Chương 309: Thích thú
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1708 chữ
- 2022-02-04 05:25:40
Thôi Trinh không hề dừng bước mà đẩy cửa bước vào trong phòng.
Trương phu nhân chạy đến, dường như sợ sệt kéo lấy góc áo của Thôi Trinh, sau đ8ó vội vã tiến lên trước khuyên nhủ Lâm thái phu nhân:
Mẹ, Hầu gia về thăm mẹ đây.
Một chiếc gối từ trong giường Lâm thải phu nhân bay tới, 3Trương phu nhân đang định né thì Thôi Trinh đưa một tay ra kéo Trượng phu nhân ra phía sau lưng mình, chiếc gối lướt qua cánh tay Thôi Trinh, nên xuố9ng chân hắn.
Hầu gia, thiếp dùng bồ kết, hoa cúc và bạc hà nấu nước.
Nói rồi Trương phu nhân vén rèm lên, vòng qua tấm bình phong, trong tay xách chiếc ẩm có quai đi đến bên cạnh bồn tắm.
Trương phu nhân liếc nhìn Thôi Trinh một cái, ánh mắt lướt qua cơ thể cao lớn thì gò má khẽ ửng hồng, sau đó nàng đưa tay ra thử nhiệt độ bên trong bồn tắm:
Hầu gia, thiếp đổ nước vào cho ngài nhé.
Hơi nước bốc lên, gương mặt Trương phu nhân xinh đẹp lạ thường, trên người nàng mặc một chiếc váy màu hồng phấn, tay áo nhẹ bay tựa như tiên tử trên trời.
Ở trong phủ Định Ninh hầu sẽ không thiếu cái ăn cái mặc của mẹ nhưng mẹ cũng phải kiểm soát tính tình của bản thân lại, còn gây ra chuyện gì nữa thì chẳng ai cứu được mẹ đâu.
Nói dứt lời, Thôi Trinh đứng dậy căn dặn Trượng phu nhân và Thôi Vị:
Cho dù là ai trong hai người cũng không được phép thả mẹ ra ngoài, nếu không mẹ bị người trong tộc áp giải nhất vào am gia tộc thì đó là lỗi của hai người. Sau này nếu mẹ biết hối cải, đêm giao thừa có thể đón mẹ sang gian nhà chính để gia đình được đoàn tụ.
Kẻ hầu nào giúp đỡ thái phu nhân ra khỏi phòng thì đuổi hết khỏi nhà họ Thôi!
Trương phu nhân đỏ ửng mắt, cúi thấp đầu.
Lâm thái phu nhân còn muốn nói gì đó nhưng Thôi Trinh đã lạnh nhạt lên tiếng:
Con thấy vết thương trên người mẹ đã khỏe lên nhiều nên cũng yên tâm rồi, triều đình đã bắt đi khá nhiều thành viên trong tộc Lâm thị. Triều đình ra lệnh xử lý nha môn Thiểm Tây, triều đình cần phải giải quyết vụ án này một cách nghiêm khắc nên sẽ có rất nhiều người chết.
Thôi Trinh vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên yên ắng.
Lâm thải phu nhân nhìn chòng chọc vào Thôi Trinh:
Ngươi nói một câu, mẹ ruột người sẽ dùng tính mạng của chính mình để tặng cho ngươi một lần công danh cuối cùng ngay!
Mẹ!
Trượng phu nhân vội vã phân bua:
Mẹ đừng nói Hầu gia như vậy, Hầu gia chinh chiến ở bên ngoài, đánh thắng trận cũng là vì mẹ mà.
Không tới lượt người lên tiếng đâu!
Lâm thái phu nhân cười khẩy đáp trả:
Mấy ngày nay quản lý chuyện trong nhà thấy thỏa mãn không? Cuối cùng cũng có thể trợ cấp cho nhà mẹ của ngươi mà không phải kiêng kị điều gì rồi nhỉ? Nhà họ Thôi chẳng khác nào con ngựa kéo xe, người và nhà họ Trương chẳng cần làm gì hết mà còn muốn núp ở đằng sau hưởng phúc.
() Phu vị thế cương: Ý chỉ người làm vợ phải coi các yêu cầu của chồng mình là nguyên tắc, trong gia đình người vợ phải đóng vai trò giúp đỡ chồng và nuôi dạy con gái, đồng thời người chồng là người có quyền uy tuyệt đối trong nhà.
Đại ca.
Thôi Vị định tiến lên trước khuyên nhủ thì thấy Thôi Trinh vén vạt áo lên quỳ xuống, nghiêm chỉnh dập đầu với Lâm thái phu nhân, gương mặt hắn lạnh lùng mà nghiêm nghị, giọng nói nhàn nhạt:
Con trai không có khả năng giúp mẹ được sống cuộc sống bình yên vô sự, cũng không thể làm như thế, nếu không sẽ hổ thẹn với cha.
ở Bắc Cương dẫn dắt người chém giết nhiều ngày trời, cuối cùng cũng vượt qua được cửa ải này.
Thôi Trinh tựa vào bồn tắm, tạm thời vứt bỏ công vụ sang một bên, muốn thả lỏng một lát nhưng những chuyện vặt vãnh trong nhà lại ùa vào suy nghĩ của hắn. Gương mặt dữ tợn tràn ngập oán hận của mẹ xuất hiện trước mặt khiến hắn cau chặt mày.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, sau đó là giọng nói của Trương thị.
Thôi Vị dừng bước, đợi Thôi Trinh sắp đi xa rồi mới khom người hành lễ. Lúc hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bộ váy áo màu hồng cánh sen ở cách đó không xa, cùng với Thôi Trinh dần dần đi ra khỏi tầm mắt của hắn. Thôi Trinh chưa bao giờ thay đổi, vẫn lạnh lùng vô tình như vậy.
Thôi Vị lùi về sau, gương mặt hiền hòa khuất dần vào trong bóng tối.
Thôi Trinh cởi mũ và áo giáp ra, bước vào trong thùng nước tắm, từ bả vai đến chân phải có khoảng mười mấy vết thương. Lúc trên đường quay về, ngoại trừ vết thương vùng eo bị xé rách ra thì những vết thương khác đều không sao cả.
Lâm thái phu nhân tưởng rằng sau khi quay về Thôi Trinh sẽ cầu xin bà ta tha thứ, tính mạng của bà ta suýt nữa là mất trong tay Thôi Trinh, nào ngờ hắn vẫn chẳng nể nang gì như trước. Trong chớp mắt, niêm hy vọng cuối cùng của Lâm thái phu nhân vụt tắt, bây giờ bà ta đã tin là chuyện gì Thôi Trinh cũng có thể làm được. Trong lòng Thôi Trinh chẳng hề có tình cảm mẹ con, bà ta có chọc giận Thôi Trinh thêm cũng sẽ chẳng có được kết quả tốt.
Thôi Trinh không nói gì thêm mà bước ra khỏi phòng, sau khi mọi người lui ra hết, cánh cửa phòng của Lâm thái phu nhân cũng đóng lại theo. Lần này Lâm thái phu nhân chẳng khóc lóc đau đớn nữa. Nếu biết khóc lóc chẳng có tác dụng gì, uy hiếp và tức giận mắng mỏ cũng không có được kết quả gì thì tại sao phải phí sức chứ?
Đệ về đi.
Thôi Trinh dặn dò Thôi Vị:
Ta mệt rồi, ngày mai ta sẽ nói chuyện với đệ sau.
Chiếc gối không nặng nên đương nhiên không làm ai bị thương được, nhưng dường như những người trong phòng lại nghe thấy âm thanh6 nặng nề vang lên, đó là nỗi oán hận của một người mẹ đối với đứa con trai ruột của mình.
Ngươi về đây làm gì?
Giọng Lâm thái phu nhân khàn5 khàn:
Làm mẹ mình bị thương, cuối cùng thì việc giết chết cữu cữu cũng đổi lại được quan to lộc hậu cho ngươi rồi đúng không? Hôm nay bao nhiêu người chen chúc chào đón ngươi? Hả, sao trời lại tôi như vậy? Tại sao trời tối rồi Hoàng để mới cho người vào thành? Xem ra người vẫn làm chưa đủ nhiều nhỉ, chắc là giết chết mẹ mình ngay tại chỗ luôn thì mới có thể nở mày nở mặt hơn!
Ngươi nói đi, người định khi nào thì tống ta vào đại lao?
Hắn nói tiếp:
Các tướng sĩ Bắc Cương cũng bị liên lụy nhiều, lần này Long Cấm ủy đã dẫn đầu một đội người ngựa đến Du Lâm vệ, giết chết hơn sáu mươi đại tướng và thiếu tướng lĩnh.
Mùi máu tanh như bay khắp căn phòng, Thôi Trinh đi suốt đêm, đôi mắt cũng hằn rõ tơ máu:
Áo Nhi Đồ Ti tập kích, cộng thêm người của Lâm Tự Chân làm nội ứng, cũng nhờ có binh mã bồi dưỡng suốt mười năm trời ở Bắc Cương nên triều đình mới đánh thắng được trận này, người chết thì càng không thể đếm xuể.
Sau này sẽ có càng nhiều bách tính bị bắt phải hưởng ứng lệnh triệu tập đi tòng quân, lương thực trong vòng năm năm của Đại Chu đều phải cung cấp cho quân Bắc Cương, cứ nghĩ là biết Hoàng thượng giận dữ tới mức nào. Mẹ có thể nằm trong căn phòng này là phải cảm ơn hoàng ẩn dạt dào rồi. Các thành viên trong gia tộc họ Thôi Vị viết thư trần tình, nói rõ khi ấy mẹ không hề hãm hại cha mà chỉ bị Lâm Tự Chân lừa gạt nên không báo quan. Thế nhưng phu vị thế cương, mẹ làm như vậy là trái với luân lí cương thường, bất cứ lúc nào các trưởng bối trong gia tộc Thôi thị cũng có thể đuổi mẹ vào trong am gia tộc. Vì vậy nên mẹ đừng tưởng sau khi chuyện này qua đi mẹ vẫn có thể tiếp tục làm thái phu nhân nữa.
Thôi Trinh nhìn Trượng phu nhân, Trương phu nhân quay đầu cười với hắn một cái, bồn tắm lại có mùi hương bạc hà thoang thoảng bốc lên, những thứ này không phải chỉ có cái mã bên ngoài, đúng là chúng khiến cho hắn thoải mái hơn thật.
Thôi Trinh đưa tay kéo lấy cánh tay của Trương phu nhân, suýt nữa là kéo nàng vào trong bồn tắm, ngay giờ phút ấy đột nhiên hắn chợt nhớ đến Châu thị.
Thôi Trinh hỏi:
Đã sắp xếp bài vị của Châu thị ổn thỏa chưa?
Thành thần bao nhiêu năm, Trương phu nhân hiểu rõ tính tình Thôi Trinh như lòng bàn tay, cố ý thay một bộ quần áo mới, đuổi quản gia bên cạnh đi, căn dặn nhà bếp nửa canh giờ sau mang một ít thức ăn sang, nàng còn chuẩn bị một ít bánh ngọt đặt trên chiếc bàn bên cạnh, chẳng ngờ Hầu gia tự dưng lại hỏi đến Châu thị.
Trương phu nhân đáp lời:
Đã sắp xếp ổn thỏa rồi, bên trong từ đường ở viện tử phía Tây.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.