Chương 288: Tránh hiểm nghi
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1604 chữ
- 2022-02-04 05:25:19
Cố Sùng Nghĩa không muốn để ý tới Ngụy nhị lão gia. Lần trước lúc bị kéo quần, ông đã nghĩ kỹ rồi, nếu lần sau còn gặp lại cái thứ này t8hì sẽ lờ đi coi như không thấy, rồi cũng có ngày đánh nhạn không xong mà còn bị nhạn mổ mù mắt.
Cố Sùng Nghĩa thúc chân vào bụn3g tuấn mã chạy lên trước, muốn mau chóng cắt đuôi kẻ ăn không ngồi rồi, vô học bất tài kia ở đằng sau.
Hầu gia, ngài vội gì th9ế, đừng đuổi theo ta!
Cố Sùng Nghĩa thở phào một hơi, chuyện này là quan trọng nhất.
Thôi Vị nói tiếp:
Quán chủ của Thái Thanh quán có qua lại với mấy thương nhân chuyên buôn lậu đồ trên biển, nha môn phủ Thuận Thiên đã cho người bắt lại, sắp đưa vào đại lao thẩm vấn.
Cố Sùng Nghĩa lắng nghe kỹ càng:
Người của nha môn phủ Thuận Thiên?
Ông thật không ngờ lần này phủ Thuận Thiên lại giành mất công đầu ngay trước mặt Ngũ thành binh mã ti. Cải thứ đó nhà họ Ngụy vội vội vàng vàng đuổi tới, đương nhiên chẳng phải vì thẻ nhân duyên gì cả, mà là chuyện này nhà họ Ngụy cũng có tham gia vào. Cố Sùng Nghĩa không cần đi tìm Ngụy Tòng Trí, cũng biết Ngụy Tòng Trí sẽ tránh mặt tất cả mọi người, chọn một con đường nhỏ bên rìa để lên núi.
Bảo người chuẩn bị sẵn xe ngựa.
Cố Sùng Nghĩa dặn dò tùy tùng bên cạnh:
Lát nữa đưa nữ quyền nhà họ Cố về nhà.
Thôi Vị kể lại rành mạch đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện.
Cố Sùng Nghĩa nói:
Đã nghe ngóng được tin tức gì chưa?
Thôi Vị gật đầu:
Sau khi tới đây cháu đã đi hỏi rồi, nữ quyền trong quản đều bình an vô sự.
Ngụy Tòng Trí nói:
Nghe nói xảy ra chuyện, lòng ta nóng như lửa đốt, thẻ cầu nhân duyên của ta vẫn còn treo trong đạo quán, không thể để mất được, ta phải mau chóng qua đó xem xem, thuận tiện giúp đạo quán một tay. Nếu mấy khôn đạo đó đi khắp nơi nói đỡ cho ta mấy lời, thì chuyện hôn sự của ta cũng có hi vọng. Nói không chừng Thái hậu nương nương một khi cao hứng lại ban hôn cho ta thì sao? Ngài nhìn khuôn mặt này của ta, chỉ dựa vào tài mạo này thôi muốn tìm một mối hôn sự tốt chắc cũng không khó. Ta cũng chẳng mong gì nhiều, chỉ cần sau khi ta vào nhà không thiếu đồ ăn cái mặc, có thể chọi gà chọi dế là được rồi.
Cố Sùng Nghĩa quay đầu đi, cải thứ này còn muốn ở rể? Ngụy Tòng Trí ưỡn thắng ngực lên:
Sao? Coi thường người khác à?
Cố Sùng Nghĩa bình thản nói:
Nếu ta là ngài thì ta đã xuống ngựa tự tò một bãi để soi gương rồi, tránh lát nữa bị bản thân làm cho mắc ói mà chết.
Đã báo ngài đừng có đuổi theo mà, sao ngài cứ không nghe thế?
Giọng nói đó như hình với bóng, 6bất kể ông có nhanh đến mức nào thì Ngụy Tòng Trí vẫn có thể bám sát phía sau. Thứ đó quả nhiên chỉ giả điên giả khùng, một kẻ ăn không5 ngồi rồi sao có thể có kỹ thuật cưỡi ngựa tốt như thể được?
Ngài đang ở vào kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu để bắt nạt người khác đấy!
Cố Sùng Nghĩa quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Ngụy Tòng Trí dùng ống tay áo che mặt, dáng vẻ giống như bị người ta sỉ nhục vậy.
Phi
Cố Sùng Nghĩa thật muốn nhổ một bãi nước bọt, sao Ngụy Tòng Trí không phát bệnh tiếp đi? Giờ mà ngất đi rơi từ trên lưng ngựa xuống thì phải ngã đến toác da nát thịt. Cố Sùng Nghĩa vừa nghĩ tới đây thì Ngụy Tòng Trí ở trên lưng ngựa chợt lắc lư một cái, giống như đạp hụt vào khoảng không, cả người trượt từ trên lưng ngựa xuống.
Thôi Vị đáp:
Lúc cháu ra ngoài thì mẹ vẫn còn đang ngủ, từ sau khi trở về từ Sơn Tây, hiểm khi được như vậy, cháu còn tưởng cuối cùng cũng đã tìm được thầy thuốc tốt, sức khỏe của mẹ cháu có hi vọng tốt lên rồi.
Đừng nghĩ nhiều quá,
Cố Sùng Nghĩa nói:
trước hết phải làm rõ rốt cuộc Tôn chân nhân này đã làm những chuyện gì, rồi hãy sắp xếp chuyện sau này. Mấy ngày nữa đại ca cháu sẽ vào đến kinh, đến lúc đó nó tự sẽ định đoạt.
Thôi Vị cúi đầu đáp vâng.
Ngài.
Cố Sùng Nghĩa tức đến xì khói, vội vàng cho ngựa chậm lại, ai ngờ Ngụy Tòng Trí kia vào thời khắc then chốt lại ổn định lại thân mình, giống như rất chật vật trèo lên lưng ngựa, nhưng con ngựa lại chạy vượt lên trước mặt Cố Sùng Nghĩa.
Bây giờ Ngụy Tòng Trí đã chạy ở đằng trước rồi.
Ta đã nói là ngài đừng có đuổi theo ta mà!
Ngụy Tòng Trí nói:
Sao ngài cứ không nghe thế?
Cố Sùng Nghĩa không đáp lời, keo da chó cũng biết suy nghĩ cơ đẩy, sau khi ghé sát lại gần ông, Ngụy Tòng Trí bắt đầu tự nói tự nghe:
Ở ngọn núi phía sau của Thượng Thanh quản phát hiện đồ tiến công, một đạo quản bề ngoài đạo mạo mà bên trong lại là cái ổ cướp, mấy khôn đạo đó thường ra vào phủ thái phi, còn giảng đạo kinh cho nữ quyền trong kinh thành, muốn làm gì chẳng phải rất dễ dàng hay sao.
Cố Sùng Nghĩa liếc nhìn Ngụy Tòng Trí một cái, hiểm khi cái thứ này nói được một câu nghiêm chỉnh.
Cố Sùng Nghĩa vừa mới dứt lời thì quả nhiên Ngụy Tòng Trí đã ghìm cương ngựa, ấm ức nói:
Ngài nói như vậy làm ta thật sự cảm thấy mình cũng nên đi tè.
Đâu có phải là trẻ con, đi tè còn cần người khác nhắc nhở. Cố Sùng Nghĩa không biết cái thứ nhà họ Ngụy này còn định giở trò gì nữa, nhân cơ hội này, ông vừa hay có thể kéo giãn khoảng cách với thứ đó.
Đang suy tính, quả nhiên Cố Sùng Nghĩa nhìn thấy trên đường lên núi cách đó không xa có mấy bóng người. Ngụy Tòng Trí mượn chuyện đi tè để tránh né những người này, tránh để người ta cho rằng nhà họ Ngụy kết giao với quý tộc, đúng là một con cáo già, không... sao có thể sỉ nhục loài cáo như thể được?
Sau khi lại gần, Cố Sùng Nghĩa nhận ra Thôi Vị trong số những người đứng gần nhất, sao Thổi Vị cũng đến đây? Thôi thì nếu hắn đã ở đây thì đến chỗ hắn để lấy tin vậy.
Nói xong, Cố Sùng Nghĩa lại quay sang nhìn Thôi Vị:
Cháu nói nữ quyền nhà họ Thôi cũng đang ở đây? Mẹ cháu ra ngoài rồi à?
Thôi Vị vội đáp:
Không phải mẹ ạ, là trưởng tẩu vì muốn cầu phúc cho mẹ, hôm qua mẹ còn mời Tôn chân nhân tới nhà trị bệnh, cũng không biết lại xảy ra chuyện bất trắc này.
Cố Sùng Nghĩa vốn đã định đi về phía đạo quản, nghe thấy lời này thì dừng bước:
Tình hình hiện giờ của Lâm thải phu nhân thế nào rồi?
Cố Sùng Nghĩa tung người xuống ngựa, Thôi Vị cũng đã nhìn thấy Cố Sùng Nghĩa, vội vàng chạy tới hành lễ:
Di phụ tới rồi.
Cố Sùng Nghĩa nói:
Cháu cũng biết Thượng Thanh quản xảy ra chuyện rồi chứ?
Thôi Vị gật đầu:
Cũng là trùng hợp, đúng lúc cháu đang uống rượu với huynh đệ bên Ngũ thành binh mã ti, người huynh đệ đó là đệ đệ ruột của phó tướng dưới trường đại ca cháu, phó tướng hi sinh trong trận này nên cháu cũng muốn tới an ủi cậu ấy một chút. Bọn cháu uống rượu vui vẻ, không để ý đã đến nửa đêm, sau đó nghe nói bên này xảy ra chuyện, nghĩ tới nhà họ Cố và nhà họ Thôi đều có nữ quyến ở trong quán, nên tới xem tình hình thế nào.
Cố Sùng Nghĩa nói tiếp:
Ta sẽ cho người đưa Trương thị về Hầu phủ.
Đây là có ý đuổi hẳn đi, giữa chị dâu em chồng phải biết tránh hiểm nghi, hắn không tiện cứ ở bên cạnh bảo vệ cho trưởng tẩu, Thôi Vị lập tức nói:
Cháu tới đây cũng là vì lo lắng, sợ lửa lớn trong núi một khi đã cháy thì không thể dập ngay được, trong lúc hoảng loạn quên không gửi tin cho di phụ, di mẫu, nếu đã không có chuyện gì thì cháu xin được về hầu hạ mẹ, chuyện ở Sơn Tây còn chưa kết thúc, cháu cũng sợ gây thêm phiền phức cho ca ca.
Thôi Vị có thái độ khiêm nhường khiến người ta không thể bới móc được gì, Cố Sùng Nghĩa cũng không có gì khác để nói:
Đi đi!
Thôi Vị hành lễ, quay người trở về.
Linh hoạt tung mình lên ngựa, ánh mắt Thôi Vị lại nhìn về phía Thượng Thanh quán và núi sau đã dập lửa, trong mắt dần dâng lên một tầng sương mờ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.