Chương 284: Tiên nhân lên tiếng
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1715 chữ
- 2022-02-04 05:25:25
Tôn chân nhân toan dẫn người đi xem tình hình núi sau lại bị Mạc Dương Minh đưa tay ngăn lại.
Trong đạo quán vẫn còn những sư huynh8 đệ khác giúp đỡ, sư đệ không cần nóng vội.
Sắc mặt Mạc Dương Minh vẫn lạnh nhạt như cũ:
Chắc hẳn người trong tịnh thất đều muốn chứng ki3ến y thuật của sư đệ.
Lần nào bệnh của vị thiện nhân nhà họ Viên này tái phát cũng chỉ có sư đệ mới có thể chữa khỏi. Vừa rồi ta 9đã kiểm tra kỹ vết thương của thiện nhân, phát hiện mạch máu từ đầu gối của vị thiện nhân này đã đứt nên không có bất cứ cảm giác gì. Quả t6hực không biết đau đớn của vị thiện nhân này từ đầu và sư đệ đã thi triển tay nghề như thế nào?
Lúc Tiên hoàng còn tại thế, trên đường Thái hậu theo hầu đến bồi đô gặp cảnh Tinh vương soán vị. Để bảo vệ Tiến hoàng, Thái hậu bị trúng tên vào lưng rồi ngã ngựa. May thay đương kim Hoàng thượng dẫn binh đuổi tới, lúc này mới cứu được Thái hậu nhưng cũng chính vì vậy mà Thái hậu mang bệnh trong người. Lúc Lương vương mưu phản, trên đường Thái hậu từ hành cùng về kinh lại bị xóc nảy, bệnh cũ tái phát. Mấy năm nay cứ đến thu đông, vết thương cũ của Thái hậu nương nương lại đau đớn khó chịu, cánh tay khó mà giơ lên được...
Hoàng thượng lệnh cho Thái Y Viện tìm kiếm phương thuốc chữa trị cho Thái hậu nương nương, nàng ta cũng nghe tẩu tẩu nói Thượng Thanh quán có thuốc hay. Hai mắt Tam hoàng tử phi sáng lên, Mạc chân nhân này luôn được Thái hậu yêu mến, có lẽ cũng có một vài phương pháp chữa được chứng bệnh cũ của Thái hậu. Nếu bị Tôn chân nhân thay thế, với tính kiêu ngạo của Mạc chân nhân, đừng nói là được người khác đánh giá cao, chỉ sợ ngay cả Thượng Thanh quán này cũng không ở lại được nữa.
Nghĩ tới đây, Tam hoàng tử phi mới lên tiếng:
Không cần phải nóng vội nhất thời, đạo quản trăm năm này không thể có sai lầm. Tôn chân nhân thân là chủ đạo quán, lẽ ra nên lấy công việc trong quán làm trọng, Tôn chân nhân đi xem tình hình trước rồi về truyền thụ y thuật cũng không muộn.
Tam hoàng tử phi vô cùng hoảng loạn, là nàng ta để Tôn chân nhân rời đi, nếu nha môn không tìm được Tôn chân nhân, liệu bọn họ có trách nàng ta không?
Không cần hoảng hốt.
Tam hoàng tử phi cố trấn tĩnh:
Chuyện chưa rõ ràng, không cần phải nghi ngờ đồn đoán. Nếu người của nha môn đã tới thì bọn họ sẽ xử lý gọn gàng. Chúng ta chỉ là nữ quyến, vốn dĩ đã không giúp được gì, cứ yên tâm chờ ở đây là được rồi.
Nói xong, nhận ra người bên cạnh vẫn không động tĩnh gì, Tam hoàng tử phi lập tức ra lệnh:
Mau đi tìm Tôn chân nhân.
Tính như thế, Tam hoàng tử là người có khả năng được lập làm Thái tử nhất, có kẻ nào dám công khai làm phật ý nàng ta?
Nàng ta cũng cho Mạc chân nhân một bài học, để xem lần sau Mạc chân nhân còn dám không biết tốt xấu như vậy không.
Tam hoàng tử phi đã nói vậy, không còn ai có thể ngăn cản Tôn chân nhân nữa.
Mạc Dương Minh nghĩ đến Cố đại tiểu thư trong phòng mình mà không khỏi lo lắng. Nơi này có Tam hoàng tử phi, phủ Tam hoàng tử dẫn theo không ít người hầu, trong chốc lát sẽ không có việc gì. Bà nên quay về xem Cổ đại tiểu thư thì hơn.
Mạc Dương Minh đi ra ngoài viện.
Cửa Thượng Thanh quán được đèn đuốc chiếu sáng rực.
Trương phu nhân đang định nói tiếp thì trông thấy ma ma quân sự của phủ Tam hoàng tử bước vào viện.
Ma ma quản sự hành lễ rồi bước nhanh vào phòng bẩm báo với Tam hoàng tử phi:
Người của phủ Thuận Thiên và Binh mã ti ngũ thành tới rồi, còn có cả... vị Ngụy đại nhân kia... Nói là có người giấu rất nhiều hàng ngoại nhập ở ngọn núi phía sau đạo quản, người trong đạo quản thông đồng với những người kia bị bắt cả rồi.
Tam hoàng tử phi biến sắc, có vẻ hơi căng thẳng. Nàng ta lập tức buột miệng hỏi:
Hàng ngoại nhập gì? Rốt cuộc là vật gì?
Trương phu nhân thấp giọng nhắc nhở Cố lão thái thái:
Có cho người đi xem Châu Châu thế nào không ạ? Mạc chân nhân đến đây, cháu lo lắng cho Châu Châu.
Cổ lão thái thái hơi giật mình, bà ta nghe nói bên này có động tĩnh nên vội vàng dẫn Minh Uyển, Minh Lam đến xem, quên béng mất Châu Châu ở chỗ Mạc chân nhân.
Cố lão thái thái thấp giọng nói:
Nếu có chuyện, ma ma quản sự Hầu phủ sẽ tới bẩm báo. Tuy bên này náo loạn nhưng dù sao cũng cách xa căn nhà gỗ kia, chắc hẳn Châu Châu không biết được đâu.
Ma ma quản sự đáp:
Vẫn chưa biết ạ, nô tỳ sai người đi hỏi rồi.
Tôn chân nhân đầu?
Tam hoàng tử phi nói:
Mau đi gọi Tôn chân nhân tới đây. Trong đạo quản... có những thứ này, Tôn chân nhân có biết không?
Mạc Dương Minh nói:
Sao nó lại không biết được, chỉ sợ trong chốc lát rất khó tìm được nó.
Trương phu nhân vẫn không yên lòng:
Châu Châu khác với những người khác, cháu vẫn nên đi xem thử mới có thể yên tâm được.
Sao tiện làm phiền phu nhân?
Cố lão thái thái vừa nói vừa nhìn về phía quản sự bên cạnh:
Còn ngây ra đây làm gì, không mau qua đó xem tình hình đi.
Cố Minh Lam nói:
Cháu đi cùng quân sự.
Nghe Mạc chân nhân nói vậy, Bạch c5ung nhân cũng yên lặng nhìn về phía Tôn chân nhân, toan nói gì đó nhưng bị Tôn chân nhân liếc một cái, bà ta lại vô thức nuốt lại những lời định nói vào bụng.
So với Mạc chân nhân từng bước áp sát, Tôn chân nhận lại khá ôn hòa nhã nhặn:
Phải chăng và Thái hậu nương nương muốn người truyền đạo vào cung chữa bệnh nên sư huynh mới lo lắng? Đêm khuya xông vào tịnh thất thì không nói làm gì, còn o ép từng bước như thế.
Tam hoàng tử phi lập tức hiểu ra, hóa ra Mạc chân nhân như vậy là vì sắp sửa thất sủng nên trong lòng căm hận sư đệ.
Mạc Dương Minh nhíu mày, cơ hội tốt đến thế mà mất luôn rồi. Người hầu của phủ Tam hoàng tử dọn một cái ghế mời Tam hoàng tử phi ngồi xuống, các nữ quyến đều tiến sát lại, lúc này đương nhiên phải nhờ Tam hoàng tử phi chủ trì đại cục.
Tam hoàng tử phi nhấp một ngụm trà:
Tất cả ngồi xuống đi, chắc hẳn sẽ có tin tức sớm thôi.
Cổ lão thái thái được Cổ Minh Uyển và Cổ Minh Lam dìu tới, Trương thị đứng ở cửa lập tức ra nghênh đón.
Nàng ta siết chặt khăn tay, hy vọng sẽ không có việc gì.
Còn những món hàng ngoại nhập kia không phải thứ mà nàng ta đang nghĩ.
Mạc chân nhân nhìn về phía nữ quan bên cạnh:
Cho người canh giữ tịnh thất, đừng để có người gây chuyện nhân lúc hỗn loạn.
Trương phu nhân lập tức mỉm cười, nàng ta đang định khen ngợi Cố Minh Lam thì Cổ Minh Uyển đã lên tiếng tranh đi:
Trời tối đường không dễ đi, muội muội cứ ở lại chăm sóc bà nội, để ta đi là được rồi.
Vì lúc trước đã trách mắng Châu Chấu ngay trước mặt Tam hoàng tử phi nên trong lòng cô ta luôn thấy hơi thấp thỏm, chỉ sợ người hầu về cách tội cô ta với phu nhân Hoài Viễn hầu. Bây giờ là cơ hội tốt để quan tâm đến Châu Châu, hễ có việc gì cô ta cũng tranh làm trước, chắc hẳn sẽ không còn ai nghi ngờ cô ta nữa. Chỉ đi hỏi thăm một chuyến mà bớt được rất nhiều phiền phức, tội gì mà cô ta không đi.
Cổ Minh Uyển dẫn người hầu đi về phía căn nhà gỗ của Mạc chân nhân.
Nghe vậy, Tôn chân nhân bên khom người hành lễ với Tam hoàng tử phi rồi rời đi.
Tam hoàng tử phi hơi cong môi, suy cho cùng nàng ta vẫn là Hoàng tử phi, người ở đây đều phải nghe lời nàng ta. Trước kia có Đông cung chèn ép thì không nói làm gì, bây giờ khác hẳn rồi. Mấy vị hoàng tử của Hoàng thượng đều sờ sờ ra đó, Ngũ hoàng tử ốm yếu liên miên, chưa biết ngày nào sẽ chết, cơ nghiệp Đại Chu sao có thể rơi vào tay Ngũ hoàng tử? Lục hoàng tử, Thất hoàng tử mất sớm, Bát hoàng tử lại do một công nhân sinh ra, dáng vẻ ngờ nghệch đần độn, chuyện học hành trong cùng thường xuyên bị Hoàng thượng trách cử. Về phần Cửu hoàng tử của Quý phi nương nương, nó còn nhỏ như vậy, có lớn
được hay không vẫn chưa thể biết.
Nếu như nơi này không phải đạo quản do nữ đạo sĩ chủ trì, Tô Phủ đã trực tiếp dẫn người phá cửa xông vào.
Sao không thấy Tôn chân nhân của các ngươi đâu?
Đợi đã lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tôn chân nhân, Tô Phủ không khỏi cau mày.
Chân nhân của bọn ta sẽ tới nhanh thôi.
Nữ đạo sĩ luống tuổi bước lên trả lời.
Tô Phủ nhìn đạo quán trước mặt, Tôn chân nhân bên trong không ra, ông dẫn người xông vào chỉ sợ cũng không tìm được người ngay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.