua lại với nhau, chuyện hại chết Triệu thị, có lẽ năm ấy nhà họ Viên cũng nhúng tay vào. Vì thế khi Triệu thị trở về kinh, Viên Tri Hành mới sợ hãi, vội vàng ra tay giết người.

Kiều Tung nói tiếp:
Vẫn chưa điều tra ra bất kì manh mối nào liên quan đến kẻ đứng đằng sau Lâm Tự Chân.


Hoặc là chúng làm việc kín kẽ.
Hoàng thượng suy nghĩ:
Hoặc là không có người này.
Đây cũng là ý của Kiều Tung nhưng không có chứng cứ xác thực, ông ta không dám nói ra. Nếu không có kẻ nào đứng đằng sau giật dây, vậy thì ai đang làm mưa làm gió? Có lẽ là nhà họ Ngụy.
Cũng có nghĩa là ngay từ khi Triệu thị chưa đến Sơn Tây, Triệu đại lão gia đã để ý đến Viễn thị.
Kiều Tung nói xong lại hành lễ một lần nữa:
Vị thần vọng ngôn trước mặt Hoàng thượng, những vụ án này có một vài chi tiết là vị thần suy đoán, trước khi thẩm vấn Viên Tri Hành thì quả thật không nên nói ra.

Kiều Tung đáp:
Vị thần luôn như vậy, e rằng khó để thay đổi.

<6br>Hoàng thượng và Kiều Tung nói chuyện luôn thoải mái, tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng vô cùng tán thưởng tính cách của Kiều Tung:
Kh5anh nói được hưởng lợi từ Ngụy Nguyên Kham?

Kiều Tung nói:
Vị thần mở hồ sơ ghi chép vụ án thì phát hiện Ngụy đại nhân đã điều tra đến Binh mã ti Tây thành, thần nghĩ Viên Tri Hành là Thiêm đô ngự sử của Đô Sát Viện nên nghi ngờ Đô Sát Viện và Binh mã ti ngũ thành cầu kết với nhau, vì vậy sai người âm thầm điều tra mọi ngóc ngách trong thành. Quả nhiên Viên Tri Hành và một thương nhân họ Lỗ có qua lại với nhau. Sân viên của thương nhân kia được canh phòng nghiêm ngặt, e là có hàng hóa gì đó không thể để người khác thấy được. Thần sai người âm thầm hỏi thăm Binh mã ti ngũ thành thì được biết số thứ này đều do Thiên hộ Vương Kiều giải quyết.

Hoàng để suy nghĩ lời của Kiều Tung.
Kiều Tung nói tiếp:
Ngụy đại nhân điều tra được người đến Sơn Tây hãm hại Triệu phu nhân đến từ Đại Ninh Đô Tị, vừa hay Viên Tri Hành cũng từng đến Đại Ninh Đô Tị. Không chỉ có vậy, lúc Triệu lão tướng quân đánh trận ở biên cương phía Bắc, tuy Viên Tri Hành chỉ là một giám sát ngự sử thất phẩm nhưng lại cùng Thị Trạch - Thiên đô ngự sử lúc bấy giờ đến biên cương phía Bắc để tuần tra quân doanh. Sau khi trở về kinh, Viên Tri Hành từng giúp Thi Trạch chỉnh lý văn thư. Vị thần biết lúc ấy không ít quan viên muốn đến nhà thi ngự sử thăm dò tin tức, có điều cả nhà thi ngự sử kín miệng, có lẽ là có kẻ nhân cơ hội đó để làm quen Viên Tri Hành.

Hoàng Xương không dám bàn luận điều gì, thấp giọng nói:
Hôm nay khác với mọi ngày, với thể gia như nhà họ Triệu có rất nhiều con cháu không thể vào triều làm quan. Ngụy thượng thư đã qua đời từ lâu, không thể hưng thịnh lại được. Trong đám con cháu còn lại, ngoài Ngụy tam gia ra thì tư chất của những người khác cũng bình thường. Ngụy Nguyên Kham có thể điều tra vụ án cũng là nhờ Hoàng thượng nể mặt, nếu không dùng ngài ấy thì ngài ấy cũng chỉ có thể làm một chức quan nhàn hạ trong triều thôi.

Tuy nói vậy nhưng trong lòng Hoàng đế vẫn thấy thấp thỏm, mong rằng Kiều Tung giải quyết được vụ án để ông ta bớt lo. Hoàng đế nói:
Bên Thái hậu thế nào?
Sau khi phế Thái tử, cung Từ Ninh cũng không đến hỏi thăm, mấy năm nay Thái hậu giống như là thật lòng muốn an tâm dưỡng già vậy.
Hoàng đế không hề để bụng:
Trẫm đã từng nói, lúc suy đoán vụ án, trẫm thử khanh vô tội.

Nói xong ánh mắt Hoàng đế hơi sầu lại:
Lâm Tự Chân và Viên Tri Hành có âm thầm qua lại với nhau không?

Hoàng thượng nhấp một ngụm trà, một Tả thị lang Hình Bộ rất khó chú ý vụ án nhỏ thế này nhưng Kiều Tung thì khác. Ông ta vốn có bản lĩnh đã nhìn là không bao giờ quên, lại thêm luôn cẩn thận, những chuyện này ông ta đều nhớ rõ ràng.
Kiều Tung nói tiếp:
Nếu vụ án này là thật, Viên Tri Hành âm thầm lợi dụng thương nhân để buôn lậu thì đương nhiên là có thể thông qua họ để làm quen với đám thương nhân Thát Đát kia. Vì thế, ông ta vừa bức ép Triệu thị, vừa hãm hại Bành Lương, sau đó sai người của Binh mã ti Tây thành đi bắt quả tang Bành Lương, chuyện này có thể coi là được ông ta sắp đặt không hề có kẽ hở, nhưng không ngờ lại bị Ngụy đại nhân phát hiện ra.

Kiều Tung chậm rãi bước ra từ đại điện, đại điện lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có. Đại thái giám Hoàng Xương lập tức tiến lên đổi một chén trà nóng.

Ngươi nói xem liệu có phải nhà họ Ngụy mượn vụ án này để tính kế với trẫm không?
Hoàng đế nhàn nhạt hỏi.
Ánh mắt Hoàng thượng hơi trầm xuống. Đô Sát Viện và Binh mã ti ngũ thành cấu kết với nhau thì chẳng phải công thành của Đại Chu luôn mở rộng tứ phía sao?
Kiều Tung nói tiếp:
Trong tay vị thần từng có một vụ án nhỏ, một bách hộ kiện đám người Thiên hộ Vương Kiều của Binh mã ti ngũ thành tội buôn lậu hàng hóa, âm thầm buôn bán hàng ngoại nhập trong kinh thành. Sau này bách hộ rút đơn kiện nhưng Hình Bộ vẫn cho người âm thầm điều tra. Tiếc là vẫn luôn không tìm thấy chứng cử. Giờ vừa hay hai vụ án này lại có liên quan với nhau.

Kiều Tung nói:
Vị thần đọc văn thư của Lại Bộ, sau đó đến đọc ghi chép của Long cẩm ủy, không điều tra ra chứng cứ xác đảng.

Long cấm úy âm thầm giám sát bách quan, chỉ có Hoàng thượng và thần tử Hoàng thượng tin tưởng mới có thể xem ghi chép của Long cấm úy Kiều Tung là một trong những quan viên có thể ra vào Long cấm uy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.