Chương 293: Cái chết của a thuyền
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1714 chữ
- 2022-02-04 05:25:37
Lỗ lão gia
lập tức chìm vào trong ký ức, ngón tay không nghe lời sai khiến dịch chuyển con lăn, chiếc khóa hình hoa tinh xảo ấy giống 8như một món đồ chơi, chỉ trong chớp mắt đã bị
Lỗ lão gia
mở ra.
Giọng nói của A Thuyền dường như vang vọng:
Chậm rồi, đại ca3 lại chậm hơn muội.
Bạch Kính Khôn vừa như nóng lòng muốn giải thích cho bản thân, lại vừa như muốn biết được chân tướng, đôi mắt lộ rõ vẻ sốt ruột:
Ta chỉ muốn xem rốt cuộc đồ bọn họ làm ra có tác dụng hay không thôi. ở Khâm Thiên Giám nó cũng chỉ nằm trơ đấy, tại sao không thể lấy ra dùng? Cha ta cải tiến thành công la bàn khô thì sao? Ai thèm nghe lời một quan chính như ông ấy, cho thuyền bè của Đại Chủ thử mấy cái là bản mới này chứ? Nhưng chắc chắn cha sẽ không đồng ý, đúng lúc... đúng lúc có người nói cho ta biết có một loại thuốc tiên sau khi uống vào sẽ chữa được bách bệnh, có điều phải dong thuyền ra biển lấy, ta kể lại với cha nhưng cha không chịu tin.
Cha quá cố chấp, không ngờ đến cả bệnh của A Thuyền cũng không thể lung lay được ông ấy, ta cứ nghĩ rằng đã hoàn toàn mất hy vọng rồi. Nhưng cũng tình cờ, bọn chúng tìm được một chiếc la bàn khô đã hỏng trên một con thuyền bị bỏ hoang ở Đại Chu. Ta tranh thủ lúc cha nghỉ ngơi, lén trộm chiếc la bàn ra, sau khi đặt hai chiếc la bàn cạnh nhau để so sánh ta liền hiểu ra nên làm thế nào. Tất nhiên, ta phải sửa la bàn cho xong đã, rồi trên biển ta sẽ chứng minh chiếc la bàn mình làm ra tốt hơn của người khác một bậc, để cho cha có cái nhìn khác về ta.
Cha đã giao chiếc la bàn khô của ông ấy cho triều đình từ lâu rồi, ta phải đi đầu lấy la bàn đây? Ta đã chuẩn bị tâm lý, suy tính sẽ nói thật cho cha nghe những bọn chúng đã lấy được thuốc tiên và đưa ta nếm thử, đúng là có tác dụng thật. Dường như cả cơ thể của ta đều đổi khác, trên thế giới này chẳng còn chuyện gì có thể làm ta đau buồn được nữa, ta chưa bao giờ vui sướng đến như thế.
Tuy thuốc tiên tốt thật nhưng ta vẫn không thể thuyết phục được cha. Có lẽ A Thuyền muốn chữa khỏi bệnh, nếu như chân của muội ấy lành lặn, muội ấy sẽ không cần ẩn mình trong bóng tối nữa. Muội ấy có thể xuất giá một cách đường hoàng như những cô gái bình thường, ở nhà chồng sinh con dưỡng cái, không một ai có thể chê bai muội ấy nữa.
Bạch Kính Khôn đột nhiên trở nên ủ rũ:
Nào ngờ la bàn ta làm ra vẫn có vấn đề, không đủ tinh xảo, suýt nữa đã bị đội thuyền của triều đình bắt, vốn dĩ ta đã định bụng là không làm nữa nhưng bọn chúng không chịu.
Làm ta phải nghĩ đủ mọi cách lấy được chiếc la bàn khô mà cha đã cải tiến. Nếu ta không chịu thì bọn chúng sẽ bẩm bảo với triều đình, bảo rằng nhà họ Bạch âm mưu lén làm la bàn khô, đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ bị tống vào ngục.
Cảm xúc của Bạch Kính Khôn lại thay đổi, Cố Minh Châu đang ngồi xổm bên trong góc phòng lại nhích lên trước thêm hai bước nữa, có những đáp án có lẽ đã sắp lộ ra rồi.
Giọng Ngụy Nguyên Kham vẫn lạnh nhạt:
Để đạt được mục đích, ông không từ bất cứ thủ đoạn nào. Ta cũng không hiểu được tại sao ông phải hãm hại Bạch cung nhân. Có lẽ chỉ khi bà ta bệnh thành như thế, cần phải dùng đến hàng ngoại nhập chữa trị vết thương, như vậy ông mới có thể dụ dỗ Viên Tri Hành bước lên trên con đường vận chuyển lậu này được.
Giọng nói của Ngụy Nguyên Kham uy nghiêm khiến cho Bạch Kính Khôn không thể không phản ứng lại, ông ta liên tục lắc đầu:
Không... Không phải... Cái đó không phải! A Thuyền luôn dồn hết tâm huyết vào pháo Hồng Di, con bé không có thời gian làm những thứ ấy.
Bạch quan chính vẫn luôn cải tiến la bàn khô, nên chiếc la bàn khô đó là do ông ấy làm ra đúng không?
Ngụy Nguyên Kham nhàn nhạt hỏi:
Vậy ông đã cướp chiếc la bàn ấy về phần mình như thế nào? Cái chết của cha ông có liên quan đến ông hay không?
Trong bóng tối, một bóng người di chuyển lên hai bước. Ngụy Nguyên Kham híp mắt, thẩm vẫn chưa được bao lâu mà cô đã không thể chờ đợi được, muốn tiến lên trước nhìn cho rõ ràng.
Bạch Kính Khôn vẫn lắc đầu nhưng không chịu nói gì.
Lỗ lão gia
vô thức lẩm bẩm đáp lại:
Đúng là chậm thật, luyện biết bao nhiêu năm mà vẫn chậm hơn muội, n9ếu muội vẫn còn thì thứ gì muội cũng làm tốt hơn ta. Sai một li, đi một dặm. Cha nói rất đúng nhưng ta lại cứ phải tranh hơn thua với h6ai người... Quả thật ta không nên như thế, hại chết muội, lại hại thêm biết bao nhiêu người.
Tiếng bước chân vang lên, có một 5bóng người đứng trước mặt
Lỗ lão gia
.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Chân của Bạch công nhân bắt đầu bị thương là vì ngã từ nơi cao xuống, sau này lại có người cố ý khiến vết thương lở loét hết lần này đến lần khác, tiếp đó cố ý cắt đứt mạch máu của hai chân nên mới khiến bà ta có dáng vẻ như hiện nay.
Bạch Kính Khôn trợn trừng hai mắt. Không thể nào! Ai hãm hại nhị muội muội của ông ta?
Ngụy Nguyên Kham hỏi tiếp:
Ông đưa thuốc tiên cho A Thuyền uống rồi à?
Bạch Kính Khôn không hề phủ nhận:
Nhưng A Thuyền không chịu uống, muội ấy bảo Mạc chân nhân sư phụ muội ấy có nói, trên đời này chẳng có tiền đan, tất cả đều là lừa gạt.
Lỗ lão gia
ngẩng đầu, thấy trong tay người đó có cầm một quyển gia phả, gương mặt hắn lạnh lùng mà nghiêm nghị, ánh mắt sâu thăm thẳm, yên lặng nhìn ông ta:
Ông không phải lỗ lão gia mà là con trai của Bạch quan chính, Bạch Kính Khôn.
Ngụy Nguyên Kham lạnh nhạt tiếp lời:
Nhà họ Bạch rất có danh tiếng ở Khâm Thiên Giám, tăng tổ phụ, tổ phụ và cha ông tận tâm tận lực vì Đại Chu, bây giờ lại bị hủy hoại trong tay ông, coi như sự cố gắng của mấy đời người đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Thảo nào cha ông không cho ông vào làm quan, lòng ông không ngay thẳng, sau khi làm quan nắm giữ chức vị rồi, có nhiều việc càng dễ dàng thực hiện hơn, chắc chắn sẽ gây ra mối họa lớn.
Không, không?
Bạch Kính Khôn ngẩng đầu:
Không đúng, không đúng, ta không hề dụ dỗ muội phụ vận chuyển hàng lậu!
Ngụy Nguyên Kham hỏi dồn:
Thuốc Tôn chân nhân cho Bạch công nhân dùng là ông mang tới đúng không?
Ngụy Nguyên Kham hỏi tiếp:
Chân của Bạch công nhân là do ông làm hại thành như thế, đúng không?
Bạch Kính Khôn không kìm được đáp lại:
Chân của nhị muội ta là do muội ấy tự ngã bị thương.
Bạch Kính Khôn vội vã giải thích:
Số thuốc đó là do ta mang tới, nhưng mà... không phải cho nhị muội muội dùng. Lúc A Thuyền vẫn còn sống ta đã nghe nhắc tới là có một loại tiên dược có thể chữa trị bách bệnh, bây giờ ta mới đi cầu thuốc tiên cho A Thuyền.
Ngụy Nguyên Kham cười khẩy đáp:
Toàn là viện cớ cả, ông làm như vậy chỉ là vì muốn lừa lấy la bàn khô trong tay Bạch quan chính để dễ bề lấy la bàn đi biển vận chuyển hàng hóa lậu mà thôi.
Suy nghĩ của Bạch Kính Khôn trở nên hỗn loạn, ông ta biết nha môn sẽ hỏi ông ta chuyện vận chuyển hàng lậu, ông ta đã quyết định không nói nhưng giờ nha môn lại nhắc đến những chuyện năm xưa trước. Đầu tiên là hỏi chuyện A Thuyền, rồi lại nhắc đến cha và nhị muội muội, cứ như thể ông ta tội ác tày trời hãm hại tất cả mọi người vậy.
Không đúng, ông ta không làm như thế. Nhưng A Thuyền và cha chết như thế nào? Tại sao nhí muội muội lại rơi vào tình cảnh ngày hôm nay? Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Bạch Kính Khôn siết chặt tay, ngón tay cầm phập vào trong lòng bàn tay.
Có lẽ la bàn đó là do em gái ông làm, có phải thể không?
Bả vai Bạch Kính Khôn bắt đầu run rẩy, chẳng biết là vì hổ thẹn, áy náy hay là vì tức giận.
Ngụy Nguyên Kham tiếp tục hỏi:
Số hàng nhập khẩu của ông từ đầu tới? E là phủ Đăng Châu có thuyền riêng của ông đúng không? La bàn khô trên thuyền của ông là của cha ông làm ra đúng chứ?
Ngụy Nguyên Kham lạnh giọng:
Cho nên ông đã ép A Thuyền uống thuốc.
Bạch Kính Khôn nuốt một ngụm nước bọt:
Đúng vậy. Nhưng ta muốn tốt cho muội ấy, tất cả đều là vì muội ấy. Sau khi uống thuốc, quả nhiên muội ấy đã mỉm cười, vui vẻ hơn ngày xưa, tự bản thân A Thuyền bảo cơ thể muội ấy trở nên rất nhẹ nhàng, chân cũng chẳng còn nặng nề như trước nữa, hình như muội ấy có thể bước đi được thật.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.