Chương 295: Ngụy đại nhân rất rõ ràng
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1831 chữ
- 2022-02-04 05:25:34
Trong trực phòng của đại lao phủ Thuận Thiên, cách một tấm màn, Tô Phủ có thể nghe thấy rõ ràng nội dung cuộc thẩm vấn ở bên ngoài. <8br>
Bất kể là ai cũng đều có thể hiểu được, gã Bạch Kính Khôn này đã bị theo dõi từ lâu, chuyện đã xảy ra đến nước này rồi mà ông3 ta vẫn chẳng hề hay biết. Thủ đoạn của đám người này lợi hại thật, Bạch Kính Khôn là một con tốt thì nhưng có thể gánh vác tất cả t9ội trạng, chúng đang coi nha môn là kẻ ngu ư?
Vụ án này dính líu đến Ngũ thành binh mã ti và Đô Sát Viện nên được coi là lớn6. Cũng chính vì thế mà đám người núp sau màn mới để lộ đuôi cáo, cũng có thể tưởng tượng ra chúng đã làm gì để che giấu những vụ án 5xấu xa chưa bao giờ được phát hiện.
Tiết lão thông phản cưỡi ngựa rời khỏi phủ nha Thuận Thiên. Lúc này ông hơi sốt ruột nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo. Khi Ngụy Nguyên Kham thẩm vấn Bạch Kính Khôn có nhắc đến đến máy móc ông ta chế tạo ra, lúc ấy ông nghĩ ngay đến Nghiêm Tham bị thương bởi khóa Bát Hoàng.
Lúc Nghiêm Tham nhậm chức thông phán của phủ Ứng Thiên, ngày hữu mộc thì sẽ đến kinh thành. Lúc ấy Nghiêm Tham có nhắc đến vài vụ án chưa được điều tra rõ ràng, trong đó có một vụ là cả nhà thương buôn họ Tu ở phủ Ứng Thiên bị giết sạch. Nghiêm Tham nói nhà họ Tụ buôn lậu trên biển, nghi ngờ nhà họ Tu muốn rửa tay gác kiếm, không muốn làm nữa nên cả nhà mới bị người ta sát hại. Nếu có thể điều tra từ vụ án nhà họ Tu thì hắn là có thể bắt được mấy con chuột lớn hơn.
Đại tiểu thư.
Nhiếp Thầm thấp giọng hỏi:
Không sao chứ?
Cố Minh Châu lắc đầu.
Ngụy Nguyên Kham đưa Cố Minh Châu rời khỏi đại lao, hai người về tiểu viện của nhà họ Ngụy.
Nhiếp Thầm tiến lên muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện ra Ngụy đại nhân và Cố đại tiểu thư không được hứng thú cho lắm. Chẳng lẽ vụ án này lại có thay đổi bất thường nào sao?
Không ngờ vụ án kia điều tra đi điều tra lại mà vẫn không có manh mối. Nghiêm Tham không thể không tạm thời gác lại, đến kinh thành chuẩn bị thi vào Đại Lý Tự.
Sau đó, cũng không biết Nghiêm Tham gặp phải chuyện gì mà lại điều tra tiến vụ án này. Chỉ có điều lần này Nghiêm Tham không thông qua nha môn mà lại chọn cách âm thầm thu thập manh mối. Rốt cuộc đã điều tra đến đâu rồi, Nghiêm Tham không nói với ông. Cho đến khi Nghiêm Tham muốn đến biên cương phía Bắc để điều tra, Nghiêm Tham mới nói với ông rằng khi trở về, vụ án này cũng rõ ràng được một nửa. Lúc ấy Nghiêm Tham sẽ kể hết những manh mối mà mình thu thập được cho ông nghe.
Nhiếp Thầm đáp một tiếng.
Trước mắt Cố Minh Châu hiện lên bóng lưng của Tiết lão thông phản. Đợi đến khi Nhiếp Thầm sắp ra khỏi cửa, cô cũng đuổi theo, thấp giọng nói:
Đến phủ Đăng Châu thì nhớ chăm sóc Tiết lão thông phản.
Thế nhưng trong lòng ông, Kiều Tung là con hổ mặt cười trong ngoài bất nhất, ông thấy vô cùng hài lòng với cách làm việc của Ngụy Nguyên Kham.
Tiết lão thông phản nói:
Đại nhân, có cần đi nói mấy câu với Ngụy thông chính không?
Suy nghĩ trong chốc lát, Cố Minh Châu lại nói tiếp:
Ngươi đợi một lát.
Cố Minh Châu quay người đến trước mặt Ngụy Nguyên Kham, nhận lấy cuốn sổ từ tay Liễu Tô rồi đặt trước mặt Ngụy Nguyên Kham. Ngụy Nguyên Kham nhướn mày, cô đang đòi tiền sao? Đòi tiền cũng không sao, hắn đã chuẩn bị từ lâu rồi, chỉ có điều...
Tiết lão thông phán khom lưng hành lễ với Tô Phủ một lần nữa.
Hôm nay tiên sinh làm sao vậy?
Tô Phủ vươn tay đỡ Tiết lão thông phản dậy:
Tiên sinh chỉ cần điều tra vụ án thôi, ta tin tưởng tiên sinh.
Tô Phủ nói:
Ta biết rồi.
Tiết lão thông phán vẫn không yên tâm:
Đại nhân đừng xung đột chính diện với Kiều Tung, bảo vệ bản thân trước rồi mới có thể tiếp tục điều tra vụ án.
Tô Phủ đáp một tiếng.
Nhiếp Thầm lập tức nhìn Ngụy Nguyên Kham. Thế ý của đại tiểu thư là lúc ấy Ngụy đại nhân quá lỗ mãng ư? Nghĩ đến đây, Nhiếp Thầm hơi sung sướng.
Ngụy Nguyên Kham nheo mắt:
Đừng lề mề nữa, mau đi đi! Người của nha môn phủ Thuận Thiên đã đi trước một bước rồi.
Tiết lão thông phán gật đầu:
Đại nhân yên tâm, bất kể là lúc nào, ti chức cũng sẽ công bằng, chấp hành theo pháp luật, tuyệt đối sẽ không làm việc thiên tư. Những ngày ti chức không ở đây, đại nhân cứ sai bảo Phùng An Bình.
Phùng An Bình lập công ở Sơn Tây, Tô Phủ dâng tấu tiến cử Phùng An Bình đến phủ Thuận Thiên. Đây là người Tiết lão thông phán tin tưởng, theo lời Tiết lão thông phán thì tư chất Phòng An Bình tầm thường, có một vài tật xấu không được hay lắm nhưng may mà lòng dạ không xấu xa.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Nhiếp Thầm:
Ngươi và mấy hộ vệ của nhà họ Ngụy đến phủ Đăng Châu đi!
Trong phút chốc, Nhiếp Thầm không thể chấp nhận được hiện tại. Y nhúc nhích ngón chân sắp lộ ra ngoài, trong bụng chỉ có một cái bánh và vài miếng đồ ăn kèm mà đã phải đi rồi?
Nhiếp Thầm nói:
Đi điều tra nhà họ Lỗ ạ?
Ngụy Nguyên Kham gật đầu nói:
E rằng quan phủ sẽ không điều tra ra manh mối gì đâu. Người cho người trong phường đi nghe ngóng xem Lỗ lão gia có thể thất và con cái gì không?
Phải cẩn thận.
Cố Minh Châu lập tức dặn dò Nhiếp Thầm:
Có thể nhà họ Lỗ có người giỏi dùng cơ quan, nếu gặp phải thứ như chiếc hộp Ngụy đại nhân phát hiện ở Sơn Tây thì nhất định không được lỗ mãng mà di chuyển hoặc tìm cách mở nó ra đấy.
Tiết lão thông phán không trả lời câu hỏi của Tô Phủ, khom lưng nói:
Đại nhân... ta có việc muốn khẩn cầu.
Tô Phủ vội vàng nói:
Tiên sinh cứ nói, đừng khách sáo với ta như vậy.
Nhiếp Thầm yên tâm. Dạo này y bận tối mắt tối mũi, Ngụy đại nhân luôn có việc sai y đi làm, lâu lắm rồi y không nói chuyện với Cố đại tiểu thư.
Không biết tại sao mà Nhiếp Thầm luôn cảm thấy Ngụy đại nhân rất ghét y. Chuyện này càng nghiêm trọng hơn kể từ khi y về kinh thành.
Tri phủ đại nhân, Ngụy đại nhân đã thẩm vấn xong rồi, ngài ấy bảo ti chức đưa khẩu cung của phạm nhân cho đại nhân xem.
Tô Phủ nhìn văn thư trước mắt, thở dài một hơi. Ông không muốn quả thân thiết với nhà họ Ngụy. Ông hắn phải tin tưởng đám người Kiều Tung, có chuyện thì bàn bạc với Kiều Tung.
Sắc mặt Tiết lão thông phản trịnh trọng:
Ti chức muốn đến phủ Đăng Châu một chuyển. Tuy rằng không hợp quy củ..
Tiết lão thông phán muốn điều tra nội tình bên trong nhà họ Lỗ. Tô Phủ nói:
Vụ án này ở phủ Thuận Thiên, tiên sinh đến phủ Đăng Châu điều tra cũng là chuyện rất bình thường. Nhân lúc triều đình còn chưa giao vụ án này cho Bộ Hình, ta lập tức viết công văn, cho phép tiên sinh rời kinh thành ngay trong đêm. Đến lúc ấy, dù triều đình có thay đổi thì cũng không kịp điều tiên sinh về.
Tô Phủ nghĩ đến đây liên quay đầu nhìn Tiết lão thông phán, lại thấy ánh mắt của Tiết lão thông phán lơ đãng, không biết là đang nghĩ cái gì.
Tiết tiên sinh.
Tô Phủ gọi một tiếng nhưng Tiết lão thông phản lại như không nghe thấy. Tiết lão thông phán hiếm khi như thế này, Tô Phủ kiên nhẫn đợi một lúc, đến khi Tiết lão thông phản nâng mắt, ông mới hỏi:
Có phải Tiết tiên sinh nhớ ra chuyện gì không?
Ngụy Nguyên Kham cố gắng không liếc nhìn Nhiếp Thầm. Chỉ có điều biết cô muốn đưa tiền cho Nhiếp Thầm, hắn lại thấy hơi không thoải mái. Nhiếp Thầm đột nhiên run rẩy, cứ như là trong lúc lơ là đã bị người ta đâm cho một nhát vậy.
Cố Minh Châu đưa túi tiền nặng trịch cho Nhiếp Thầm:
Làm việc ở ngoài thì không cần tiết kiệm tiền đầu.
Không cần.
Tô Phủ nói:
Bản quan xét hỏi vụ án trước đã. Trước khi làm rõ nội tình vụ án, không nên quá thân thiết với người nào, đỡ cho có kẻ gièm pha sau lưng.
Người thường xuyên bị sói cắn thì phải có bản lĩnh đánh sói. Ngộ nhỡ bị người ta nghi ngờ thì ông sẽ không thể điều tra vụ án này nữa. Tuy rằng đến cuối cùng, chắc chắn vụ án sẽ phải đưa lên để Tam pháp ti hội thẩm nhưng có thể giữ được lúc nào thì hay lúc ấy. Ông muốn dâng tấu xin triều đình chấn chỉnh Ngũ thành binh mã ti và Đô Sát Viện.
Kết quả, Nghiêm Tham bị hãm hại ở biên giới phía Bắc, mất hai cánh tay. Sau đó Nghiêm Tham ngậm chặt miệng, không nhắc gì đến chuyện này nữa. Ông muốn điều tra ra kẻ hãm hại Nghiêm Tham để báo thù cho hắn nhưng hắn lại không từ mà biệt. Lúc Nghiêm Tham xuất hiện một lần nữa thì là lúc bị Bộ Hình bắt vào nhà lao.
Tiết lão thông phán không muốn liên lụy đến phủ Thuận Thiên và Tô Phủ. Ông định từ chức ở nha môn phủ Thuận Thiên rồi mới điều tra kỹ càng vụ án của Nghiêm Tham, nhưng giờ những điểm nghi vấn này lộ ra trước mắt ông, ông không thể chờ đợi thêm được nữa.
Ảnh mắt Ngụy Nguyên Kham hơi sâu xa, hình như khi không có mặt hắn, cô rất hào phóng thì phải? Có lẽ đây là điểm hắn khác với người khác.
Đuổi Nhiếp Thầm đi xong, giờ đến lượt họ nói chuyện rồi.
Ngụy Nguyên Kham mở lời trước:
Cô nghĩ thế nào về vụ án này?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.