Chương 296: Đáng ăn mừng


Cố Minh Châu vốn định bàn bạc vụ án với Ngụy đại nhân thì phát hiện ra sắc mặt Ngụy đại nhân sâm xuống, ánh mắt trở nên sâu xa. Sao vậy?8 Cô nói sai gì sao?

Thấy mặt Ngụy Nguyên Kham từ từ tiến lại gần, Cố Minh Châu lập tức phất tay:
Đại nhân, có gì thì từ từ rồi3 nói, đừng nóng.

Cố Minh Châu nói:
Ngụy đại nhân xuất thân từ gia tộc võ tướng, trước đây lại từng dẫn binh dẹp phản loạn ở Sơn Tây, biết đâu lại có thể hiểu được suy nghĩ của chúng.


Chỉ thế thôi?

Cố Minh Châu bỏ tay khỏi tủi, nhảy xuống ghế
Ngụy Nguyên Kham chú ý đến động tác của Cố đại tiểu thư, Ảnh mắt cô hơi hoảng hốt hiển nhiên là nghĩ đến chuyện gì đó, chỉ có điều là cô đã khôi phục lại trong nháy mắt.

Không phải mời ông đến để khám nghiệm tử thi.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Ta có chuyện muốn hỏi ông.

Khổng lão ngỗ tác nói:
Mời đại nhân cử nói.

Cố Minh Châu gật đầu, thể còn chưa đủ sao?
Cố Minh Châu nói:
Đại nhân chỉ cần đặt mình vào vị trí của hắn để suy nghĩ, có lẽ ngài sẽ đoán được ý đồ khi tiếp cận A Thuyền của hắn đấy.

Cố Minh Châu nói xong thì trầm ngâm:
Nếu thực sự là kẻ có lòng dạ khó lường thì chắc chắn chúng ta có thể tìm ra hắn, chỉ sợ...


Chỉ sợ hắn không phải là kẻ như vậy.
Cố Minh Châu nói:
Ngộ nhỡ hẳn chết trận, A Thuyền nghe tin này xong nên tự vẫn, vậy thì...

Ngụy Nguyên Kham nói:
Ông có nhở vụ án con gái Bạch quan chính tự vẫn không? Ông là người ký tên lên báo cáo khám nghiệm tử thi của nha môn phủ Thuận Thiên.

Khổng lão ngỗ tác cẩn thận nhớ lại.
Ngụy Nguyên Kham và Cố Minh Châu đứng lên chào, ông cụ lập tức hành lễ:
Đại nhân làm vậy tiểu nhân tổn thọ mất. Năm ấy tiểu nhân nhận được sự quan tâm của Ngụy nhị lão gia, đang không biết nên báo đáp ân tình này thể nào, đại nhân cần tiểu nhân làm gì, chắc chắn tiểu nhân sẽ cố hết sức để làm.

Khổng lão ngõ tác nói rồi bỏ túi đồ trên vai xuống, hiển nhiên là ông tướng Ngụy Nguyên Kham mời ông đến khám nghiệm tử thi. Một ngỗ tác không có sở trường gì, chuyện duy nhất có thể làm chỉ là thế này mà thôi.
Cố Minh Châu gật đầu. Cô cũng cảm thấy A Thuyền không phải là người sẽ thích em rể mình. Vậy nếu không phải là Viên Tri Hành thì là ai?

A Thuyền nói kẻ đó là quan, là anh hào một lòng vì dân, vì nước.
Cố Minh Châu nói:
A Thuyền vô cùng thông minh, dù kẻ đó có lừa nàng ta thì chí ít bề ngoài của hắn cũng như vậy. Ngụy đại nhân, ngài thử nghĩ kĩ xem văn võ bá quan trong triều có người như vậy không? Trong mắt người khác, hắn là một vị quan tràn đầy nhiệt huyết, muốn cống hiến cho xã tắc, bách tính, cưỡi ngựa giỏi, mười bốn năm trước làm quan trong kinh, và cũng trong khoảng thời gian ấy, hắn có theo quân xuất chinh, vô cùng hiểu những vũ khí như pháo Hồng Di. Nếu hắn không lừa A Thuyền chuyện thành thân thì mười bốn năm trước chưa lấy vợ, tính vậy thì giờ hắn khoảng từ ba mươi lăm đến bốn mươi tuổi.

Ngụy Nguyên Kham nói tiếp:
Tiểu thư họ Bạch kia từ nhỏ đã có tật ở chân. Nàng ta dùng dao găm cứa cổ họng, mất máu đến chết.

Khổng lão ngỗ tác nghe vậy thì lập tức nhớ ra ngay. Làm ngỗ tác nhiều năm như vậy, không chắc có thể nhớ được thân phận của người chết nhưng hễ nói đến vết thương trên thi thể thì ông có thể nhớ lại được tình hình của thi thể và vụ án lúc ấy.

Trong lòng cô, ta là kẻ tiểu nhân bụng dạ khó lường?


Không phải.
Cố Minh Châu nói:
Đại nhân hiểu9 lầm rồi. Ý ta là đại nhân xuất thân từ gia tộc võ tướng, luôn luôn quang minh lỗi lạc, là anh hùng cái thế.


Xuống đi.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Cố Minh Châu đang đứng trên ghế. Đứng lên ghế thì có thể có thêm khí thế sao?
Cố Minh Châu nhìn xuống dưới chân, không biết mình trèo lên ghế bao giờ. Bây giờ cô đang đứng ở trên cao mà nhìn xuống Ngụy đại nhân.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi, hắn sắp đánh bại viên kẹo trong hà bao của cô rồi. Đúng là đáng ăn mừng mà.
Đại nhân.
Cố Minh Châu nói:
Bạch Kính Khôn nói A Thuyền luôn nghiên cứu pháo Hồng Di. Ngài nói xem liệu có phải võ tướng gia tiếp cận A Thuyền vì lý do này không?

Ngụy Nguyên Kham đã nghĩ đến điều này từ lâu:
Lúc A Thuyền nói với phu thê Bạch quan chính là muốn lấy chồng, Viên Tri Hành đã cưới Bạch cũng nhận rồi. Lại thêm Viên Tri Hành không giỏi bắn tên, hổ cốt thiếp không có tác dụng gì với ông ta, vậy nên người trong lòng A Thuyền không phải Viên Tri Hành.

Nhưng Cố Minh Châu luôn cảm thấy A Thuyền sẽ không làm vậy. Lúc ấy Bạch Kính Khôn bị người ta uy hiếp, phụ mẫu nhà họ Bạch tuổi đã cao, A Thuyền thật sự có thể buông bỏ tất cả để tự tử vì tình sao?
Dù là chân tình thì cũng khó có thể khiến người ta quả quyết chấm dứt số phận của mình đến vậy. Cố Minh Châu nhớ đến mẹ của Châu Như Quân. Người nhà họ Châu nói với cô, mẹ cũng vì nhớ cha nên mới bỏ mặc đứa con tuổi còn nhỏ là cô mà tự tử, chuyện này rất khó để nói rõ được.
Cố Minh Châu nói 6rồi nhìn ra sau lưng. Không biết Liễu Tô đã bị người ta gọi ra ngoài từ lúc nào rồi. Ai cần mẫn như thế? Hình như là Trương Đồng. Sao S5ơ Cửu cũng không ở trong phòng để hầu hạ?
Thấy ánh mắt cô không tập trung, chắc chắn là cô đang có suy nghĩ khác. Ngụy Nguyên Kham nói tiếp:
Nếu đã vậy thì tại sao cô nói ta hiểu suy nghĩ của đám người đó?
Hôm nay Ngụy đại nhân nghiêm túc một cách lạ thường, giống như là không nói rõ thì hắn sẽ ăn thịt cô vậy.
Chẳng trách cô cảm thấy đứng nhìn Ngụy đại nhân ở góc độ này thoải mái hơn nhiều. Ai bảo Ngụy đại nhân nói cố lùn chứ? Nếu có thể chỉ chỉ lên trán Ngụy đại nhân thì càng tốt. Đứng trước mặt cô làm màu cái quái gì, chẳng lẽ hắn quên bộ dạng như con mèo bệnh khi còn ở trong nhà lao, ngày nào cô cũng phải bỏ vụn bánh cho hắn ăn sao?
Cố Minh Châu muốn lấy hà bao bên hông, nhưng vừa đặt tay lên hà bao thì cô giật mình. Từ lâu cô đã không phải là Châu Như Quân nữa rồi. Ngụy đại nhân cũng không cần cô bón cơm, bón thuốc nữa. Ban nãy là do khí thế quá mạnh nên cô đắc ý, sinh ra ảo giác.

Không đoán được.
Ngụy Nguyên Kham nhàn nhạt đáp:
Ta sẽ không ôm lòng dạ khó lường để tiếp cận người mình thích, lại càng không lợi dụng người mình thích để đạt được mục đích riêng của bản thân.

Cố Minh Châu cảm thấy vẻ mặt Ngụy đại nhân nghiêm túc, đôi mắt trong suốt ấy tựa như muốn nhìn thắng vào lòng cô, điều này lại khiến cô thấy hơi hoảng hốt. Ngụy Nguyên Kham thấp giọng như nỉ non:
Cô nói ta thế này, ngộ nhỡ bị đồn ra ngoài, hỏng mất thanh danh của ta thì phải làm sao?

Cố Minh Châu nói:
Có phải chúng ta nên đi thăm A Thuyền không? Vụ án của mười bốn năm trước, lúc ấy Tô đại nhân vẫn tọa trấn nha môn phủ Thuận Thiên, tuy báo cáo khám nghiệm tử thi viết là tự vẫn nhưng không thể chắc chắn đó là sự thật được.


Ta cho người đi mời ngỗ tác của năm ấy đến rồi.
Ngụy Nguyên Kham bang chén trà lên nhấp một ngụm:
Chắc họ sắp về rồi. Trước tiên xem ngỗ tác nói thế nào rồi mới đến mộ A Thuyền để tìm kiếm manh mối.

Nghe thấy Ngụy đại nhân có thể tìm được ngỗ tác của mười bốn năm trước, mắt Cố Minh Châu sáng lên. Quả nhiên Ngụy đại nhân vẫn là đáng tin nhất. Cô bảo Liễu Tô đi hỏi Phùng An Bình, Phùng An Bình đi nghe ngóng mà đến giờ vẫn chưa có tin tức nào.
Trong lúc họ nói chuyện với nhau, Mộ Thu thấp giọng nói:
Đại nhân, Khổng lão ngỗ tác đến rồi.
Tiếp đó rèm cửa được vén lên, một ông cụ tóc trắng bước vào.
Cố Minh Châu lập tức xua tay:
Không đầu, đại nhân diện mạo anh tuấn, phong độ ngời ngời, tài năng xuất chúng thế này thì sẽ không có ai tin đâu.

Nhìn từ góc độ này thì quả thật Ngụy đại nhân đẹp trai hơn ngày thường rất nhiều. Lông mày hằn giãn ra, ánh mắt trong suốt giống như là phản chiếu bóng hình của cô vậy.

Tiểu nhân nhớ ra rồi.
Khổng lão ngỗ tác nói chắc chắn:
Tiểu thư nhà họ Bạch kia tự tử. Nàng ta thuận tay phải, thế nên vết thương trên gáy sâu nhất là ở bên trái, sau đó nông dân về bên phải. Do dùng sức quá mạnh nên gan bàn tay phải của nàng ta có vết cửa, trên người không có bất kỳ vết thương nào khác.


Chẳng lẽ A Thuyền tự sát thật? Cố Minh Châu hơi nhíu mày.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.