Chương 308: Hiền thê lương mẫu


Nguyên quán của nhà họ Trương ở phủ Quảng Châu, tuy Trương thị không được coi là gia tộc lớn nhưng mấy năm nay gia tộc bọ8n họ cũng khá hưng thịnh. Cha của Trường thị làm quan trong Thị bách đề cử ti, tuy chỉ là một Phó đề cử nhưng lúc thươn3g mại đường biển hưng thịnh thì cũng được nở mày nở mặt vô cùng. Mấy năm nay, triều đình cấm dần đường biển, bãi bỏ Thị 9bách ti Quảng Châu, bấy giờ cha Trương thị mới nhờ cậy người khác để chuyển đến Thừa tuyên bố chính sử ti, từ đó có thể 6thấy được mối quan hệ của nhà họ Trương khá rộng lớn.

() Thị bách đề cử tỉ: Cơ quan chuyên lo việc kiểm tra tàu5 thuyền ra vào bến cảng, quản lý kinh doanh, triều cống với nước ngoài

Nếu không nhờ Thái hậu và Mạc chân nhân qua lại khá thân thiết, e là cung Từ Ninh đã lệ thuộc vào
linh đan diệu dược' của Tôn chân nhân từ lâu rồi.

Xem ra như vậy nghĩa là phủ Tam hoàng tử đã bị cuốn vào chuyện đó từ lâu. Cố Minh Châu chìm vào trong những dòng suy nghĩ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.

Đều khỏe cả.
Gương mặt Cố Sùng Nghĩa tràn ngập sự vui mừng:
Bệnh của Châu Châu đã khỏe lên nhiều rồi, Mạc chân nhân của Thượng Thanh quán muốn khai trí cho Châu Châu, hôm nay Châu Châu còn theo Mạc chân nhân vào cung bái kiến Thái hậu nương nương nữa.

Thôi Trinh vô cùng ngạc nhiên, chẳng mấy chốc hắn đã hoàn hồn lại, gương mặt cũng lộ ra nụ cười:
Là nhờ di phụ và di mẫu bao nhiêu năm nay chăm sóc chu đáo.


Thế này rất tốt.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Không có tấm mạng che mặt nhìn chân thật hơn nhiều. Đến khi nào cô mới không cần phải giấu giấu giếm giếm như thế này nữa?
Cố Minh Châu cảm thấy lời Ngụy đại nhân nói có hai tầng nghĩa:
Nữ quyền ra ngoài đều phải kín đáo một chút.

Cho dù bệnh ngớ ngẩn của cô dần dần có khởi sắc, ra ngoài điều tra án cũng không thể để lộ hình dáng thật được. Giống như thân phận của cô vậy, mãi mãi không thể quay trở lại làm Châu Như Quân được nữa.
Lẽ nào còn đợi dọn cơm nữa hả? Cố Minh Châu nhắc nhở:
Nha môn của Ngụy đại nhân không còn công việc gì nữa sao? Có phải là ngài... Sắc trời không còn sớm nữa, hay là... Ta bảo nhà bếp nấu một bát mì đưa tới nhé?
Chắc chắn Ngụy đại nhân không có hứng thú với món ăn đơn giản thế này rồi. Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu, con ngươi sâu thẳm lóe sáng, sau đó hắn đáp lời một cách tự nhiên:
Thêm hai đĩa thức ăn nữa là được.

Cố Minh Châu nuốt ngụm nước bọt. Ngụy đại nhân chẳng thèm hiểu ý muốn tiễn khách của cô, trái lại còn muốn có cho thêm thức ăn.
Trong thư phòng vô cùng yên tĩnh, cô ngẩng đầu lên vừa khéo bắt gặp đôi mắt trong veo của Ngụy đại nhân, dường như hắn vẫn luôn nhìn cô chằm chằm. Cố Minh Châu vô thức đưa tay chà mặt, trên mặt cô đầu dính thứ gì kì lạ đâu!

Đại nhân... Ngài...

Cố Sùng Nghĩa đáp:
Là do Châu Châu không chịu thua kém.

Lúc hai người đang nói chuyện đã nhìn thấy Trương phu nhân dẫn theo người từ phía xa tiến lại nghênh đón. Cố Sùng Nghĩa không muốn làm phiền vợ chồng Thôi Trinh gặp mặt, ông đưa người rời đi.
Lúc trước Thôi Trinh đánh trận về kinh, Trường thị đều sẽ đi xa xa theo sau lưng mẹ, đôi mắt trông chờ hắn nhưng không dám mở miệng nói gì. Bây giờ mẹ không tiện ra cửa, hiển nhiên Trường thì sẽ tiếp quản mọi chuyện trong phủ nên tự tin hơn thường ngày nhiều, đôi mắt trong suốt như nước hồ mùa thu, đôi gò má cũng phơn phớt ủng hồng.
Thôi Trinh vẫn hỏi cấu giống như xưa:
Mọi người trong nhà vẫn mạnh khỏe cả chứ?

Nhà họ Thôi trải qua những gì chỉ có hai huynh đệ bọn họ biết rõ.
Thôi Trinh vỗ vỗ bả vai Thôi Vị:
Vết thương của đệ đã lành chưa?


Đại nhân có cho người đến Quảng Châu không?
Cố Minh Châu hỏi:
Vậy có lẽ Trương Thân thị đó sẽ vô cùng quan trọng.

Ngụy Nguyên Kham nói:
Trường đại lão gia và Trương Thần thị đang trên đường hồi kinh, xem ra là muốn hối lộ, khơi thông giúp Trưởng lão thái gia.
Mỗi chuyện đều trùng hợp như thế này, nhà họ Trương đến kinh thành là vì mở rộng quan hệ hay là để khống chế cục diện? Hoặc có thể là cả hai. Cố Minh Châu nhớ đến lời của Thái hậu nương nương, cô ngẩng đầu nhìn Ngụy Nguyên Kham:
Thái hậu nương nương bảo, Tam hoàng tử phi nhiều lần nhắc đến việc Tôn chân nhân có y thuật cao siêu ở cung Từ Ninh.

Thôi Trinh lên trước hành lễ, Cố Sùng Nghĩa hỏi:
Tình hình chiến trận Bắc Cương thế nào rồi?

Tuy đã đánh bại được Ảo Nhi Đồ Ti nhưng Vệ sở Bắc Cương vừa trải qua cuộc binh biến nên chia năm xẻ bảy không đoàn kết, muốn hồi phục như trước đây e là phải mất khoảng hai ba năm.
Còn về phần người mà nhà họ Trương cưới về là con gái nhà họ Thân, khi trước Cố Minh Châu cũng chẳng để ý đến mấy chuyện này. Thứ nhất là do cô bận rộn với những công việc của chính mình, thứ hai cha đến Sơn Tây nhậm chức nên cô và mẹ đã ở Sơn Tây một thời gian dài. Hơn nữa, sau khi vào Bố chính sử ti làm việc, cha Trương thì cũng chẳng có đóng góp gì lớn lao, nhà họ Trương không còn được như xưa nữa.
Vì muốn nắm hết quyền hành trong tay nên Lâm thái phu nhân chèn ép Trường thị đủ điều, ra ngoài trò chuyện chưa bao giờ nhắc đến những chuyện nở mặt của nhà họ Trương, bà ta cũng chưa bao giờ nhắc đến việc Trương thị và nhà mẹ tới lui bao nhiêu.
Hai người trò chuyện đến tận phú Định Ninh hầu, Thôi Trinh mời Cố Sùng Nghĩa vào chơi.

Ta không vào đầu.
Cố Sùng Nghĩa từ chối:
Cháu nghỉ ngơi cho khỏe, hôm khác chúng ta lại trò chuyện.

Di mẫu và Châu Châu vẫn khỏe chứ?
Thôi Trinh hỏi:
Ngày mai cháu sẽ sang thăm di mẫu.

Trượng phu nhân gật đầu:
Khỏe cả.
Đang định nói thêm chuyện khác thì Thôi Vị đã bước lên trước.
Thôi Vị đưa tay ôm lấy bả vai Thôi Trinh, không hề nói gì nhưng tất cả đều không cần phải nói ra.
Nói xong những lời này, Cố Minh Châu cảm thấy Ngụy đại nhân cũng nên cảo từ rồi. Xưa nay cô đến tiểu viện tử của nhà họ Ngụy cũng như vậy, không gây thêm phiền toái nào cho Ngụy đại nhân.
Cố Minh Châu đợi một hồi lâu, Ngụy đại nhân vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế như trước, không hề có ý rời đi.
Cha Trương thị đến Bố chính sử ti chưa được bao lâu đã được sử bộ đề bạt lên làm Tham nghị. Trương thị và mẹ cùng vào kinh rồi quen biết được tâm thái phu nhân tại bữa tiệc của các nữ quyển.
Khi đó nhà họ Thôi và nhà họ Châu đã xác định hôn sự, nếu không có vụ án mưu phản của Nhị hoàng tử, đương nhiên nhà họ Thôi sẽ không kết thông gia với nhà họ Trương. Đây là những chuyện Cố Minh Châu biết được từ cuộc trò chuyện giữa mẹ và Lâm thái phu nhân.
Thôi Trinh xuống ngựa, sải từng bước lớn đi vào phủ Hoài Viễn hầu.

Hầu gia
Giọng của Trương phu nhân nghe có vẻ hơi run rẩy, vừa kích động lại vừa vui mừng:
cuối cùng thiếp cũng đợi được Hầu gia về rồi.

Mấy năm nay trong nhà họ Trương có vẻ xuống dốc nhưng không thể loại bỏ khả năng bọn họ đang âm thầm tìm cơ hội. Thị bách ti cần phải quản lý việc di chuyển đường biển, đầu mối dần dần trở nên rõ nét trước mắt Cố Minh Châu.
Nhà họ Thân hãm hại Nghiêm Sâm ngay từ đầu hay là sau khi bỏ rơi Nghiêm Sâm? Tất cả những việc này có liên quan đến nhà họ Trương không?
Nếu Lâm Tự Chân không xảy ra chuyện, Lâm thái phu nhân giao hết quyền hành trong nhà cho Trường thị thì Trương thì sẽ không thể bước ra khỏi nội trạch, cô cũng sẽ không chú ý đến Trương thị.
Ngụy Nguyên Kham đáp:
Mấy năm nay nhà họ Trương luôn yên lặng, Trương thị và nhà họ Thân cũng qua lại không thân thiết lắm, các huân quý dẫn binh bên ngoài không tiện qua lại quá thân thiết với trọng thần trong triều. Nhìn có vẻ là Trường thì không muốn gây thêm phiền phức cho nhà họ Thôi, có điều ta đã phải người đi điều tra thông tin về nhà họ Trương. Bây giờ Quảng Châu đã mở lại Thị bách ti, cha Trường thị từng nhậm chức ở đó nên đã được sử bố tiến cử nhậm chức Chính đề cử của Thị bách ti.


Đi đi!
Cố Minh Châu dặn dò Bảo Đồng, quả nhiên mời thần thì dễ tiễn thần mới khó, nhưng vị tôn đại thần này cũng có phải do cô mời tới đâu?
Thôi Trinh ra khỏi cung đã nhìn thấy Hoài Liên hầu Cố Sùng Nghĩa đang đợi bên ngoài cửa cung.
Đây cũng là lý do Hoàng đế nóng lòng triệu kiển Thôi Trinh.
Thôi Trinh tóm tắt kể lại tình hình một lượt:
Lâm Tự Chân ủ mưu đã lâu, triều đình tróc nã quân phản loạn, ai nấy ở Vệ sở đều cảm thấy bất an. Song không diệt trừ tận gốc rễ thì làm sao chôn được mối họa về sau này. Triều đình muốn cho chuyện này lắng xuống cũng không dễ, mấy năm nay chỉ có canh chừng kỹ cửa ải, không để cho người Thát Đát tranh thủ cơ hội tới làm loạn mà thôi. Nếu có thêm chuyện như thế này xảy ra lần nữa thì Bắc Cương sẽ sụp đổ mất.
Thôi Vị đáp:
Đã không có gì đáng ngại từ sớm rồi, đệ muốn đến Bắc Cương giúp đại ca nhưng nhớ đến lời đại ca dặn dò nên đệ ở lại nhà, không dám gửi văn thư cho Bộ Binh.

Nên như thế
Ánh mắt Thôi Trinh nghiêm nghị, gương mặt bình tĩnh: Cuối cùng cũng không làm ta thất vọng lần nữa.


Thôi Vị không kìm được mà thầm run rẩy. Nói câu này xong, Thôi Trinh lại nhìn sang viện tử của Lâm thái phu nhân:
Mẹ đâu?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.