Chương 290: Chuyện mừng
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1709 chữ
- 2022-02-04 05:25:17
Bảo Đồng đổ thuốc đã sắc xong ra, đi cùng với Cố Minh Châu vào phòng xem xét tình hình của Mạc Dương Minh. Khí tức của Mạc8 Dương Minh hơi loạn, đây là biểu hiện của việc độc tính đã thông qua vết thương thẩm thấu vào cơ thể.
Đợi Mạc Dư3ơng Minh uống xong thuốc, Cố Minh Châu mới lo lắng nói:
Chân nhân.
Mạc Dương Minh xua xua tay:
Ta không sao, t9a đã xử lý độc tố kịp thời, uống thêm mấy lần thuốc nữa là khỏi thôi.
Bảo người canh giữ chặt chẽ Bạch cung nhân,
Tô Phủ sửa sang lại quan phục trên người:
đợi bản quan tới thẩm vấn.
Tô Phủ vội vội vàng vàng chạy tới phủ nha Thuận Thiên, chỉ cùng hành lễ gặp mặt với Hoài Viễn hầu bên ngoài đạo quản, công vụ bận rộn Tô Phủ không kịp nói quá nhiều với Cố Sùng Nghĩa, chỉ nói:
Đại tiểu thư của phủ thượng đang chăm sóc Mạc chân nhân, còn đem phương thuốc tới cho bọn ta.
Cố Sùng Nghĩa bật cười, giống như khoảnh khắc vật báu trong nhà xuất hiện khiến mọi người bị choáng ngợp, vẻ đắc ý trên mặt ông đã vượt qua mọi lời nói:
Đứa nhỏ nhà tối trước giờ vẫn tỉ mỉ như thế.
Đây là lần đầu tiên Tô Phủ gặp người khen ngợi con gái mình như vậy.
Lâm phu nhân gật đầu, mấy ngày nay Châu Châu lấy được một cuốn Nam Hoa kinh ở trong thư phòng đem tới phòng bà, xin bà đọc nội dung trong sách cho cô nghe. Bà tưởng Nam Hoa kinh này khô khan, Châu Châu chẳng mấy chốc sẽ mất hứng thú, không ngờ Châu Châu nghe rất nghiêm túc, còn hỏi bà con bằng trông như thế nào, bà liền thêu một cái hầu bao cho Châu Châu.
Mạc Dương Minh nói:
Những gì phu nhân giảng cho đại tiểu thư nghe, đại tiểu thư đều nhớ kỹ, còn đọc thuộc lòng cho đạo nhân nghe.
Lâm phu nhân vô cùng ngạc nhiên:
Châu Châu... thuộc lòng kinh thư ư?
Nha môn áp giải đám người Tôn chân nhân và Huyền Minh rời đi, nữ đạo sĩ trong đạo quản tới mời Cố Sùng Nghĩa:
Mạc chân nhân đang bị thương, chỉ có thể làm phiền Hầu gia vào trong đạo quán một chuyến.
Cố Sùng Nghĩa đang định cùng với nữ đạo sĩ thì nghe thấy quản sự ở phía sau nói:
Phu nhân tới đây rồi.
Thượng Thanh quán xảy ra chuyện, sao Lâm phu nhân có thể yên tâm, trên đường tới đây còn không ngừng hối hận vì sao không ngăn Châu Châu ra khỏi nhà, cho đến tận khi gặp được Cố lão phu nhân, nói Châu Châu bình an vô sự, bà mới xem như thở phào nhẹ nhõm, nhưng không biết vì sao Châu Châu vẫn còn ở lại trong đạo quán.
Nếu không sao Mạc chân nhân lại bảo Cố đại tiểu thư đem phương thuốc tới cho bọn họ, điều này có khác gì đang dạy y thuật cho Cố đại tiểu thư.
Tiết lão thông phản gật đầu.
Tô Phủ trầm ngâm giây lát rồi nói:
Tối hôm qua điều tra nhà họ Lỗ và đạo quán này có thể có liên quan, nhưng nhìn dáng vẻ của Tôn chân nhân, muốn thẩm tra rõ vụ án này chỉ e không dễ.
Tiết lão thông phản nhỏ giọng nói:
Ngụy thông chính cho người gửi tin tới nói, thương gia ở ngọn núi sau đạo quán đã bị bắt lại toàn bộ, kẻ cầm đầu là huynh trưởng của thiếp thất nhà Viên Tri Hành.
Tô Phủ nghe đến đây thì mắt sáng bừng, như vậy xem ra Viên Tri Hành không thoát khỏi có liên quan rồi.
Tô Phủ thấy một thiếu nữ và một nữ đạo sĩ đang nhanh chân bước về phía ông, thiếu nữ thân hình nhỏ nhắn những sải bước chân rất dài, bước đi có lực, thỉnh thoảng lại nhấc váy lên chạy mấy bước nhỏ.
Tô Phủ hơi sững sờ, thiếu nữ ăn vận giống như đại tiểu thư của một nhà quyền quý, nhưng dáng đi thì kém các đại tiểu thư rất xa. Thiếu nữ đi thẳng một mạch tới trước mặt ông, hơi thở điều hòa, đôi mắt nhìn thẳng vào Tô Phủ.
Đại tiểu thư, vị này là Tô đại nhân.
Nữ đạo sĩ ở bên cạnh nhỏ giọng nói. Lúc này Cố Minh Châu mới bước lên hành lễ với Tô Phủ.
Vậy thì tốt,
Lâm phu nhân nhỏ giọng nói:
mẹ bảo nhà bếp đem theo điểm tâm tới, lát nữa sẽ cho con ăn.
Đột nhiên nghe được tin, không kịp chuẩn bị quá nhiều, chỉ cầm theo một ít điểm tâm đã làm sẵn, ít nhất cũng có thể lót dạ.
Bọn họ bước vào bên trong tịnh thất, cùng nhau ngồi xuống.
Nữ đạo sĩ dâng trà lên, vì độc tính trong người Mạc chân nhân vẫn chưa giải trừ hết nên sắc mặt bà vẫn hơi khó coi, bà không vòng vo mà vào nói thẳng vấn đề:
Nghe nói bình thường phu nhân hay giảng Nam Hoa kinh cho Cố đại tiểu thư nghe?
Cố Minh Châu chạy tới bên cạnh Lâm phu nhân, bám lấy cánh tay bà.
Lâm phu nhân thân mật giơ tay ra xoa đầu Cố Minh Châu:
Không gây họa gì đấy chứ?
Bà biết Châu Châu sẽ không gây họa, nhưng gần đây những nơi Châu Chấu tới lại thường xảy ra chuyện, có phải bà cũng nên cầu một lá bùa hộ thân cho Châu Châu đeo bên người không?
Cố Minh Châu lắc đầu.
Tô Phủ nhìn vẻ nghiêm túc trên mặt thiếu nữ, nhưng đôi mắt vẫn không linh động như ánh mắt của người bình thường, quả nhiên là bệnh vẫn chưa khỏi chăng?
Cố Minh Châu nói tiếp một cách cứng nhắc:
Phương thuốc dùng phụ tử lấy độc trị độc, phải đặc biệt chú ý liều lượng, phải đun trước chín lạng phụ tử từ nửa canh giờ trở lên, không thì sẽ phản tác dụng... ừm... có hại tới tính mạng.
Nữ đạo sĩ ở bên cạnh gật đầu theo:
Cố thiện nhân nói không sai, phụ tử không thể dùng nhiều, còn phải đun đủ hỏa hầu.
Không đợi Tô Phủ lên tiếng hỏi, Bảo Đồng đã nói:
Tô đại nhân, chúng tôi là nữ quyền phủ Hoài Viễn hầu.
Tô Phủ lập tức hiểu ra, cô thiếu nữ trước mặt ông đây là đại tiểu thư phủ Hoài Viễn hầu.
Cố Minh Châu giao phương thuốc cho Tô Phủ:
Đại nhân, Mạc chân nhân bảo dùng phương thuốc này để giải độc.
Vội vàng chạy tới nơi, nhìn thấy đạo cô bị nha môn giải đi, Lâm phu nhân mới ý thức được chuyện của Thượng Thanh quán có thể còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của bà, cũng may là Châu Châu không sao.
Hai người đi tới núi sau thì nhìn thấy một khôn đạo vận đạo bào vạt dài đang đứng ở đó, Châu Châu và Bảo Đồng cùng với người hầu trong hầu phủ đang đứng bên cạnh khôn đạo.
Tâm trạng thư thái của Lâm phu nhân phút chốc lại trở nên căng thẳng, chẳng lẽ là có chuyện gì? Mạc chân nhân bước lên mấy bước đón Hoài Viễn hầu và phu nhân, mấy người hành lễ gặp mặt, Mạc chân nhân nói:
Mời thiện nhân theo bản đạo vào trong tịnh thất bàn chuyện.
Cố Minh Châu nói:
Ban nãy Mạc chân nhân dùng mười tám lạng phụ tử, tuy đã sắc một canh giờ nhưng vẫn cảm thấy không ổn, vì thế đã sửa lại phương thuốc.
Tô Phủ trịnh trọng hướng về căn nhà gỗ hành lễ:
Đa tạ chân nhân cho thuốc!
Cố Minh Châu lại hành lễ lần nữa, sau đó dẫn theo mọi người quay trở về căn nhà gỗ của Mạc chân nhân, Tô Phủ giao phương thuốc cho nha sai đứng bên, nhìn về phía Tiết lão thông phán:
Vị Mạc chân nhân này có phải muốn thu nhận đồ đệ không?
Mạc Dương Minh nghĩ ngợi giây lát rồi lại 6gắng sức đứng dậy, chỉnh sửa lại liều lượng của mấy vị thuốc trong phương thuốc, nữ đạo sĩ bên cạnh đón lấy phương thuốc,5 Mạc Dương Minh nhìn Cố Minh Châu:
Cô đi theo nữ đạo sĩ này đưa phương thuốc cho người của nha môn, có mấy vị thuốc trong này cần phải đặc biệt chú ý, đã nhớ kỹ hết chưa?
Cố Minh Châu gật đầu:
Đã nhớ rồi.
Trên mặt Mạc Dương Minh nở một nụ cười an ủi hiếm có, bà quanh năm sống đơn độc một mình ở nơi này, rất ít khi nói chuyện với đệ tử trong quản, không ngờ lại gặp được vị Cố đại tiểu thư này. Tính tình của Cố đại tiểu thư không nói rõ được là tốt ở chỗ nào, chỉ là khiến bà cảm thấy yêu thích từ tận đáy lòng. Mọi thứ phồn hoa đều chỉ là mê hoặc lòng người, đáng quý nhất là sự đơn thuần chất phác ở trong tim.
Mạc Dương Minh nằm xuống nhắm mắt lại, bà phải mau chóng khỏe lại, như vậy mới có thể ổn định được cục diện của Thượng Thanh quản, cùng với phủ nha điều tra rõ ràng chuyện của sư đệ.
Không chờ Mạc Dương Minh lên tiếng, Cố Minh Châu đã gật đầu trước.
Cố Sùng Nghĩa cũng ngạc nhiên không kém, bệnh của Châu Châu đã đỡ nhiều rồi, nhưng ông cũng không ngờ lại tốt đến mức này. Nam Hoa kinh khó học thuộc lòng đến mức nào ông hiểu rất rõ.
Mạc Dương Minh nói tiếp:
Ngoài ra, Cố đại tiểu thư cũng rất có hứng thú với y thuật.
Chuyện này thì Lâm phu nhận biết:
Đó là vào lúc ở thôn bảo Sơn Tây, Châu Châu nhìn thầy thuốc trị thương cho binh sĩ... Khi ấy không đủ người, Châu Châu cũng giúp một tay.
Mạc Dương Minh gật đầu:
Người bên cạnh Cố đại tiểu thư đã nói với đạo nhân rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.