Chương 287: Thắng lợi tuyệt đối
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1886 chữ
- 2022-02-04 05:25:21
Nữ đạo sĩ trèo lên cây bắt người là đồ đệ Huyền Minh của Tôn chân nhân, sư phụ đã dặn dò, nếu xảy ra chuyện thì bọn họ phải nghĩ các8h rời đi. Tịnh thất của Tam hoàng tử phi và nữ quyền đã bị canh giữ kỹ từ lâu, người ra tay được chỉ có Cố đại tiểu thư ở trong căn3 nhà gỗ.
Cải cây này không cao, Huyền Minh duỗi tay ra, dễ dàng tóm được Cố đại tiểu thư ở trên cây, nhưng không biết một h9òn đá từ đầu bay tới đập rất mạnh lên bả vai của cô ta. Vào khoảnh khắc Huyền Minh đau đớn, hành động cơ thể bị chậm lại, còn chưa 6kịp phản ứng thì bất thình lình từ trên cây xuất hiện một cây gậy gỗ chọc thẳng về phía cô ta.
Mau nhìn này, có thứ gì đó 5đang trèo lên cây?
Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ truyền tới, cây gậy gỗ chọc vừa nhanh vừa mạnh. Giọng nói nghe có vẻ rất mềm mại nhưng lực tay thì không hề nể nang.
Mạc Dương Minh còn chưa lên tiếng, Tiết lão thông phán đã nói:
Mạc chân nhân từng bị ngân châm làm bị thương. Phải kiểm tra kỹ càng, trên ngân châm đó e là có độc.
Mạc Dương Minh gật đầu nói:
Đa tạ thiện nhân nhắc nhở.
Mạc Dương Minh nói xong lại chuyển ánh mắt tới Tôn chân nhân, Tôn chân nhân bị bắt mà vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, từ lâu đã coi thường chuyện sinh tử. Mạc Dương Minh thầm thở dài, dừng lại một lúc mới quay sang hành lễ với đám người Tô Phủ:
Sư đệ này của ta đã quản lý đạo quán mấy chục năm, đệ tử dưới trướng không ít, có lẽ còn có người ẩn mình bên trong chưa ra tay, xin nha môn cẩn thận điều tra sàng lọc, lát nữa ta sẽ chỉnh lý lại danh sách đệ tử trong quản đưa cho nha môn.
Nói rồi ai làm việc nấy, Mạc Dương Minh cũng quay về căn nhà gỗ, Cố Minh Châu lập tức bám theo sau.
Chuyện này là sao? Là ác nhân giả mạo thành đạo cô, hay đạo có chính là ác nhân?
Cố Minh Uyển muốn rời khỏi đây nhưng lại không dám đi, sớm biết thế này thì cô ta đã mặc kệ Cố Minh Châu rồi, ai mà ngờ đạo quán đang yên đang lành lại xảy ra loạn lạc thế này?
Tiểu thư, làm sao đây?
Nha hoàn ở bên cạnh đã nức nở, Cố Minh Uyển đã cuống cuồng từ lâu, bị hỏi như vậy, cô ta liền xăng giọng đáp:
Chỉ biết khóc thôi, đồ vô dụng!
Cũng may không phải tất cả đạo cô đều có lòng dạ xấu xa, phần lớn giống như Cổ Minh Uyển, đứng ở đó không hiểu chuyện gì đang diễn ra, vào lúc trong sân đang hỗn loạn vô cùng thì Cổ Minh Uyển nhìn thấy lại có người chạy về phía này.
Tiếng xương vỡ giòn tan vang lên.
Cánh tay Tôn chân nhân mềm oặt rơi xuống, một hòn đá rơi trên mặt đất. Nhân cơ hội này nha sai xông lên đẩy ngã Tôn chân nhân xuống đất.
Cố Minh Châu và Bảo Đồng cũng tụt từ trên cây xuống. Nhìn thấy cảnh này, Cố Minh Châu không khỏi kinh ngạc, hòn đá kia bay tới vừa kịp lúc, Sơ Cửu lợi hại như vậy ư? Sao cô cứ có cảm giác người đang trốn trong bóng tối âm thầm giúp đỡ là Ngụy đại nhân thế nhỉ?
Huyền Minh bị chọc vào ngực, hết thảm một tiếng, cả người rơi đánh
bịch
một cái xuống dưới gốc cây.
Huyền Minh lăn lộn trên mặt đất, mặc kệ đau đớn trên người, trong đầu tự nhiên hiện ra hai chữ lừa đảo.
Không phải nói là nhìn thử xem ư? Sao lại động thủ luôn rồi?
Mạc Dương Minh nói:
Sư đệ, chuyện đã tới nước này, không cần phải chạy tiếp nữa, tới nha môn nói cho rõ ràng đi, cũng là để đền tội cho chính bản thân đệ. Thượng Thanh quán đang yên lành, sư phụ giao vào trong tay đệ đệ nhìn xem đệ đã biến nơi này thành thế nào? Thánh địa đạo gia lại dung nạp thứ ô uế, đệ là một người tu hành, cần những đồng bạc đó để làm gì?
Tôn chân nhân một mặt giao đấu với Mạc Dương Minh, một mặt đề phòng những người xung quanh, công phu của bà ta vốn đã không bằng sư huynh, dần dần rơi vào thể hạ phong.
Mưu mẹo trong tay đã dùng hết, thấy không có cơ hội lật cờ, nghe thấy Mạc Dương Minh nói như vậy, bà ta hừ lạnh một tiếng:
Ta vốn chẳng phải vì tiền tài, thế nào là thiện thế nào là ác? Sư huynh đang làm điều ác, chỉ là huynh vẫn chưa nhận ra đó thôi. Cứu mạng mãnh thú, để chúng tàn hại những sinh vật nhỏ bé yếu đuối hơn, bọn chúng mới là ác, uổng cho huynh tự cho mình là thông minh, nhưng lại không nhìn thấu được những điều này.
Tôn chân nhân không lên tiếng.
Lại một tràng tiếng bước chân, nha sai đuổi tới vây kín lấy Tôn chân nhân.
Tôn chân nhận thấy ưu thế đã mất, nhìn Mạc Dương Minh bật cười một tiếng, dồn hết sức vào cánh tay vỗ lên trán mình.
Tôn chân nhân nhíu mày, có người trốn trong bóng tối âm thầm giúp đỡ.
Chắc chắn không phải là người của quan phủ, vậy thì có thể là ai?
Tôn chân nhân không kịp nghĩ kỹ đã phải chuyên tâm đối phó với Mạc Dương Minh.
Hình bóng người trước mặt di chuyển rất nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt cô ta, Cố Minh Uyển còn đang đờ đẫn, chợt nghe thấy Cố Minh Châu ở trên cây hét lớn:
Đại tỷ, mau chạy đi!
Cổ Minh Uyển vô thức quay người chạy về phía trước, mặc kệ hết tất cả, chỉ muốn chạy trốn vào trong căn nhà gỗ.
Tôn chân nhận thấy sắp chạm được vào Cổ Minh Uyển thì chân lại bị đánh một cái thật mạnh, cũng may công phu nửa thân dưới của bà ta rất vững, chỉ loạng choạng mấy bước đã ổn định được thân mình, nhưng Mạc Dương Minh ở đằng sau cũng đã đuổi tới nơi.
Bảo Đồng nói:
Tôi tới giúp chân nhân kiểm tra, mắt tôi cực tốt, dù cho chân nhỏ thể nào cũng có thể nhìn rõ.
Mạc Dương Minh không từ chối, trước mắt trong đạo quán đã rối tinh rối mù, bà cũng không muốn gọi đệ tử đi theo. Bà nghĩ tới việc mình bị ngân châm bắn trúng, nếu quả thật có độc thì không tránh khỏi sẽ khiến mọi người càng thêm hoảng loạn.
Bảo Đồng đẩy cửa ra, nhìn thấy Cố Minh Uyển đang trốn trong góc nhà.
Mạc Dương Minh vén tay áo lên, một vết thương xuất hiện trước mắt hai người, ban nãy cánh tay bà trùng châm, bà chỉ kịp thời cắt đi một chút da thịt, hiện giờ quanh miệng vết thương có cảm giác tê dại, chắc là độc tính trên ngân châm vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn.
Các cô ra ngoài trước đi.
Mạc Dương Minh căn dặn, bà còn phải cắt thêm ít máu thịt, cố hết sức xử lý độc tố.
Dường như biết được bà muốn làm gì, Cố Minh Châu ngẩng mặt lên nói:
Để ta giúp chân nhân.
Biết người tới là Mạc chân nhân, nha hoàn bên cạnh Cố Minh Uyển thắp đèn trong phòng lên, dưới ánh đèn, đôi mắt Cổ Minh Uyển đỏ hoe, cô ta chật vật bám vào thành bàn đứng dậy, hành lễ với Mạc chân nhân.
Ban nãy lúc tháo chạy cô ta không cẩn thận bị trượt ngã, cổ chân bị treo, bây giờ bàn chân cực kỳ đau đớn. Ánh mắt Mạc Dương Minh quét qua bàn chân của Cổ Minh Uyển, điềm đạm nói:
Trong nhà có thuốc, bảo nha hoàn bôi lên cho cô, mấy ngày sau là khỏi thôi.
Cổ Minh Uyển vâng lời đáp tạ, sau đó nhìn về phía Cố Minh Châu, Cố Minh Châu ngoài việc quần áo hơi xộc xệch ra thì không bị bất kỳ vết thương nào.
Cổ Minh Uyển nắm chặt khăn tay, Cố Minh Châu cũng giống như Hoài Viễn hầu gia vậy, không có bản lĩnh gì nhưng vận may thì luôn tốt như thế.
Không để ý đến Cổ Minh Uyển nữa, Mạc Dương Minh dẫn Cố Minh Châu vào phòng trong.
Bảo Đồng thắp sáng hai cây đèn dầu, lúc này mới quan sát kỹ càng Mạc Dương Minh, không nhìn thấy trên người Mạc chân nhân có ngân châm.
Tiểu thư.
Bảo Đồng chớp chớp mắt:
Sao bọn chúng không trèo lên nữa?
Cô cũng muốn uy phong lẫm liệt như đại tiểu thư, chọc đầu trúng đó.
Cổ Minh Uyển đã thấy tình cảnh như vậy bao giờ đầu, Cố Minh Châu vừa trèo lên cây, đạo cô đã lao tới bắt, sau đó lại cắm đầu lao xuống đất.
Mạc Dương Minh nhìn Tôn chân nhân:
Xem ra sư đệ đã làm một chuyện đại sự
Tôn chân nhân tự biết mình đã lỡ lời, những thể lao phóng ra khó thu lại.
Bắt đầu từ khi nào?
Mạc Dương Minh hỏi:
Ngoại trừ việc lén giao dịch đồ tiến công thì đệ còn làm những gì nữa?
Không phải là con khỉ đó.
Bảo Đồng chun mũi, cô có thể ngửi được mùi, con khỉ đó không có thân thủ tốt như vậy.
Cố Minh Châu bán tín bán nghi, đôi mắt của Bảo Đồng có thể tin được, lỗ mũi càng khiến người ta yên tâm.
Tôn chân nhân bị bắt, những đạo cố còn lại cũng lần lượt bó tay chịu trói, trước mắt đã không còn nguy hiểm gì nữa, Cố Minh Châu chạy tới bên cạnh Mạc Dương Minh:
Chân nhân, người không sao chứ?
Chuyện xảy ra rất nhanh, đám người hầu của phủ Hoài Viễn hầu đều ngẩn ra tại chỗ, đến khi Huyền Minh bò dậy thì bọn họ mới sực tỉnh. Đạo cô trong đạo quán này đều không có ý tốt, còn chưa nói tiếng nào đã vội vàng trèo lên cây bắt đại tiểu thư, cũng may đại tiểu thư và Bảo Đồng phản ứng nhanh.
Mau bắt lấy cô ta!
Ma ma quản sự dặn dò một tiếng, mấy bà bà lập tức xông lên bắt Huyền Minh.
Cố Minh Châu ở trên cây đưa cây gậy gỗ trong tay cho Bảo Đồng, cô chọc trước một tên, nếu lại có người trèo lên thì đến lượt Báo Đồng ra tay, Sơ Cửu ở trong bóng tối âm thầm giúp đỡ, bọn họ ra tay hoàn toàn không gặp trở ngại.
Mạc Dương Minh kinh ngạc:
Cô biết ta muốn làm gì ư?
Cố Minh Châu nghiêm túc gật đầu:
Ta biết...
Bảo Đồng nói:
Lúc đại tiểu thư nhà tôi ở Sơn Tây, từng giúp thầy thuốc cứu chữa cho binh lính bị thương.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.