Chương 294: Người trong lòng
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1831 chữ
- 2022-02-04 05:25:36
Bên trong nhà lao tối tăm, đối mặt với vị đại nhân mặc bộ quân phục đậm màu, đứng uy nghiêm như một ngọn núi sừng sững, Bạch Kính Khôn gần như kh8ông thở nổi, càng không có sức lực phản kháng lại.
Ông ta liên tục lắc đầu:
Không, ta không làm! Lúc ta đi, nhị muội muội đang đi tìm A3 Thuyền, ta đứng bên ngoài phòng nghe thấy nhị muội muội mắng A Thuyền... Ta nghe được một lúc, nhìn thấy mẹ nghe tiếng tìm tới, ta bèn vội vã c9ầm lấy ít bạc rồi rời khỏi nhà. Ta nghĩ cùng lắm thì ta bỏ trốn, đến lúc đó bọn chúng không tìm được ta cũng đành bó tay chịu trói thôi.
Cố Minh Châu quan sát Bạch Kính Khôn tỉ mỉ. Bạch Kính Khôn hoàn toàn bị Ngụy đại nhân chèn ép, dưới tình hình thế này có lẽ những lời ông ta n5ói là thật. Vậy nên có lẽ Bạch Kính Khôn không giết A Thuyền thất.
Ngụy Nguyên Kham vẫn luôn nương theo mạch suy nghĩ của Bạch Kính Khôn mà hỏi, trước tiên không nhắc đến những điểm thắc mắc, để Bạch Kính Khôn nói ra hết những điều ông ta biết rõ, bấy giờ hắn mới căn cứ theo những lời này, chất vấn lại từng chuyện một.
Bạch Kính Khôn bảo khóa Bát Hoàng do A Thuyền làm ra có chất lượng tốt nhất, khi xưa chẳng ai có thể bì kịp, vậy bây giờ thì sao? Có phải là đã có người sở hữu tay nghề tốt ngang ngửa với A Thuyền không?
Lúc Ngụy đại nhân nhắc đến vừa truyền nghề của nhà họ Bạch, Bạch Kính Khôn bỗng nhiên trở nên căng thẳng, đủ các dấu hiệu chứng tỏ ông ta đang nói dối về vấn đề này. Bạch Kính Khôn truyền kỹ thuật của nhà họ Bạch cho người khác. Từ đầu đến cuối Bạch Kính Khôn chỉ là một con tốt thì nhỏ nhoi, có điều ông ta vẫn chưa biết bản thân đã sa chân vào một âm mưu.
Từ những lời khai của Bạch Kính Khôn có thể biết được Lỗ lão gia là người như thế nào, sao có thể bị Bạch Kính Khôn thay thế địa vị một cách dễ dàng như vậy được? Những người còn lại từng đi theo Lỗ lão gia cũng chẳng hề phản kháng mà bằng lòng làm việc cho Bạch Kính Khôn, nghĩ thế nào thì trong chuyện này cũng có điểm kỳ lạ. Bạch Kính Khôn nói những lời hàm hồ, hòng mong lừa gạt Ngụy đại nhân cho qua ải là vì bên trong đó có chuyện mà ông ta muốn che giấu và người ông ta muốn bảo vệ. Người này có phải là vợ con của ông ta không? Với tuổi tác của Bạch Kính Khôn, có lẽ ông ta đã thành gia lập thất, sinh con từ lâu.
A Thuyền biết làm khóa Bát Hoàng không?
Muội ấy biết.
Bạch Kính Khôn trả lời:
Khóa Bát Hoàng muội ấy làm có chất lượng tốt nhất, khi trước chẳng ai có thể bì kịp.
Trong đầu Cố Minh Châu như có một ánh tia chớp xẹt, cách thẩm vấn của Ngụy đại nhân đúng là tốt nhất, không hề tra hỏi Bạch Kính Khôn liên tục mà quanh co, lượn vòng xung quanh vấn đề. Ngay tại lúc Bạch Kính Khôn lơ là cảnh giác thì hỏi một số vấn đề dễ khiến người ta sập bẫy.
Bạch Kính Khôn lại nuốt một ngụm nước bọt, trên vầng trán lấm tấm mồ hôi, có điều ông ta vẫn kiên quyết lắc đầu:
Không, ta không nói cho người khác biệt. Đây là kỹ thuật gia truyền của nhà họ Bạch, chỉ truyền cho người nhà họ Bạch.
Vậy ông có con trai nối dõi không?
Từng câu hỏi một dồn tới, Bạch Kính Khôn gần như sắp không chống đỡ được nữa nhưng ông ta vẫn siết thật chặt nắm tay và phủ nhận:
Không có, ta không có.
Bạch Kính Khôn cũng không thể hiểu rõ tại sao bản thân lại đi đến bước đường hôm nay. Ông ta bắt đầu nổi nóng túm lấy tóc mình, ngẫm nghĩ một hồi lâu, cuối cùng ông ta nói:
Ngài nói đúng, là bọn chúng lại ép ta làm la bàn khô, ta hết cách đành phải cải tiến la bàn khô cho xong. Ta khổ sở van nài nhưng bọn chúng lại không chịu bỏ qua cho ta, bọn chúng nhốt ta lại. Sau đó, có một hôm ta bị ép đến phát điên, dứt
khoát giết chết hết bọn chúng tôi giành luôn cả đội buôn.
Lúc vận chuyển hàng lậu vào kinh, không muốn bị người của Ngũ thành binh mã ti để ý tới, vì muốn cứu ta nên muội phụ mới bị cuốn vào trong, tất cả đều là lỗi của ta. A Thuyền không phải là tai họa của nhà họ Bạch mà là ta, là ta mới đúng.
Những người đó không còn nhắc đến chuyện la bàn khô nữa, ta cũng tưởng mọi chuyện cứ thế trôi qua, nào ngờ nhị muội muội lại ngã hỏng cả chân. Chân của Nhị muội muội lâu ngày không lành, muội phụ cũng tìm kiếm thuốc ở khắp nơi, tổn không biết bao nhiêu tiền của. Ta... chuyện A Thuyền tự sát khiến ta rất áy náy, muội phụ vô cùng quan tâm đến ta, ta cũng muốn làm ít việc bảo đáp bọn họ, vì vậy lại nghe ngóng tin tức về loại thuốc tiên kia.
Nói đến đây, Bạch Kính Khôn hơi ngập ngừng, chứng tỏ đây là điểm mấu chốt trong câu chuyện. Ngụy Nguyên Kham tiếp lời:
Ông mượn cớ vết thương của Bạch công nhận, thuyết phục Viên Tri Hành cấu kết với Ngũ thành binh mã ti mở cổng thành cho ông vào kinh buôn bán hàng ngoại nhập.
Đôi mắt Bạch Kính Khôn lộ ra vẻ sợ hãi nhưng ông ta vẫn một mực vặn lại:
Sao ta có thể làm như thế được? Tất cả là tình cờ cả, ta có nói ra thì cũng chẳng ai tin.
Tức là thuốc tiên quý giá hơn đạm ba cô. Đạo cô đi lại khắp nơi nên có thể mang đậm ba cô tới bất cứ nơi nào, còn thuốc tiên kia thì chỉ riêng Tôn chân nhân mới có.
Ngụy Nguyên Kham tiếp lời:
Ngoại trừ la bàn khô ra, mấy năm nay ông còn làm những gì nữa?
Bạch Kính Khôn ngẩng đầu:
Toàn là những thứ vặt vãnh, ta... không khéo tay như A Thuyền, ta.
Ngụy Nguyên Kham hỏi:
Sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Kính Khôn liếm bờ môi khô khốc:
Ta vừa ra khỏi kinh thành đã bị những người đó tìm được, ta lâm vào bước đường cùng nên đành phải quay về nhà, sau đó ta nghe nói A Thuyền đã tự sát rồi.
A Thuyền mất, cả nhà loạn hết cả lên, bọn ta vội vã tổ chức đám tang, những người đó cũng chẳng đến tìm ta nữa. Biết được cha và mẹ ta nối tiếp nhau qua đời, muội phu cho ta một ít bạc để ta buôn bán, lúc đó ta mới gặp lại những người kia.
Không... Không có.
Bạch Kính Khôn trả lời:
Bọn họ đều hận Lỗ lão gia, bằng lòng nghe theo lời ta. Ta đối xử với bọn họ rất tốt, năm nào cũng phát nhiều tiền của cho bọn họ, bọn họ vô cùng trung thành và tận tâm với ta.
Nói xong, Bạch Kính Khôn lặp đi lặp lại luôn mồm:
Ta không nên thể này... Không nên đi vào con đường này.
Giữa lúc đang nói năng lộn xộn, đột nhiên ông ta cảm nhận được Ngụy đại nhân thẩm vấn mình đã ngồi xổm xuống.
Bạch Kính Khôn nơm nớp lo sợ nhìn ánh mắt của Ngụy đại nhân,
Bạch Kính Khôn còn chưa nói hết đã nghe thấy Ngụy đại nhân hỏi lại lần nữa:
Đã bao giờ làm khóa Bát Hoàng chưa?
Dường như Bạch Kính Khôn nhớ tới điều gì đó:
Ta... chưa... Có thể ta đã từng làm rồi, không nhớ nổi nữa.
Nói rồi, ông ta cụp mắt xuống.
Ngụy Nguyên Kham tiếp tục:
Ta đã điều tra sổ ghi chép của Khâm Thiên Giám, sở trường của nhà họ Bạch là những vật liên quan đến máy móc. Sau khi Bạch quan chính qua đời, nhà họ Bạch có truyền lại kỹ thuật tổ tiên truyền lại cho không? Ngoại trừ ông ra có còn ai biết những kỹ thuật này không? Ông có từng dạy cho người khác không?
Ngụy Nguyên Kham hỏi:
Ông có biết nói dối trước mặt ta sẽ có kết quả thế nào không?
Dường như những tiếng la hét thê thảm kia đang vang lên bên tại Bạch Kính Khôn, cả người ông ta bắt đầu run lẩy bẩy, hàm răng cũng và vào nhau lập cập, có điều cuối cùng một gương mặt dịu dàng, nhã nhặn hiện lên trong đầu ông ta, gương mặt ấy đã cho ông ta dũng khí cuối cùng:
Ta không hề nói dối, là do ta, ta dẫn người đi vận chuyển hàng lậu, tất cả đều là lỗi của ta.
Ngụy Nguyên Kham nhìn gương mặt hoảng hốt của Bạch Kính Khôn, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười khẩy:
Ông đã vận chuyển bao nhiêu thuốc tiên vào kinh rồi?
Thuốc tiên không nhiều.
Bạch Kính Khôn trả lời:
nhưng đạm ba cô thì nhiều, tất cả đều được giao cho Tôn chân nhân, do bà ấy chịu trách nhiệm xử lý.
Bọn chúng là ai?
Ngụy Nguyên Kham tiếp tục hỏi dồn:
Người đã ép buộc ông phải làm la bàn khô là ai?
Bạch Kính Khôn ngẩng đầu, trong đôi mắt chứa đầy sự căm phẫn:
Lỗ lão gia, ông ta là người phủ Đăng Châu Sơn Đông. Ông ta ngấm ngầm tổ chức một đội thuyền lớn, sau khi giết chết ông ta và các tùy tùng, ta đã làm việc dưới danh nghĩa của ông ta.
Ngụy Nguyên Kham lạnh nhạt hỏi:
Những người còn lại của nhà họ Lỗ đều bằng lòng đi theo ông à? Ông cướp đi đội thuyền của người khác như thế, nhà họ Lỗ không có ai phản kháng lại ông ư?
Nếu điều tra rõ ràng nhà họ Lỗ chắc chắn có thể câu được con cá lớn đằng sau. Còn về phần khóa Bát hoàng và cái chết của A Thuyền cũng phải tiếp tục điều tra, ắt hẳn những chuyện này đều có dính dáng đến nhau.
Ngụy Nguyên Kham đứng dậy, dường như đã chuẩn bị buông tha cho Bạch Kính Khôn, hắn hỏi bằng một giọng hòa hoãn:
A Thuyền đã bao giờ bảo là có người muốn cưới bà ấy chưa?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.