Chương 311: Từ chối


Thôi Vị vừa dứt lời thì cảm nhận được ánh mắt Thôi Trinh bỗng trở nên dữ dằn hơn.


Không được!
Giọng Thôi Trinh uy nghiêm, th8ái độ quả quyết.
Trên mặt Trương phu nhân tràn ngập vẻ lo lắng và sốt sắng, lúc đi chân mềm nhũn, loạng choạng không vững. Dáng người mảnh mai, yêu kiêu kia suýt nữa ngã xuống đất, may mà quản sự bên cạnh bước lên trước để đỡ.
Trương phu nhân cúi đầu, vừa quẫn bách vừa khó xử, đứng ở đó không biết nói gì.
Thấy bóng hình mong manh của Trương thị, Thôi Trinh có phần không yên tâm. Hắn nhìn Thôi Vị:
Những gì để tính toán đến cửa ải của ta cũng không qua nổi chứ đừng nói đến nhà họ Cổ.

Thôi Trinh không định nói chuyện thêm với Thôi Vị nữa, sải bước ra khỏi thư phòng. Trong thư phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, Thôi Vị ngồi trên ghế, bưng chén trà lên uống cạn. Một vệt nước men theo cằm chảy vào trong cổ áo hắn.
Hầu gia.
Thôi Trinh nằm lại lên giường, Trương phu nhân lập tức vươn tay kéo cánh tay hắn:
Thiệp tỉnh dậy thì không thấy Hầu gia ở đây nên ra ngoài tìm. Đến thư phòng thì thấy ngài và nhị đệ cãi nhau nên mới đi vào. Hầu gia sẽ không trách thiếp chứ?

Sao có thể thể được chứ.
Trương phu nhân cố gắng nhìn rõ Thôi Trinh:
Hầu gia, suốt bấy lâu này thiếp dưỡng bệnh, lâu lắm rồi thiếp chưa ra ngoài. Hôm nay cũng coi như bệnh tình có khởi sắc, mấy ngày Hầu gia ở nhà, Hầu gia có thể đừng đến hậu viện được không? Nếu lần này thiếp còn không có con, thiếp sẽ cố gắng để thiếp thất sinh cho Hầu gia con thứ trưởng.

Cô nhìn Báo Đồng:
Sao lại đưa đến một bát nữa?

Bảo Đồng thấp giọng nói:
Phu nhân dặn nhà bếp nấu, còn nói là đại tiểu thư không ăn món này thì không thể ăn được cơm.


Hầu gia có ở trong phòng không?
Giọng của Trương phu nhân từ ngoài vọng vào.
Không khí giương cung bạt kiếm vì thế mà hòa hoãn lại, sau đó tấm rèm được vén lên, Trưởng phu nhân bước nhanh vào trong.
Thôi Trinh nhìn Trương thị:
Trời lạnh như vậy, sao nàng không mặc áo khoác vào? Về đi, ta nói với nhị đệ mấy câu.

Trương phu nhân đáp một tiếng, khom người hành lễ sau đó để người đỡ rời khỏi phòng.
Trời dần sáng.
Cố Minh Châu mới xuống giường thì nhìn thấy trên bàn có đặt một bát cháo sơn tra.
Thôi Trinh lắc đầu:
Nàng ra ngoài nhớ mặc thêm áo, nàng vừa mới khỏe lên không thể sơ sẩy được, chuyện của Thôi Vị nàng không cần lo, ta sẽ nói với nó.

Trương phu nhân gật đầu:
Thiếp biết rồi.
Nàng hơi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt người đàn ông ở bên cạnh. Định Ninh hầu trẻ tuổi, tuấn tú, người đàn ông thể này sẽ khiến rất nhiều cô gái thầm ngưỡng mộ. Khó khăn là nàng mới gá vào nhà họ Thôi, tận mắt nhìn thấy đám thiếp thất kia gió bao nhiêu mánh khóe để lấy lòng hắn. Hắn cho họ cuộc sống giàu sang nhưng cũng có rất nhiều quy củ, dù là ai cũng không thể vượt quá, lòng hắn chưa từng có bất kì ai.
Mẹ nghe nói cô ăn nhiều như vậy thì lập tức bảo nhà bếp làm cháo sơn tra, e là bà sợ cô bỏ bữa. Sao cô bỏ bữa được? Cô chỉ ăn nửa đĩa bánh quế hoa và một bát mì nhỏ, đáng lo phải là Ngụy đại nhân mới phải. Có điều... tại sao Ngụy đại nhân lại ăn khỏe vậy nhỉ? Chẳng lẽ hắn giống có, đang tuổi ăn tuổi lớn?
Sao cô có thể cao hơn Ngụy đại nhân được? Cứ tiếp tục thể này lần sau thể hiện khí thế trước mặt Ngụy đại nhân, cô vẫn phải đứng trên ghế mất.
Thôi Vị còn chưa nói hết thì thấy cổ áo mình bị siết chặt, sau đó là ánh mắt phẫn nộ của Thôi Trinh:
Đừng có lên cơn điên ở đây nữa. Hỏng danh tiếng của đệ thì không sao nhưng sẽ còn liên lụy đến phủ Hoài Viễn hầu đẩy, Châu Châu chẳng biết chuyện gì cả.

Thôi Vị siết chặt tay, trên khuôn mặt luôn mang vẻ ôn hòa từ từ xuất hiện vẻ nham hiểm.
() Con của vợ bẻ

Nàng nói linh tinh gì vậy?
Thôi Trinh vỗ vai Trương phu nhân:
Sẽ có con thôi. Ta biết nàng phải chịu rất nhiều vất vả để điều dưỡng thân thể, ta không đến hậu viện là được.

Cố Minh Châu chu miệng:
Chẳng phải tôi qua đã ăn rồi sao?

Lúc mẹ nghe nhà bếp nói cô ăn ba bát mì, năm đĩa thức ăn kèm thì bảo Dương ma ma đến xem tình hình, kết quả cái tên gây ra chuyện kia thuận theo cửa sổ mà đi để lại cô và mấy cái bát được vét sạch kia.

Ngủ đi.
Thôi Trinh nói xong thì nhắm mắt, trong phòng rơi vào yên tĩnh.
Trương phu nhân vẫn còn rất nhiều chuyện chưa nói, về chuyện ca ca, tẩu tẩu vào kinh, và cả chuyện cha sắp nhậm chức ở Thị bách ti Quảng Châu, có điều, hiển nhiên đây không phải là cơ hội tốt.
Sắc mặt Thôi Vị từ từ sầm xuống, vẻ mặt cũng trở nên cứng ngắc:
Đại ca, chẳng lẽ huy6nh nghĩ đệ cưới Châu Châu là vì gia sản của Hoài Viễn hầu sao? Sao trong lòng huynh, để lại trở nên xấu xa đến vậy?
Thôi Trinh nhìn 5về hướng căn viện của Lâm thái phu nhân:
Nếu Châu Châu không phải là trưởng nữ của phủ Hoài Viễn hầu, để sẵn lòng cưới muội ấy à? Mẹ có đồng ý không?
Thôi Vị nói:
Châu Châu là con gái của di mẫu. Hồi muội ấy còn nhỏ, đề thường xuyên đến nhà họ Cố thăm muội ấy. Đại ca không nhớ những chuyện này là vì lòng của đại ca không ở nhà, đại ca có biết bệnh tình của Châu Châu đã đỡ hơn rất nhiều rồi không?

Ánh mắt Thôi Vị thay đổi, sắc mặt chân thành:
Đại tẩu xuất thân từ danh gia vọng tộc, thân thể cũng dần dần tốt lên rồi, có thể dễ dàng lo liệu cho cả phủ Định Ninh hầu, không cần đề phải cưới vợ về để giúp đỡ. Chỉ hướng của đệ cũng không lớn, chỉ là theo đại ca vào quân doanh, chưa từng nghĩ đến có bao nhiêu công danh, chỉ cần trong nhà hòa thuận là được. Tuy tâm trí của Châu Châu không như người ta nhưng vô lo vô nghĩ, không có nhiều tâm tư. Đại ca sẽ không thể cưới cô gái như vậy nhưng trên vai để không có gánh nặng, không cần gánh vác nhà họ Thôi thì có gì không thế?

Hai người nhìn nhau, thái độ của Thôi Trinh vẫn không hề lung lay:
Châu Châu còn nhỏ, di mẫu đã từng nói không có ý định sẽ gả Châu Chấu đi. Đệ từ bỏ suy nghĩ đi thì hơn.


Đại ca vẫn vậy.
Thôi Vị cười nhẹ:
Chỉ cần huynh đã quyết định thì không cho phép bất kì ai nghi ngờ. Ở trong quân như vậy, ở nhà vẫn thế. Mọi người, kể cả mẹ đều phải làm việc theo ý của huynh, hơi phản kháng một chút thôi là đại ca sẽ không nể tình mà xử lý.
Thôi Vị chỉ về hậu viện:
Đại ca có nhiều thê thiếp như vậy, cần gì cứ phải cấm cản đệ?

Ánh mắt Thôi Trinh đột ngột thay đổi:
Đệ nói bậy cái gì vậy?


Chẳng phải đại ca cũng thấy Châu Châu rất tốt sao? Nếu không, tại sao từ Bắc cương về đây chẳng mang cho ai thứ gì nhưng lại cho người đưa một rương rồi bóng đến phủ Hoài Viễn hầu. Bọn đệ đã được huynh tặng thứ gì chưa?
Thôi Vị nói:
Chẳng lẽ đại ca muốn rước Châu Châu về hậu viện của huynh...

Thôi Vị vốn có rất nhiều lời muốn nói, trong phút chốc bị nghẹn lại trong cổ họng. Ngừng lại một lúc, Thôi V3ị mới nói:
Tại sao không được?

Thôi Trinh nhíu mày:
Đệ thật lòng thích Châu Chấu hay là chỉ muốn kết thân với phủ Hoài Viễ9n hầu thôi? Mẹ đã nói những gì với đệ?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.