Chương 310: Xin cưới


Cả người Trương phu nhân cứng đờ, chẳng thốt nên được lời nào.

Thôi Trinh phát hiện ra điều bất thường bèn nhìn Trương8 thị, chỉ thấy hai dòng lệ lăn dài xuống hai gò má của nàng:
Hỏi nàng mấy câu thôi mà sao nàng lại khóc?
Trương phu nhân lấ3y khăn tay lau nước mắt:
Hầu gia cảm thấy thiếp làm kế thất không tốt ư? Trước đây thiếp cũng từng hỏi, có ý muốn rước bài v9ị của Châu... tỷ tỷ về nhưng Hầu gia bảo thiếp đừng lo đến chuyện này. Thiếp cảm thấy tỷ tỷ bị đối xử lạnh nhạt nên sau đó ng6ày nào cũng đến từ đường dâng hương.

Đôi mắt Trương phu nhân đỏ ửng, nhìn vô cùng đáng thương
Thôi Trinh nói:
Sau này không nhắc đến chuyện này nữa.
Đây là chuyện giữa ba người hắn, Ngụy Nguyên Kham và Châu thị, chỉ là trong lòng hắn cảm thấy trước đây bản thân đã xem nhẹ một mạng người, những chuyện này không hề liên quan đến Trương thị, không cần kéo Trương thị vào trong.
Hắn nắm giữ binh quyền thì phải làm những chuyện hắn nên làm, có quá nhiều suy nghĩ phức tạp sẽ bị người khác lợi dụng.
Thôi Trinh đáp:
Không cần đi cầu xin người khác, tự bản thân ta chắc chắn vượt qua được ải khó, đệ cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, càng không được vì chuyện của nhà chúng ta mà chạy lung tung khắp nơi. Dù nói thế nào thì Lâm Tự Chân cũng là cữu cữu của chúng ta, để làm quá nhiều sẽ khiến triều đình nảy sinh lòng nghi ngờ, trái lại sẽ biến khéo thành vụn.

Thôi Trinh cau mày, Trương thị vui vẻ hớn hở chào đón hẳn về phủ, hắn không nên5 nhắc đến Châu thị vào lúc này. Nhưng khi nãy vừa thả lòng tinh thần liền muốn nói ra sự nghi ngờ đã quanh quẩn trong lòng, chẳng ngờ lại bị Trường thị hiểu lầm.
Thôi Trinh kéo lấy Trượng phu nhân:
Không liên quan gì đến nàng cả, nàng cũng không cần phải đến từ đường dâng hương. Lúc cưới nàng vào nhà ta đã nói rõ ràng với nàng rồi, Châu thì chỉ có danh vị là chính thất, chỉ khiến nàng uất ức về mặt này thôi, những thứ khác nàng không cần bận tâm đến. Bây giờ câu nói này vẫn như cũ không thay đổi, rước bài vị của Châu thị vào Hầu phủ cũng không cần nàng phải nhọc lòng, ta sẽ căn dặn người phụ trách lo liệu ổn thỏa.


Sao đệ còn chưa ngủ?
Thôi Trinh nhìn thấy Thôi Vị ăn mặc chỉnh tề, không giống như vừa mới tỉnh dậy.
Thôi Vị mím môi:
Ban đêm muốn đến chỗ mẹ, cả người đệ như bị lửa thiêu vậy, không thể nào ngủ nổi nên ra vườn dạo vài vòng.

Thôi Vị hỏi:
Đại ca vào cung, Hoàng thượng có nhắc đến chuyện ở Sơn Âm không?

Thôi Trinh gật đầu:
Có nói rồi, Hoàng thượng trách mắng vài câu, có điều cũng nhắc đến việc ta có công dẹp loạn.

Nói dứt lời, Thôi Vị nhìn Thôi Trinh:
Đại ca thì sao? Đại ca đi đường gió bụi vất vả mệt mỏi lẽ ra nên nghỉ ngơi cho khỏe mới đúng.


Trong quân doanh ngủ ít, bỗng nhiên về nhà nên hơi khó thích ứng.
Thôi Trinh đáp:
Vết thương của đệ vừa mới khỏi, không nên ở đây hóng gió, chúng ta đến thư phòng nói chuyện đi.
Trên đường đi thẳng đến thư phòng, hai huynh đệ quấy rầy đến quản gia trong sân, quản gia lập tức cho người hầu hạ trà nước, đến khi hai người ngồi xuống ổn thỏa, người hầu mới đóng cửa và lui ra ngoài.
Thôi Trinh chẳng nói gì, Thôi Vị bèn tiếp lời:
Hoàng thượng cực kì tín nhiệm Đàm thượng thư của Bộ Binh, Đàm thượng thư đã từng nhiều lần nói đỡ cho đại ca, hay là lần này đại ca đi tìm Đàm thượng thư bàn luận xem làm sao mới là tốt nhất.

Thôi Trinh đã từng đến phủ Đàm Định Phương, cũng nhắc đến chiến sự biên cương Đại Chu với Đàm Định Phương, xem như có vài phần ăn ý nhưng có điều cũng chẳng qua lại thân thiết hơn.
Nói dứt lời, Thôi Trinh ôm Trường thị vào trong lòng.
Sau khi ăn cơm xong, Thôi Trinh ở trong phòng Trương thị đến tận nửa đêm mới giật mình tỉnh dậy từ trong giấc ngủ mộng mị, bên tai dường như còn có thể nghe thấy tiếng ngựa chiến chạy bằng băng. Trong lúc mơ mơ màng màng hắn định đứng dậy dẫn dắt binh linh nghênh đón địch, chẳng mấy chốc hằn tỉnh táo lại. Trận ở Bắc Cương đã đánh thắng, hắn đã về kinh rồi. Rong ruồi trên chiến trường, vật lộn giữa sống và chết, bây giờ về đến nhà cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành. Song giờ phút này trong đầu Thôi Trinh lại vô cùng tỉnh táo, hắn đứng dậy mặc quần áo và mang giày bỏ vào rồi bước ra khỏi phòng.
Phủ Định Ninh hầu to lớn đến vậy là do hắn dùng từng nhát đạo nhát thương liều mạng đánh giết mới có được. Bây giờ bầu không khí trông có vẻ rất nặng nề, còn khiến hắn cảm thấy phi thực tế hơn quân doanh của hắn.
Một phần nguyên nhân của cảm giác cáu kỉnh và áp lực kì lạ này xuất phát từ mẹ, còn một phần nguyên nhân là ở chính bản thân hắn. Tuy vụ án của cha đã được điều tra rõ ràng nhưng bóng tối nơi đáy lòng hẳn vẫn không thể đuổi đi được.
Thôi Vị tỏ vẻ vui mừng:
Nói như vậy nghĩa là triều đình sẽ không trách phạt đại ca rồi.

Thôi Trinh bưng tách trà lên nhấp một ngụm rồi mới nói:
Ta chuẩn bị giao trả binh quyền lại cho triều đình, khoảng thời gian này ở lại trong kinh thành dưỡng thương. Đệ cũng chuẩn bị đi, gửi một phần văn thư xin không vào quân doanh nhậm chức trong một khoảng thời gian ngắn.

như thế?

Đại ca sợ nằm mãi quân quyền của Bắc Cương không buông thì sẽ có người ngấm ngầm góp ý kiến với triều đình, nghi ngờ huynh có lòng riêng đúng không?
Thôi Vị sốt ruột nói:
Giao quân quyền cũng là kể sách tạm thời nhưng phải có đề phòng. Nhỡ đâu có người mượn cơ hội này khiến huynh giống những huân quý kia thì sau này chỉ có thể lãnh bổng lộc dưỡng lão thôi. Đến lúc ấy thật sự có hối hận cũng chẳng kịp nữa rồi.


Bọn họ một lòng hiến dâng sức lực cho triều đình, cho dù là ai tạm thời thống lĩnh thì bọn họ cũng sẽ không xảy ra bất cứ sai sót nào đâu.
Thôi Trinh nhàn nhạt đáp lời:
Ta cũng chẳng có lòng riêng với triều đình, ngược lại những kẻ đồng đáng với Lâm Tự Chân nằm vùng ở Đại Đồng sẽ hoảng loạn. Ta đã quá quen thuộc với các tướng sĩ Đại Đồng nên khó tránh bị vẻ bề ngoài che mắt, giao lại cho triều đình điều tra cũng rất tốt. Vả lại vốn dĩ Bắc Cương là của Đại Chu chứ không phải mang họ Thôi, ta cũng không thể nắm mãi không buông được. Thế này cũng coi như nhắc nhở các tướng sĩ, người bọn họ nên dốc sức cổng hiển là triều đình chứ không phải là ta, lại càng không phải là người khác.

Thôi Vị nhìn biểu cảm cương quyết trên gương mặt Thôi Trinh, chuyện giao trả binh quyền thế này cho dù là võ tướng nào gặp phải cũng sẽ giống như việc trời sập xuống vậy, sao Thôi Trinh có thể thản nhiên
Thân là võ tướng, canh giữ thành trì, rèn luyện binh lính là những việc quan trọng nhất, còn về cái gọi là bệnh giả ngụy đạo, bởi vì một số trận chiến lấy ít địch nhiều nên có quá nhiều người chỉ tập trung vào hai chữ
ngụy đạo
, cứ nghĩ rằng bàn luận chuyện bình trên giấy là có thể đoán trước được mọi sự, động đến binh mã cũng là làm chơi ăn thật. Lâm Tự Chân cũng như thế, được đồn đại là có thể triệu hoàn thiện binh, kết quả thế nào? Sau khi bị người khác nhìn thấu thì chẳng đỡ nổi một kích.
() Binh giá ngụy đạo: Dùng binh đánh giặc là hành động dối trá, ý chỉ dùng mưu mẹo trên chiến trường để lừa địch, nếu có thể tấn công thì giả như không thể tấn công, muốn đánh thì giá như không muốn đánh...
Thôi Trinh đi về phía vườn, nếu đã tỉnh rồi thì chi bằng suy nghĩ chuyện của Lâm Tự Chân vậy. Tuy đánh xong trận chiến này rồi nhưng chẳng biết trong bóng tối còn bao nhiêu mưu kế toan tính nữa. Vệ sở nơi Lâm Tự Chân từng thống lĩnh phải chấn chỉnh kỹ lưỡng, Đại Đồng của hắn cũng không ổn định, những việc hắn làm ở Sơn Âm làm sao không sa vào trong thế cục của kẻ khác được? Nếu như hắn muốn tự cầu bình an thì phải cúi đầu trước đám người Lâm Tự Chân, cuối cùng cũng phải cống hiến sức lực cho chủ nhân của ông ta.
Khả năng cao thế cục này là được thiết lập vây xung quanh hắn, ý đồ của người đó cũng rất rõ ràng, chính là muốn nắm trọn cả Bắc Cương trong tay. Thu phục nhiều Vệ sở và binh mã như vậy đương nhiên là vì chuẩn bị mưu phản. Người sắp đặt thế cục này sẽ là ai đây? Rốt cuộc kẻ đó đã cài cắm bao nhiêu người bên hắn? Không lôi được những kẻ đó ra thì chuyện này sẽ không có kết thúc.
Thôi Vị ngạc nhiên:
Tại sao lại thế? Nếu triều đình không trách phạt thì tại sao đại ca lại muốn làm như vậy? Giao binh quyền ra, nhỡ đầu triều đình không trọng dụng đại ca nữa thì phải làm sao? Các huynh đệ
Bắc Cương.


Ai?
Bỗng nhiên Thôi Trinh nghe được tiếng động khe khẽ. Một bóng người bước ra từ trong bóng tối.

Đại ca, là đệ.
Thôi Vị chậm rãi bước ra.
Thôi Vị gật đầu.

Thôi Trinh nói:
ở lại trong kinh thành một khoảng thời gian cũng tốt, tuổi tác đệ không còn nhỏ nữa, cũng nên tìm một mối hôn sự tốt đẹp cho đệ. Ta cho người đi dò la xem trong kinh có khuê nữ nào thích hợp không, tự bản thân đệ cũng cân nhắc đi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.