Chương 297: Cuối cùng cũng ăn được rồi


Ngón tay Cố Minh Châu hơi co lại. Thám hoa Nghiêm từng điều tra vụ án của A Thuyền. Cô đang suy nghĩ xem nên hỏi Khổng lã8o ngỗ tác chuyện này thế nào thì nghe thấy giọng của Ngụy Nguyên Kham.


Nghiêm Tham nghe ngóng tin tức từ chỗ ôn3g từ bao giờ?

Trừ phi... nhà họ Thân còn có một người đang nhậm chức ở Đô Sát Viện, đệ đệ của thủ phụ. Nay ông ta đang là Chỉ huy sử Độ phó Đô sát viện. Chẳng lẽ là ông ta?
Đừng sốt ruột.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Viên Tri Hành xảy ra chuyện, kẻ đứng đằng sau thao túng mọi chuyện cũng không thể trốn được lâu đầu. Không sớm thì muộn, đám người này cũng sẽ bị lôi ra ngoài ánh sáng.

Giống như là Ngụy đại nhân đang an ủi cô, biết được tâm tình của cô lúc này vậy. Cố Minh Châu mở hà bao bên eo ra, lấy một một viên kẹo rồi đưa cho Ngụy Nguyên Kham:
Ngụy đại nhân nếm thử không? Ngon lắm.

Khi Cố Minh Châu về đến phủ Hoài Viễn hầu, phòng của Lâm phu nhân vẫn còn sáng đèn.
Hoài Viễn hầu Cố Sùng Nghĩa ngáp hai cái tỏ ý phu nhân nên nghỉ ngơi rồi. Bình thường Lâm phu nhân sẽ nhìn ông một cái rồi sai người bê đèn xuống, song hôm nay phu nhân lại coi ông như người vô hình.
Phu nhân.
Cố Sùng Nghĩa không nhịn được mà nói:
Đã chuẩn bị xong hết rồi, nghỉ ngơi thôi!

Lâm phu nhân thở dài, tính Hầu gia là vậy, bất kể có xảy ra chuyện lớn đến đâu, ông cũng có thể thuyết phục bản thân bình tĩnh lại.

So với việc lo lắng thì chi bằng phu nhân nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai dậy chuẩn bị mọi chuyện cho Châu Châu.
Cố Sùng Nghĩa vươn tay đỡ Lâm phu nhân. Hầu gia nói vậy cũng không phải là vô lý, nhưng trái tim Lâm phu nhân vẫn như treo trên cuống họng, không thể yên tâm được. Bà chưa từng nghĩ đến việc Châu Châu sẽ rời xa khỏi tầm mắt bà. Hẻm Hoa Sen, Thượng Thanh quản là lần đầu, không ngờ lần thứ hai là cung Từ Ninh.
Cô gái đưa viên kẹo về phía trước, suýt nữa là nhét thẳng vào mồm Ngụy đại nhân, may mà cô không dùng nhiều sức đến vậy.
Ngụy Nguyên Kham nhận lấy viên kẹo và bỏ vào miệng. Độ chua ngọt của viên kẹo vừa đủ, mềm dẻo hợp khẩu vị hắn. Đúng là rất ngon. Đột nhiên nhận ra viên kẹo này không phải là số kẹo hắn làm, sao từ chỗ cô lại như thay đổi hương vị vậy?
Rốt cuộc Nghiêm Tham đã gặp phải chuyện gì? Liệu vụ án mà hắn điều tra có giống như vụ án hiện giờ họ đang điều tra không? Nếu năm ấy đến nhà họ Thân dang tay giúp đỡ thì kết quả sẽ ra sao?
Nghiêm Tham chết nhưng nhà họ Thân lại bình an, là họ bỏ rơi Nghiêm Tham hay là ngay từ đầu họ đã lợi dụng Nghiêm Tham rồi? Trong lòng Cố Minh Châu có rất nhiều nghi vấn.
Cô nhớ khi Nghiêm Tam nói chuyện với Dương tiên sinh, Dương tiên sinh nói:
Trước khi chết, dù có là anh hùng thì cũng sẽ sợ hãi, không thể tránh khỏi việc nắm chặt tay.

Nhưng Nghiêm Tham lại bật cười:
Xem ra ta không cần phải băn khoăn vì chuyện này rồi.


Thám hoa Nghiêm nói thế nào?
Cố Minh Châu nhìn Khổng lão ngỗ tác. Lúc khổng lão ngỗ tác bước vào, cô đã đội nón che mặt lên và đứng bên cạnh Ngụy Nguyên Kham.
Khổng lão ngỗ tác nghi ngờ nhìn về phía Ngụy Nguyên Kham thì thấy Ngụy đại nhân không hề có ý ngăn cản, lúc này ông mới thành thật kể lại:
Nghiêm Tham chỉ nói tiếc cho tiểu thư nhà họ Bạch thôi.
Lời này nghĩa là gì? Cố Minh Châu nghĩ thầm. Nếu A Thuyền bị sát hại thì thám hoa Nghiêm phải nói là
chết oan
mới phải, tại sao lại là
tiếc
?
Khổng lão ngỗ tác hiển nhiên cũng hơi kiêng kị. Suy nghĩ trong phút chốc, ông mới nói:
Là danh thiếp của con trai thứ của Thủ phụ Thân - Tế tửu Quốc Tử Giám lúc bấy giờ.

() Thủ phụ: Cách họ những đại thần đắc lực trong triều.
Người cụt cả hai tay thì sẽ không thể nắm chặt tay.
Cô có thể hiểu được, không phải là người có khuôn mặt cương nghị, tâm tư tỉ mỉ chuẩn bị chết đi trong yên lặng này không sợ hãi, không oán hận, có điều hắn không còn con đường thứ hai có thể lựa chọn, nếu có, chắc chắn hắn sẽ không bỏ cuộc, vẫn sẽ theo đuổi vụ án đến cùng.
Lâm phu nhân oán trách nhìn Cố Sùng Nghĩa một cái:
Ngày mai Châu Châu phải vào cung thỉnh an Thái hậu nương nương, sao Hầu gia không lo lắng chút nào vậy?

Cố Sùng Nghĩa nói:
Có Mạc sư phụ ở đó, phu nhân cũng đã dạy Châu Châu lễ tiết rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Khổng lão ngỗ tác nói:
Sư phụ của ngài ấy là Tiết lão thông phán. Tuy lúc ấy Tiết lão thông phản không được trọng dụng, vẫn luôn bị nha môn sắp xếp đi làm một số việc không quan trọng nhưng những người như chúng tiểu nhân vô cùng khâm phục Tiết lão thông phản. Lại thêm thám hoa Nghiêm không đến một mình mà còn mang theo một tấm danh thiếp nữa.

Cố Minh Châu biết tấm danh thiếp này rất quan trọng. Có thể người này chính là nguyên nhân khiến Nghiêm Tham điều tra vụ án.
Khổng lão ngỗ tác lắc đầu:
Nghiêm Tham không nói với tiểu nhân.

Hỏi xong vụ án này, Ngụy Nguyên Kham đứng dậy tiễn khổng lão ngỗ tác ra ngoài:
Nếu sau này ông còn nhớ ra chuyện gì nữa thì hãy cho người đến tìm ta.
Khổng lão ngỗ tác cáo từ Ngụy Nguyên Kham, trước khi đi, ông lại nói:
Cũng không biết việc Nghiêm Tham bị người ta tính kế có liên quan đến vụ án này không, nhưng tam gia phải cẩn thận.

Ngụy Nguyên Kham gật đầu.
Cố Minh Châu yên lặng ngồi ở đó sắp xếp lại manh mối trong đầu. Dường như Quốc Tử Giám và Khâm Thiên Giám không có bất kì liên quan nào với nhau, tại sao nhà họ Thần lại nhúng tay vào?
Nhìn y phục Châu Châu sẽ mặc vào ngày mai một lần nữa, Lâm phu nhân mới năm lên giường. Cố Sùng Nghĩa thổi tắt đèn, Lâm phu nhân nhìn màn trên đỉnh đầu:
Hầu gia, ngài có cảm giác Châu Châu như chim rời khỏi tổ, càng ngày càng rời xa chúng ta không?


Châu Châu có thể đi đâu được chứ?
Cố Sùng Nghĩa kéo tay Lâm phu nhân:
Nàng ấy, chỉ được cái nghĩ nhiều.

Khổng lão ngỗ tác nói:
Nghiêm Tham rất kiệm lời. Ông ta uống với tiểu nhân một bữa rượu rồi rời đi, lại còn xin tiểu nhân đừng kể những chuyện này cho sự phụ ông ta biết. Ông ta không muốn liên lụy đến người khác khi mà vụ án còn chưa được làm rõ.

Ngụy Nguyên Kham nói:
Thám hoa Nghiêm có đi xem thi thể của tiểu thư nhà họ Bạch không?

Cố Minh Châu nhìn Ngụy Nguyên Kham. Lúc ấy khi ở nhà họ Ngụy, Lý thái phu nhân có kể là bà đã tặng cho đại phu nhân Chương thị một món đồ chơi do nhà họ Bạch làm. Chương thị mang về nhà ngoại thì bị lão gia của nhà họ Chương và Thân đại nhân cầm đi một khoảng thời gian, vị Thần đại nhân kia là tổ tửu của Quốc Tử Giám.
Tại sao tế tửu của Quốc Tử Giám lại giúp Nghiêm Tham? Trước khi Nghiêm Tham bị trầm cũng không có ai đến thăm, là cô lén lút xin Tôn tiên sinh một vò rượu, tiễn Nghiêm Tham một đoạn.
Cố Minh Châu sửa soạn lại y phục, hành lễ với Ngụy Nguyên Kham:
Ta phải về rồi.
Cô và Ngụy đại nhân sẽ chia nhau ra nghe ngóng tin tức, đợi đến khi có manh mối rồi thì tức khắc sẽ bổ sung cho nhau.
Nhìn Cố Minh Châu ra khỏi phòng, khóe miệng Ngụy Nguyên Kham nhếch lên, trên mặt xuất hiện một nụ cười. Cố Minh Châu đi trên đường về nhà họ Cổ. Tấm vải che phủ lên vụ án này đang dần dần được hé mở. Chắc chắn kẻ khiển thám hoa Nghiêm sập bẫy năm ấy có liên quan đến chuyện Bạch Kính Khôn cố ý giấu
Khổng lão ngỗ tác không cần suy nghĩ:
Là lúc ngài ấy đỗ hạng ba trong kỳ thi tuyển vào Đại Lý Tự9. Lúc ấy mọi người đều gọi ngài ấy là thám hoa Nghiêm. Đến giờ cũng đã được bảy, tám năm rồi.

Ngụy Nguyên Kham 6nói tiếp:
Dù là bảy năm trước thì cũng cách thời gian A Thuyền tự sát quá nhiều. Chắc chắn nha môn phủ Thuận Thiên sẽ c5ó không ít văn thư. Sao ông lại lật lại xem giúp?

giếm. Rất có khả năng ông ta đã dùng kỹ thuật của nhà họ Bạch để làm ra chiếc khóa Bát Hoàng kia.
Rốt cuộc kẻ tiếp cận A Thuyền là ai? Ai lại có hứng thú với pháo Hồng Di? Trong đầu Cố Minh Châu hiện lên một khuôn mặt mơ hồ.
Cũng đúng. Lâm phu nhân cũng không nhịn được mà cười nhạo bản thân. Trở mình trên giường, cuối cùng Lâm phu nhân cũng thiếp đi, chỉ có điều lần này, Cố Sùng Nghĩa lại mở mắt ra.

Ai nói ông không lo? Hai hôm nay ông ngủ không ngon, trong mơ ông như biển thành nhạc phụ đại nhân ở Thiểm Tây vác gậy đuổi theo kẻ trộm, khó khăn lắm mới bắt được trộm, vừa nhìn thì thấy khuôn mặt của Ngụy Nguyên Kham, sau đó ông thở phào một hơi. Nếu người ông gặp là kẻ râu ria xồm xoàm thì chắc đến mơ ông cũng không dám mơ mất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.