Chương 292: Thái hậu


Thái hậu nương nương là chính cung của tiên hoàng, sinh hạ hai người con trai và một cô con gái cho tiên hoàng, trưởng tử 8đã từng được phong làm Thái tử. Song trong một lần trên đường rời kinh cứu trợ các tướng sĩ ở biên cương, trưởng tử bị ng3ười khác ám sát, Thái hậu nương nương đau buồn không thôi, một lòng muốn điều tra rõ người hãm hại trưởng tử. Còn chưa đi9ều tra rõ về cái chết của Thái tử, chẳng ngờ đứa con trai thứ hai Hoài vương đột nhiên nhiễm bệnh dịch, tuy Thái Y Viện d6ốc lòng chăm sóc nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ được tính mạng của Hoài vương.

Thái hậu nương nương suýt ngã q5uỵ vì chuyện đó, sau này bà nâng đỡ cho đương kim Hoàng thượng Lỗ Vương, mẹ con đồng lòng, cuối cùng bắt được mẹ con Khang phi, xem như đã báo thù cho Thái tử. Lỗ vương cũng kế thừa ngai vàng, trở thành Hoàng đế ngày hôm nay.
Hoàng đế sầm mặt:
Nói cho cùng vẫn là các ngươi không được tích sự gì, nếu đã phát hiện nội hóa tích tụ thì tại sao không xử lý sớm đi?

Giang viện sử định giải thích, giữa hai cái hại phải chọn cái nào ít hại hơn, để chữa trị bệnh đôi khi cũng khó tránh cần làm như vậy, chỉ cần tâm bình khí hòa, chậm rãi khơi thông thì chẳng mấy chốc Thái hậu sẽ khỏe mạnh trở lại, nào ngờ...
Giang viện sử khom người tiến lên, còn chưa kịp nói gì đã nghe tiếng Hoàng đế quát lớn bên trên đỉnh đầu:
Tại sao Thái hậu lại ngất xỉu? Thường ngày các ngươi hầu hạ người thế nào?

Giang viện sử vội vã đáp lời:
Sau khi vào thu, thời tiết chuyển lạnh, cơ thể Thái hậu nương nương luôn không thoải mái, chúng vị thần chậm rãi dùng thuốc để bồi bổ, bước đầu thấy được hiệu quả. Thế nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là thuốc bổ, cơ thể Thái hậu nương nương quá yếu ớt, đã không chịu được nữa, nội hỏa tích tụ, sáng sớm hôm nay lại nổi giận, vì vậy nên mới bị lửa giận công tâm.

đâu.

Trời lạnh rồi.


Ồ?
Thái hậu mở to mắt:
Lúc nào thế?


Ngay ngày hôm nay.
Nữ quan đáp:
Không phải một nữ quân tử mà là đại tiểu thư nhà Hoài Viễn hầu, nghe bảo từ bé vị đại tiểu thư này đã mắc bệnh ngớ ngẩn. Hoài Viễn hầu và phu nhân cầu thấy tìm thuốc khắp nơi, hiện tại bệnh tình đã chuyển biến tốt lên nhiều. Hôm qua Cố đại tiểu thư đến Thượng Thanh quán thì được Mạc chân nhân coi trọng, Mạc chân nhân sắp khai trí cho Cố đại tiểu thư, còn truyền y thuật lại cho Cố đại tiểu thư nữa.


Bây giờ nghĩ kĩ lại mới thấy Mạc Dương Minh nói rất đúng, trên thế gian này làm gì có linh dược cải lão hoàn đồng, trường sinh bất lão đầu.

Dứt lời, Thái hậu nhìn Hoàng đế:
Hoàng đế cũng vậy, sau này đăng tin dùng số đan hoàn đó quá, để tránh bị người có lòng dạ bất chính ngấm ngầm tính kể.

Nói xong, Thái hậu nằm xuống nghỉ ngơi. Sự đời thay đổi quá nhanh, năm xưa bà nâng đỡ Lỗ Vương - một người nhân từ, hiếu thảo leo lên ngai vàng nhưng chẳng ngờ đứa con trai và con dâu mà tiên hoàng xem trọng lại lục đục nhanh như vậy.

Nghe nói vụ án lần này vẫn do con trai thứ ba của Ngụy Tòng Thịnh điều tra.
Thái hậu khép mắt thở dài:
Đáng tiếc...
Đáng tiếc là Hoàng thượng đề phòng nhà họ Ngụy, cho dù nhà họ Ngụy có con cháu xuất sắc đến đầu thì tương lai cũng không thể nắm giữ các chức vụ trọng yếu được.
Đời này, bà có quá nhiều chuyện tiếc nuối.
Nữ quan nhẹ nhàng giúp Thái hậu xoa bóp bả vai:
Mạc chân nhân đã thu nhận một đệ tử.


Hoàng thượng!
Các phi tần tiến lên trước hành lễ.
Nhưng Hoàng đế chẳng thèm nói gì mà đi lướt qua mặt các phi tần, thậm chí đến cả Quý phi đi đầu ông ta cũng chẳng thèm nhìn một cái. Quý phi chớp mắt, Đức phi ở bên cạnh dường như chẳng dám ngẩng
Hoàng để gật đầu:
Trẫm đã hiểu.
Thái hậu trầm ngâm một lát:
Nơi như Thượng Thanh quản mà còn xảy ra chuyện như vậy, Hoàng thượng không thể khinh thường được.
Thái hậu ngừng lại, không nói gì thêm nữa, chuyện của tiền triệu bà không thể nhúng tay vào quá nhiều.

Ai gia khỏe nhiều rồi, Hoàng đế mau đi xử lý chính vụ đi, không cần nấn ná lại cung Từ Ninh đâu.
Thái hậu xua tay:
Có bao nhiêu người ở đây hầu hạ ai gia rồi, Hoàng đế cứ yên tâm.
Hoàng đế định đứng dậy nhưng cuối cùng lại liếc nhìn ra bên ngoài, hỏi nội thị bên cạnh:
Sao các phi tần như Quý phi và Đức phi vẫn chưa đến?

Bên trong cung Từ Ninh.
Thái hậu cho gọi Quý phi và Đức phi vào trong nội thất trò chuyện một lúc, bấy giờ các phi tần bên ngoài mới lần lượt rời đi.
Nghe đến đây, Hoàng đế vẫn nói:
Chung quy vẫn phải bắt bọn họ đến để tận đạo hiếu, Thái hậu chế ồn ào thì để bọn họ thay phiên nhau hầu hạ, mỗi người một ngày.

Thái hậu lắc đầu:
Hoàng đế nên tập trung tinh thần vào chuyện triều chính thì hơn, ngày mai ai gia cho gọi Mạc Dương Minh tới đây, vết thương cũ trên người ai gia vẫn cần bà ấy chữa trị. Tiện thể ai gia cũng dặn dò bà ấy chấn chỉnh Thượng Thanh quản lại cho nề nếp hơn, không thể để một nơi thanh tịnh trở nên bẩn thỉu xấu xa như vậy được.


Không trách bọn họ được.
Một giọng nói có vẻ yếu ớt vọng ra:
Giang viện sử luôn tận tâm tận lực, nguyên nhân là ở bản thân ai gia.

Thái hậu nói xong, cung nhân lập tức vén tấm màn nội thất lên, hầu hạ Thái hậu ngồi tựa vào gối rồi lại dùng chăn mỏng đắp kín cho Thái hậu, bấy giờ mới lần lượt đi ra hành lễ với Hoàng thượng. Hoàng đế đứng dậy sải bước vào nội thất, sau đó nhìn Thái hậu đang nằm trên giường:
Thái hậu chịu khổ rồi, trẫm lập tức ra lệnh cho các nơi tiến công dược liệu quý giá để trị bệnh cho Thái hậu.
Thái hậu mỉm cười:
Toàn dùng dược liệu quý cả, Hoàng để không cần nhọc lòng đầu, đây là dư âm bệnh cũ từ ngày xưa của ai gia ấy mà, không có gì to tát mà.

Hoàng đế ngồi trên ghế, hai mẹ con nhìn nhau, Hoàng đế nói:
Giang viện sử bảo người bị lửa giận công tâm, người tức giận vì việc gì?

Thái hậu thở dài:
Nghe nói Thượng Thanh quán xảy ra chuyện rồi, quản chủ Tôn Huệ Tủ của đạo quán còn từng vào cung chữa bệnh cho ai gia, dâng lên đạn hoàn giúp kéo dài tuổi thọ. May mà ai gia chẳng dùng được mấy lần, nếu không chẳng biết sẽ thế nào nữa. Trước đây Mạc Dương Minh từng bảo, tu đạo cốt tu tại tâm, tâm tự tại thì chẳng có buồn phiền, lo nu gì nữa, hơn cả tiền nhân.

Đức phi nghe giọng nói của Quý phi vang vọng trên đỉnh đầu:
Mọi người đều tự thu xếp cho ổn thỏa đi!

Đức phi mím môi, mẫu phi của Tam hoàng tử đã qua đời từ lâu, tất nhiên lời này của Quý phi nương nương là nói cho bà nghe. Sau khi Đông cung bị phế, bầu không khí ở hậu cung cũng trở nên căng thẳng hơn, đặc biệt là trong ngoài tẩm cung của bà đã xuất hiện thêm vài tai mắt nữa. Đức phi muốn nói gì đó nhưng vừa ngẩng đầu lên thì Quý phi đã đi thẳng về trước
Tuy nói là thù lớn đã được báo nhưng hai đứa con trai nhắm mắt xuôi tay từ sớm, trưởng nữ lại qua đời vì khó sinh, Thái hậu nương nương đã không còn ý chí chiến đấu nữa. Sau khi tiến hoàng băng hà, bà ở cung Từ Ninh dưỡng bệnh, rất hiếm khi ra ngoài.
Lúc Hoàng đế chạy đến cùng Từ Ninh, mấy vị thái y đang tụ họp bên ngoài điện để bàn luận mạch tượng. Nhìn thấy Hoàng đế, tất cả mọi người lập tức tiến lên trước hành lễ, Hoàng đế đi thẳng vào trong nội điện, ngồi lên trên sạp.
Hoàng để gật đầu:
Tất cả nghe theo lời dặn dò của Thái hậu.

Trò chuyện thêm vài câu, gương mặt Thái hậu lại toát lên vẻ mệt mỏi, bây giờ Hoàng đế mới đi ra khỏi nội điện, đúng lúc Quý phi, Đức phi và mười mấy phi tần cũng lũ lượt kéo tới.
Ma ma quản sự nhỏ giọng bẩm báo:
Hoàng hậu nương nương cũng sai người đến hỏi thăm rồi.

Thái hậu đáp:
Bảo lại với Hoàng hậu một tiếng, ai gia đã khỏe, bảo nó đừng lo lắng, giữ gìn sức khỏe của bản thân cho tốt.

Dạo gần đây sinh mẫu của Ngũ hoàng tử được thăng thành Đức phi, giúp đỡ Quý phi xử lý công việc của hậu cung, Thái hậu bị bệnh những phi tần này nên có mặt từ sớm mới đúng.

Ai gia không cho người thông báo.
Thái hậu đáp:
là do thái giám quản sự lắm mồm đi bẩm báo với Hoàng đế. Hoàng đế cũng biết ai gia thích yên tĩnh, cho bọn họ đến đây hết thì ai gia chẳng thể nghỉ ngơi được.

Trên gương mặt Thái hậu có nét cười nhàn nhạt:
Lúc trước bà ấy đau lòng vì cái chết của đệ tử, ai gia còn lo lắng cho bà ấy, bây giờ chịu nhận đồ đệ mới cũng xem như là đã cởi bỏ được nút thắt trong lòng. Bao nhiêu năm nay ở bên ngoài bà ấy đã có được niềm vui thật sự may mà khi xưa ai gia không giữ bà ấy lại trong cung.

Nữ quan cũng vâng dạ hưởng ứng theo. Thái hậu tiếp tục nói:
Bảo nữ đệ tử của bà ấy cùng vào cung Từ Ninh đi, ai gia muốn gặp mặt một lần.

Lâu lắm rồi bà chẳng triệu người vào cung, gọi bừa một ngoại mệnh phụ vào cung Từ Ninh cũng khơi dậy sự nghi ngờ của tiền triều và hậu cung, bà chẳng muốn lục đục, đầu đá với đám người đó. Lần này thì khác, Cố đại tiểu thư chỉ là một cô gái, một cô gái cho dù có dùng sức giẫm thật mạnh xuống mặt đất cũng chẳng gây ra được động tĩnh gì. Suy nghĩ xong những điều này, cuối cùng Thái hậu mệt mỏi nhắm mắt.

Đại lao phủ Thuận Thiên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.