Chương 283: Chạm tay


Sơ Cửu và Trương Đồng dẫn người bắt được người nhà họ Lỗ.

Cố Minh Châu nhìn về phía hang núi, nhân lúc người của nha môn p8hủ Thuận Thiên và Binh mã ti ngũ thành vẫn chưa tới, cô muốn lẻn qua nhìn cho kỹ. Song chân cô vừa dợm bước đã thấy Ngụy Nguyên K3ham chắn trước mặt.
Kẻ đứng phía sau muốn làm gì? Mở cửa Đại Chu mặc cho gã muốn làm gì thì làm sao?
Từ vụ án ngựa chiến đã có thể nhìn ra người sắp đặt luôn nghĩ sâu tính kỹ, sắp xếp mọi chuyện đầu ra đấy, cho dù có bị phát hiện dấu vết thì cũng chỉ có thể tra ra kết quả trước mặt, muốn làm rõ mọi chuyện phải bóc trần từng lớp một.

Ngụy đại nhân.
Cố Minh Châu nói:
Chúng ta đi xem mấy thứ đó đi!

Lúc này phải đồng lòng đố9i ngoại, giúp đỡ lẫn nhau. Nghe câu đó không hề tình nguyện của cô, có điều cũng may cuối cùng cô vẫn nhớ mà hỏi tới hắn, có thể 6thấy trong lòng cô vẫn có một chỗ dành cho hắn. Ngụy Nguyên Kham đi thẳng về phía trước. Hang núi rất khuất, cửa hàng có cây cối 5che kín, vào mùa cây cỏ tươi tốt thì rất khó phát hiện. Bảo Đồng và Sơ Cửu cầm bó đuốc, chiếu sáng cả động.
Cố Minh Châu vẫn vô tư nghĩ về vụ án:
Đại nhân ngửi mùi này có cảm giác gì khác không? Lúc ở nhà họ Viên ta đã nghe nói trong phòng sạch cung nhân có hơi khói như thế này, nhưng thứ Bạch công nhân dùng trong đạo quản không phải đạm ba cô này, có vẻ như thứ đó ghê gớm hơn loại này nhiều.

Lúc đến nhà họ Viên, cô đã thấy lang trung dùng một ít thảo – giảm đau cho Bạch công nhân. Thảo ô không thể dùng lượng lớn, Bạch công nhân cũng có vẻ hơi thuyên giảm. Cô cảm thấy hình như đạm ba cô này còn không bằng thảo ô, mà lúc ở trong đạo quán, Bạch cũng nhận lại hơi mê sảng. Rốt cuộc Tôn chân nhân đã cho Bạch công nhân dùng thuốc gì?
Cố Minh Châu nói:
Thử này rất đắt, được người ta ưa thích nên nhất định sẽ bán với giá cao.

Không biết Độ Sát Viện và Binh mã ti ngũ thành đã kinh doanh thử này bao lâu. Bị những lợi ích này che mắt trong thời gian dài, đặc biệt là Đô Sát Viện, một khi thôi hám lợi ngấm vào máu sẽ mất đi chức năng giám sát, cứ thể để những thứ này vượt qua tầng tầng trạm kiểm soát, binh lính giữ cổng kinh thành chính là minh chứng rõ ràng.
Trong cơn hoảng hốt, dường như cô đã quên cả thân phận của mình bây giờ. Cô nhìn về phía Ngụy đại nhân. Dưới ánh đuốc lập lòe, đôi mắt kia trong sáng một cách lạ thường.
Thầy sắc mặt cô hơi thay đổi, Ngụy Nguyên Kham muốn nhìn lại cố cho kỹ những gương mặt thiếu nữ đã khôi phục lại nét cười, biến thành Cổ đại tiểu thư hoạt bát nhanh nhảu. Có điều, nơi đáy mắt cô vẫn còn một tỉa dao động, sau đó chậm rãi tan đi.
Rương hòm mở ra, đồ chứa bên trong giống như lá cây phơi khô. Cố Minh Châu nhón lấy một năm, đặt lên chóp mũi ngửi thử, chính là thứ này. Cô cầm một chiếc lá, châm lửa từ ngọn đuốc trên tay Bảo Đồng, sau đó nhanh nhẹn rút một ống ngọc bên hông ra.
Lúc Ngụy Nguyên Kham bước tới chỉ thấy khói trắng vấn vít, Cổ đại tiểu thư cầm ổng ngọc hút lấy đám khói vừa bốc lên kia. Ngụy Nguyên Kham nhíu mày, chưa biết thứ kia có độc hay không cô đã thử hút. Nghĩ vậy, hắn sải bước đến trước mặt Cố Minh Châu, đưa tay toan ngăn cản.
Dường như Ngụy Nguyên Kham đã trông thấy con tiểu hồ ly bị quay trong một góc, không còn đường lui.
Cố Minh Châu lập tức vùng khăn lên khua khua, xua tan khói trước mặt Ngụy đại nhân:
Đại nhân, đừng có hít khói này vào, hình như có gì đó kỳ lạ.

Chuyện đạo quán và nhà họ Lỗ giấu hàng ngoại nhập đã có chứng cứ vô cùng xác thực. Trước tiên phải thẩm vấn Tôn chân nhân kia, xem xem có thể hỏi được gì từ bà ta không. Cho dù Tôn chân nhân không chịu nói gì, Mạc chân nhân cũng có thể giúp đỡ tra rõ tình hình.

Ngụy đại nhân.
Cố Minh Châu thấp giọng nói:
Bên này cũng hòm hòm rồi, ta nên quay về đạo quán thôi. Bên phía Mạc chân nhân cũng chẳng biết thế nào.
Ngụy Nguyên Kham quay đầu nhìn con đường dẫn về đạo quản:
Cô biết đường về không?

Có vẻ như thế này không lợi hại như hoa mạn đà la, nhưng rốt cuộc nó có công dụng gì, cô phải mang một ít về kiểm tra kỹ càng thì mới có thể đoán ra điểm kỳ lạ.
Chiếc khăn mang theo một mùi hương nhàn nhạt phe phẩy trước chóp mũi hắn, Ngụy Nguyên Kham không khỏi nhíu mày. Trong lúc vô tình, ống tay áo thiếu nữ cọ khẽ qua gò má hắn, hắn vội quay đầu sang chỗ khác để che giấu biểu cảm trên gương mặt mình.
Trời còn chưa sáng, lúc tới cô bị người ta kẹp dưới cánh tay mà chạy đến, đương nhiên không kịp phân biệt đông tây nam bắc, có điều cô còn có Bảo Đồng.
Cố Minh Châu quay đầu nhìn Bảo Đồng, tầm mắt lại bị Ngụy đại nhân chắn ngang.
Cố Minh Châu vừa nói vừa lấy một ít đạm ba cô đưa cho Bảo Đồng, về cô phải kiểm tra kỹ càng mới được.
Không ngờ cô chỉ vừa thò tay ra đã bị Ngụy Nguyên Kham cản lại.
Cố Minh Châu vô thức phản bác:
Đây cũng là dược liệu, nếu Bạch cung nhân và tộc tổ mẫu dùng được thì chắc hẳn không phải vật gì kịch độc, dùng một chút không sao đâu.
Ít nhất những gì cô nghe được về đạm ba cô đều nói nó có thể chữa bệnh.
Có điều... câu vừa rồi của Ngụy đại nhân... Cô nếm thuốc trước mặt Ngụy đại nhân khi nào nhỉ? Chỉ có khi còn là Châu Như Quân, để chữa bệnh dịch trong đại lao, cô từng đích thân thử để thay đổi hai vị thuốc.

Đại nhân.
Cố Minh Châu cất giọng lanh lảnh:
Ta dùng để tra án.
Đây là lần đầu tiên Cố Minh Châu thấy thứ thuốc này nên không nỡ bỏ chứ không phải cô muốn chiếm lợi. Tuy thứ này rất đắt nhưng có lẽ cũng chẳng bán được đến năm lượng bạc. Ngụy Nguyên Kham bình thản nói:
Các vùng Tuyền Chầu dùng rất nhiều đạm ba cô, ta đã sai người đi nghe ngóng, ghi chép lại tình hình của bọn họ sau khi dùng thuốc. Ngày mai ta sẽ cho người mang tin tức đến cho cô.


Ta chỉ mang một ít về thôi, không tùy tiện thử thuốc nữa đâu.
Cố Minh Châu khẽ nháy mắt, thấy hàng lông mày nhăn tít của Ngụy đại nhân hơi giãn ra, cô lập tức lấy hai lá đưa cho Bảo Đồng.
Cố Minh Châu không kịp nói gì, cổ họng cô ngứa ran, không ngừng ho khan, sau đó cô cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.
Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giọng Ngụy đại nhân vang lên:
Bình thường nếm thuốc lung tung thì thôi đi, ngay đến thứ này mà cũng muốn tự thử.

Cố Minh Châu cầm ổng ngọc, chỉ cảm thấy một mùi cay xè xộc thẳng vào cổ họng mình, sau đó cô họ
khu
một tiếng, phun tất cả khói đang ngậm trong miệng ra.
Một làn khói phả thẳng vào mặt Ngụy Nguyên Kham, mù mịt đến nỗi khiến cả gương mặt Ngụy đại nhân cũng trở nên mơ hồ.
Ngụy Nguyên Kham liếc nhìn ổng ngọc trong tay Cố Minh Châu, cô đến Thượng Thanh quản đúng thật là:
Mấy ngày trước Vệ sở ở biên cương phía bắc từng chặn một xe hàng hóa, một tương trong số đó chính là ổng ngọc như thế này.

Ống ngọc là thứ dùng để hút đạm ba cô, nói như vậy tức là ở biên cương phía Bắc có rất nhiều người dùng thứ này.
Vừa nãy người nhà họ Lỗ vội vàng khuân đồ ra bên ngoài làm rương hòm giấu trong này loạn hết cả lên. Trong góc Tây Nam có dấu vết bị cháy, đó là vì nhà họ Lỗ định phóng hỏa thiêu rụi hết những thứ không mang đi được.
Cố Minh Châu bước nhanh tới, chắc hẳn thứ nhà họ Lỗ nóng lòng muốn tiêu hủy là đạm ba cô, cô ngửi thấy mùi đã ngửi thấy trên người Bạch cung nhân.

Đại nhân.
Cố Minh Châu đành thỉnh cầu:
Nếu không phiên thì nhờ ngài dẫn bọn ta về với.


Ngụy Nguyên Kham nhướng mày, câu này dễ nghe phết nhỉ?

Tin tức nổi sau bốc cháy truyền về đạo quản, Tôn Chân nhân vốn muốn tra hỏi Mạc Dương Minh không khỏi nhíu mày.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.