Chương 282: Vạch rõ ranh giới


Đã mấy ngày liên Viên Tri Hành không chợp mắt, ban đêm ông ta cho đầy tớ đốt một lò an tức hương, nghỉ ngơi ngay tại thư phòng. Lúc mơ mà8ng buồn ngủ, dường như ông ta đã nhìn thấy rất nhiều người, có A Thuyền cả người đầy máu, có thông phán Nghiêm Sâm của phủ Ứng Thiên tìm3 tới hỏi tội ông ta, còn có cả những gương mặt đẫm máu, lửa cháy ngút trời và những khuôn mặt ông ta vô cùng quen thuộc, tất cả bọn họ đ9ều hờ hững nhìn ông ta.

Trên đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên một tiếng hét đầy phẫn nộ:
Viên Tri Hành!

Kiều Tung mỉm cười:
Trong tay Ngụy Nguyên Kham chẳng có bao nhiêu người ngựa, nhà họ Lỗ này ở ngay Bắc thành, nha môn phủ Thuận Thiên tới bắt người thì hợp tình hợp lý hơn.

Kiều Trang cúi đầu:
Đều tại cháu làm việc không tốt.

Trời còn chưa sáng, kinh thành ban đêm rét lạnh.
Kiều Tung thu bàn tay vào ống tay áo, dáng vẻ nom cực kỳ thảnh thơi, ông ta dửng dưng đưa mắt nhìn tất cả mọi việc trước mắt. Sau khi xem xét tình hình, Kiều Trưng bước tới bầm báo. Y còn chưa kịp mở lời, Kiều Tung đã nói:
Nhanh thật, trước đó ta đã có dự liệu, lại có tai mắt hỗ trợ mà cuối cùng vẫn không thể đi trước một bước. Hôm nay thương triều, Hoàng thượng phải thất vọng rồi.
Kiều Trưng nói:
Người tới là người của phủ Thuận Thiên, vẫn chưa hỏi kỹ, chưa chắc đã có liên quan đến Ngụy Nguyên Kham.

Kiều Trưng biết vì cái chết của Nghiêm Sâm, Tiết lão thông phản đã có lòng thù địch với thúc cháu bọn y từ lâu. Kiều Tung lên kiệu, lúc này, Kiều Trưng mới dẫn người vào lại nhà họ Lỗ.
Người nhà họ Lỗ đều bị nha sai trói ở một bên, mấy căn mật thất trong việc mở ra, trong đó có không ít hương liệu, đá quý, đều là hàng ngoại nhập.
Kiều Tung rút tay khỏi ống tay áo, vuốt phẳng nếp ảo trên người:
Ta đã nói Ngụy Nguyên Kham lợi hại từ lâu, những người trong phường giúp hắn tra án cũng không thể coi thường.
Kiều Trưng nói:
Tuy phủ Thuận Thiên đã tới nhưng chúng ta cũng không tụt lại phía sau. Người hầu của nhà họ Viên là do chúng ta bắt được, thẩm vấn Viên Tri Hành vẫn cần thúc phụ ra mặt. Phủ Thuận Thiên có lấy được bao nhiêu chứng cứ đi chăng nữa, cuối cùng vẫn phải giao cho chúng ta thôi.

Kiều Tung vừa nói vừa quan sát xung quanh:
Cháu quên mất một việc, chúng ta đều ở đây, còn Ngụy Nguyên Kham đang ở đâu?

Quản sự khẽ lắc đầu:
Vẫn... vẫn chưa cho người đi hỏi.

Viên Tri Hành nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, bọn họ để mắt tới nhà họ Lỗ thì thôi đi, chắc không tìm đến Thượng Thanh quán nhanh như vậy đầu.
Trời đất trước mắt6 Viên Tri Hành bất ngờ sụp đổ, tất cả đều đè nặng lên người ông ta. Ông ta chợt tỉnh lại khỏi giấc mộng, mở trừng mắt nhìn quân sự cầm đ5èn đứng trước mặt mình.
Viên Tri Hành kinh hồn khiếp đảm, thở hổn hển rồi mới hỏi:
Đến giờ vào triều rồi sao?

Viên Tri Hành ép bản thân bình tĩnh lại, hai người đi theo dõi nhà họ Lỗ đều là thân tín của ông ta, cho dù có bị bắt vào đại lao, bọn họ cũng sẽ không khai ông ta ra. Trước đó ông ta đã dặn dò không để bọn họ vào nhà họ Lỗ, chỉ cần bên phía nhà họ Lỗ đừng nói lỡ miệng, mọi người đều khăng khăng không có quan hệ gì với nhau thì chưa chắc triều đình đã có thể định tội ông ta.
Chỉ cần bến Thượng Thanh quản không xảy ra sơ suất, tất cả đều sẽ dễ nói. Vấn đề lớn nhất là vụ án của Bành Lương, triều đình bắt được Đường thiên hộ, đã nghi ngờ ông ta lén qua lại với Binh mã ti ngũ thành. Bây giờ lại xảy ra sai lầm, nhất định triều đình sẽ tra xét rõ ràng Đô Sát Viện và Binh mã ti ngũ thành, khó tránh khỏi có người không giữ mồm giữ miệng...
Quản sự hốt hoảng đáp:
Vẫn chưa thấy quay về, chỉ sợ... chỉ sợ bị người ta bắt lại luôn rồi.

Viên Tri Hành hoàn toàn tỉnh ngủ, bọn họ bị người ta lừa rồi. Không biết là chủ ý của phủ doãn Tô Phủ phủ Thuận Thiên hay là cạm bẫy do Ngụy Nguyên Kham bày ra, chính là muốn dụ ông ta mắc câu. Bây giờ người nhà họ Viên và người nhà họ Lỗ cùng bị bắt, ông ta muốn thoát thân e rằng không hề dễ.
Ông không muốn có lỗi với Đại Chu, có lỗi với Nghiệm Sâm. Ông vẫn nhớ người thanh niên lòng ôm đầy hoài bão tới kinh thành thi minh pháp kia. Lẽ ra nó vốn phải có tiền đồ thật tốt đẹp, cuối cùng lại gãy cả hai tay, bị giải ra pháp trường hành quyết.
Ảnh mắt Tiết lão thông phản càng thêm sáng tỏ, ông chậm rãi lên tiếng:
Lục soát cho cẩn thận, không được bỏ sót bất cứ thứ gì.

Quản sự hỏi:
Lão gia, ngài muốn đi xem thử sao?

Nghe vậy, Viên Tri Hành vốn định ra ngoài lại dừng bước:
Thượng Thanh quản không sao chứ?

Kiều Trang toan nói có lẽ Ngụy Nguyên Kham trảnh ở một bên ngồi chờ ngư ông đắc lợi, nhưng nếu thúc phụ đã nói vậy thì chắc chắn mọi việc không đơn giản như nghĩ.
Kiều Tung nói:
Ta tới nha môn một chuyến sau đó sẽ thay quần áo vào triều. Cháu ở đây theo dõi, đừng xảy ra bất cứ xung đột nào với nha môn phủ Thuận Thiên, nhất là Tiết lão thông phản kia.

Quản sự bước lên hầu hạ Viên Tri Hành thay quần áo:
Mấy ngày nay nha môn phủ Thuận Thiên đi khắp nơi bắt người, lúc đầu không hề biết là bọn họ nhắm vào nhà họ Lỗ.

Viên Tri Hành lại hỏi:
Người của chúng ta thì sao? Có chuyện gì không?
Mấy ngày nay Bắc thành không yên ổn, ông ta đã sai người theo dõi bên ngoài nhà họ Lỗ.
Cuối cùng tất cả không còn nằm trong lòng bàn tay Kiều Tung nữa, Kiều Tung cũng có lúc tính làm. Tiết lão thông phản nghĩ thầm, có lẽ không lâu nữa, ông điều tra lại vụ án của Nghiêm Sâm cũng có thể tránh được tại mắt của Kiều Tung. Trước đó ông cảm thấy không có gì chắc chắn, bây giờ lại có thêm vài phần hy vọng.
Có điều Tiết lão thông phản nhanh chóng sắp xếp lại tâm trạng, ông không thể bị tâm trạng của chính mình trói buộc được. Ông vẫn phải đặt toàn bộ tinh thần lên vụ án để tránh bị người khác lợi dụng, nhà họ Ngụy cũng đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, không thể làm ông tin tưởng.
Thấy thế, hai mắt Phùng An Bình sáng rực. Không biết y gặp vận may gì mà dạo này luôn có duyên với tang vật, có vẻ như những tang vật này không nhiều hơn Sơn Tây nhưng giá trị không hề nhỏ, nhất là số đá quý kia.
Giờ phút này y như một tay nhà giàu ngồi trên núi vàng núi bạc, tiếc là không thể mời họa sĩ đến vẽ lại cảnh tượng này giúp y, chỉ có thể khắc ghi trong lòng, đêm đến không ngủ được thì lôi ra ngắm nghía suy tu.

Thông phản đại nhân.
Nha sai bước tới bẩm:
Thượng Thanh quán cháy rồi, đại nhân dẫn người đến Thượng Thanh quản, bảo ngài ở lại đây chủ trì đại cục.

Tiết lão thông phản nhìn về phía Thượng Thanh quản, trong Thượng Thanh quán thờ không ít kinh thư, có cả một tòa bảo tháp của Hoàng hậu Cao Tông, không thể có bất cứ tổn thất gì. Bây giờ xảy ra hỏa hoạn, tất nhiên đại nhân phải đích thân dẫn người đi kiểm tra.

Không phải.
Quân sự nói:
Là nhà họ Lỗ Bắc thành xảy ra chuyện, phủ Thuận Thiên đột nhiên xông vào nhà họ Lỗ bắt người, Vương thiên hộ dẫn người tới đây.

Viên Tri Hành cau mày nói:
Sao phủ Thuận Thiên lại đến nhà họ Lỗ? Trước đó Binh mã ti ngũ thành và ngự sử tuần thành không phát hiện ra sao?

Phùng An Bình mỉm cười nhìn về phía Tiết lão thông phán:
Sư phụ, lần này coi như chúng ta nở mày nở mặt rồi phải không?

Tiết lão thông phán híp mắt nhìn nha sai đang bận rộn. Hớt tay trên của Kiều Tung sao? Ở kinh thành phàm là vụ án lớn, chỉ cần Kiều Tung nhúng tay vào thì không có chỗ cho người khác chen chân. Tối nay ông thấy Hình Bộ đến sau bọn họ, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác sung sướng đến khó hiểu.
Gương mặt Viên Tri Hành co rúm lại, Hình Bộ ra tay, chắc hẳn Hoàng thượng đã biết, muốn vượt qua cửa ải này, không lột da e là không được.
Viên Tri Hành ngồi lại lên ghế, nhìn như dáng ngồi thẳng tắp nhưng một nửa sức lực trên người đã sụp đổ.

Dán giấy niêm phong.
Phùng An Bình ra lệnh:
Lập tức đưa đến nha môn phủ Thuận Thiên.

Nha sai đáp dạ, lập tức đóng hết những rương hòm kia lại.
Viên Tri Hành vừa ổn định được nỗi hoảng loạn trong lòng đã lại thấy có người chạy vào trong viện.

Lão gia, người của Hình Bộ đến.

Binh mã ti ngũ thành cũng sẽ dẫn binh tới.

Xem ra chuyện tối nay nhiều thật đấy, mọi người ai làm việc nấy mới có thể thuận lợi đợi đến khi trời sáng.

Ngọn núi sau Thượng Thanh quán.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.