Chương 307: Ân cần


Trời sập tối, Cố Minh Châu nhìn ra xung quanh, cô dừng bước bên trong vườn, lát nữa Dương ma ma sẽ đưa người đến đây kiểm tra, <8br>

Ngụy đại nhân,
Cố Minh Châu khẽ giọng gọi:
ngài có thể lẻn vào trong thư phòng nhỏ trước mặt được không?


Sau3 khi Mạc sư phụ nhận cô làm đồ đệ, mẹ đã dọn dẹp thư phòng gần chỗ ở của bà nhất cho cô sử dụng, bên trong có đầy đủ các loại b9út, mực, giấy, nghiên, bàn bạc thương lượng ở chỗ đó là thích hợp nhất. Vả lại trong thư phòng còn có một noãn các, bên trong 6căn phòng phía sau noãn các con có một cánh cửa sổ, nhỡ đâu có người tới thì Ngụy đại nhân còn có thể chui ra ngoài qua cửa sổ 5đó.
Cố Minh Châu bưng tách lên nhấp một ngụm trà, lần đầu tiên cô cảm thấy Ngụy đại nhân ăn trông cũng rất đẹp, có vẻ bánh hoa quế rất ngon nên cô hơi hối hận, lúc cho người ta không giữ lại cho mình một miếng.
Cố Minh Châu nuốt nước bọt rồi mới hỏi tiếp:
Đại nhân bảo phát hiện ra tế tửu Quốc Tử Giám có liên quan đến Nghiêm Sâm?

Cố Minh Châu vừa dứt lời, Bảo Đồng đã chu đáo chỉ đường.
Đợi đến lúc Cố Minh Châu bước vào thư phòng, Ngụy đại nhân đang đứng trước giá sách đọc sách rồi, Cố Minh Châu nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng Sơ Cửu và Trương Đồng đầu.
Ngụy đại nhân vật tùy tùng lại bên ngoài tường rồi à?
Cũng may, Ngụy đại nhân trị gia xem như nghiêm khắc, không phải ai ai cũng trèo tường được.
Ngụy Nguyên Kham đưa tay lên, nhẹ nhàng phẩy phẩy mấy sợi tóc vểnh lên trên đầu cô, nỗi buồn đau nơi đáy mắt cũng theo đó dần dần biến mất. Đôi mắt ấy lại trở nên trong vắt, sáng lóng lánh, phản chiếu dáng người nhỏ bé của cô.
Dường như Cố Minh Châu bị cái bóng bé nhỏ trong mắt Ngụy Nguyên Kham làm cho bối rối, cô đặt chiếc khay trong tay xuống cái bàn thấp, ngồi lên trên ghế. Ngụy Nguyên Kham cũng ngồi xuống, dùng khăn lau sạch tay rồi cầm một miếng bánh hoa quế lên.
Rõ ràng đang nhắc tới sợi dây nhưng chẳng hiểu tại sao trái tim Cố Minh Châu đột nhiên đập rất mạnh, có lẽ là vì giọng của Ngụy đại nhân hơi trầm khiến cô có cảm giác cực kì trịnh trọng.
Cô biết sức nặng của sợi dây này, nếu như nó là thanh ngọc như ý hoặc là những thứ làm từ đá quý, vàng ngọc gì đó, chỉ cần trưng ra ở trong gian nhà chính là được. Nhưng sợi dây này không đẹp đẽ như thế mà Hoàng hậu nương nương vẫn bằng lòng tặng cho cô, chứng tỏ bà ấy không sợ để lộ ra khuyết điểm của mình, chỉ khi đối xử với người mà mình rất thích thì mới như thế.
Báo Đồng bưng tách trà lên, Ngụy Nguyên Kham mời rời ánh mắt khỏi giá sách:
Sách ở đây rất đầy đủ, cô đọc hết phần lớn rồi nhỉ?

Tất nhiên lúc trước Cố Minh Châu chưa đọc qua bao giờ, sau khi đổi xác cô thường xuyên lén lút đọc sách đến rất khuya, cộng thêm sổ sách tích lũy lúc còn là Châu Như Quần nữa. Số sách trông có vẻ nhiều nhưng gần như chẳng có cuốn nào cô chưa đọc.
Nghe đến đây, trong đầu Cố Minh Châu hiện lên nụ cười nhạt nơi khóe miệng của Ngụy Hoàng hậu:
Hoàng hậu nương nương đang bảo vệ nhà họ Ngụy.
Có người cần phải bảo vệ nên mới không cảm thấy cuộc sống này gian nan.
Nhà họ Ngụy sống yên ổn bên ngoài, Hoàng hậu nương nương mới được yên lòng.
Sau khi gặp được Ngụy Hoàng hậu, Cố Minh Châu càng thêm hiểu rõ tấm lòng của Ngụy Hoàng hậu đối với nhà họ Ngụy. Nói dứt lời, Cố Minh Châu lại nhìn sang Ngụy đại nhân, tay hắn vẫn đang nắm sợi dây kia, dưới ánh đèn chiếu rọi gương mặt nhìn nghiêng vừa yên tĩnh lại vừa toát lên sự buồn bã khó che giấu được. Cố Minh Châu chợt thấy mềm lòng:
Ngụy đại nhân mang sợi dây này về đi, ta đã nhớ kỹ hình dáng của sợi dây rồi, mấy ngày tới ta theo Báo Đồng tết lại một sợi y hệt là được.
Mọi người đều biết rõ chuyện cô có được sợi dây này từ cung Khôn Ninh, sợi dây này không thể mất một cách vô duyên vô cớ được.
Cố Minh Châu nói dứt lời thì thấy Ngụy đại nhân củi đầu nhìn cô, một hồi lâu sau hắn đưa tay ra trả sợi dây lại:
Cô mẫu ta rất hiếm khi tự tay làm đồ đạc, đặc biệt là những thứ như... sợi dây này... Bà ấy cho cô, hy vọng cô sẽ thích.


Hôm nay vào cung thế nào?

Nghe thấy câu hỏi của Ngụy Nguyên Kham, Cố Minh Châu mới chợt nhớ đến sợi dây vẫn còn bỏ trong túi:
Ta theo sự phụ vào cung Khôn Ninh, gặp được Hoàng hậu nương nương.


Đại nhân, ngài có đói không?

Ngụy Nguyên Kham hoàn hồn lại, trước mắt là đôi mắt sáng lấp lánh của cô thiếu nữ, cô đưa chiếc khay đang cầm trong tay tới trước mặt hắn, mùi hương hoa quế thoang thoảng bay vào mũi, chưa nếm mà đã cảm nhận được vị ngọt dịu của nó rồi.
Nhắc đến Hoàng hậu nương nương, Cố Minh Châu thấy đôi mắt của Ngụy đại nhân trở nên sâu thăm thẳm, một hồi lâu sau hắn mới hỏi:
Cô mẫu ta có khỏe không?

Cố Minh Châu trả lời:
Hoàng hậu hơi gầy nhưng khí huyết không có vấn đề gì, chỉ là nên thường xuyên ra ngoài đi lại. Bệnh cũ ở eo thường ngày rất đau đớn, sư phụ bảo khoảng thời gian này sẽ thường xuyên đến chỗ nương nương khám và trị bệnh.

Chẳng biết Ngụy Nguyên Kham đang suy nghĩ điều gì mà cứ đứng yên tại đó chẳng lên tiếng.
Cố Minh Châu không hỏi mà tiếp tục kể những chuyện ở cung Khôn Ninh cho Ngụy Nguyên Kham nghe:
Ta và Hoàng hậu nương nương cùng bên một sợi dây thành tua rua, nương nương còn thưởng cho ta một sợi nữa.

() Noãn các: Buồng có lò sưởi.
Cố Minh Châu cảm thấy bản thân tốn công sức sắp xếp như thế thì hơi giống dung túng cho người khác trèo tường. Ngụy đại nhân chạy quen chân, chạy vào thư phòng nhỏ thì cô biết làm thế nào?
Cố Minh Châu nhận lại sợi dây, do từng bị Ngụy đại nhân cầm nên sợi dây hơi nóng, cô nhanh chóng cất kỹ, bỏ nó vào trong chiếc túi tùy thân, sợi dây này rất tốt nhưng cũng rất nặng. Bầu không khí bên trong phòng đột nhiên nóng lên, cứ như thể bên trong phòng có đặt vài chiếc lồng nhiệt. Đêm nay Ngụy đại nhân rất khác, không dửng dưng, uy nghiêm như thường ngày, bầu không khí trầm
lẳng bao quanh người sao cũng chẳng thấy đâu.
Cố Minh Châu đưa sợi dây bện trong tay cho Ngụy Nguyên Kham, sợi dây đó tốt không đẹp lắm, hình vuông bên trên xiên xiên vẹo vẹo không vuông vức, nếu nhìn lướt qua sẽ cảm thấy rất xấu nhưng người thích nó tất nhiên sẽ không chê bai. Ngụy Nguyên Kham nhìn sợi dây trong tay, ngón tay khẽ vuốt ve hoa văn bên trên, một lúc lâu sau hắn mới nói:
Sau khi Nhị hoàng tử mưu phản, ta chưa gặp cô mẫu lần nào, người trong nhà cũng không được triệu vào cung nữa.

Cố Minh Châu biết Hoàng đế có ý chèn ép nhà họ Ngụy, tất nhiên không thể cho phép người nhà họ Ngụy trao đổi tin tức với Ngụy Hoàng hậu được.
Chẳng đợi Cố Minh Châu đáp lời, dường như Ngụy Nguyên Kham đã có đáp án, hắn lấy hai cuốn sách từ trong lòng ra đặt lên trên giá sách:
Đây là sách liên quan đến điêu khắc.

Cố Minh Châu chợt nhớ đến con dấu cá nhân kia, lúc nào Ngụy đại nhân cũng nhắc nhở cô phải sửa con dấu cho xong.
Cố Minh Châu hỏi:
Trước lúc đó, Ngụy đại nhân thường xuyên vào cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương à?

Ngụy Nguyên Kham lắc đầu:
Không, cô mẫu không cho phép bọn ta vào cung, cô mẫu... sau khi ngã bị thương, muốn ở trong cung dưỡng bệnh, không muốn gặp người khác. Cả năm trời cũng chẳng triệu kiến ngoại mệnh phụ được mấy lần, cho dù đồng ý gặp mặt đi chăng nữa, phần lớn cũng là tổ mẫu và mẹ đi.

Ngụy Nguyên Kham ăn nốt miếng bánh hoa quế trong tay, trả lời:
Tổ tửu Quốc Tử Giám từng có ý định gả muội muội của mình cho Nghiêm Sâm.

Cố Minh Châu ngây ra:
Làm sao đại nhân biết được?
Ngụy Nguyên Kham đáp:
Lúc nói chuyện phiếm với lão gia nhà họ Chương, tế tửu Quốc Tử Giám từng nhắc đến, đáng tiếc sau khi rời kinh Nghiệm Sâm mất đi hai cánh tay, tiền đồ bị hủy sạch, đương nhiên nhà họ Thân không cần một nữ tể như vậy.


Trước khi rời nhà, Nghiêm Sâm còn từng điều tra một vụ án của nhà họ Thân, ta đã sai người mang hồ sơ vụ án tới cho cô, ta nghĩ có lẽ Nghiêm Sâm bắt đầu qua lại với nhà họ Thân từ vụ án này.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.