Chương 313: Thay đổi trong vô thức


Cố Minh Châu cắn viên kẹo trong miệng, kẹo hôm nay dẻo hơn ngày thường rất nhiều.

Bảo Đồng thấp giọng nói:
Phẩm8 Hương lâu mới làm đấy ạ. Sáng sớm nô tỳ đi mua đã có rồi.
Cô còn tưởng sớm như thế sẽ không có kẹo. Kẹo của Phẩm Hươn3g lâu khác với những nhà khác, không được để quá lâu, giờ ăn là ngon nhất, đại tiểu thư thích nhất là món này.
Thôi Trinh nhận dây cương từ tay đầy tớ, lật người lên ngựa, sau đó cúi đầu nhìn Thôi Vị:
Không cần theo ta, lát nữa ta sẽ về phủ.
Không đợi Thôi Vị nói gì, Thôi Trinh đã giục ngựa lên đường.
Gió lạnh thổi qua mặt Thôi Trinh. Hắn quỳ trên triều đường thừa nhận quật mộ, mua ngựa ở Sơn m, nói ra toàn bộ chuyện năm ấy thay mẹ và cữu cữu giấu giếm sự thật mà không báo quan. Giây phút ấy, cả người hắn nhẹ nhõm đi rất nhiều. Hắn từng nghĩ đến chuyện có lẽ triều đình sẽ không khoan dung cho tội của hắn và mẹ, đến lúc ấy, hẳn sẽ xin triều đình lấy lại tước vị của hắn, hắn giết cữu cữu, làm mẹ bị thương cũng tận tâm tận sức cầu ân điển cho mẹ, ít nhất hắn không có lỗi với mẹ bất kì chuyện gì.

Từ từ thôi, chân nhân sẽ ở đây cả ngày, dù hôm nay không chữa hết được thì hôm sau chân nhân sẽ đến bắt mạch cho mọi người.


Sư phụ ngồi ở đây.

Cố Minh Châu thoát khỏi suy tư, vui vẻ chạy về bên Lâm phu nhân.
Thôi Trinh ra khỏi cung, chuyện mới xảy ra ban nãy kiến hắn hơi nhíu mày.
Tính mạng của mẹ và chuyện Sơn Âm thuận lợi được lược qua. Đây vốn là chuyện của một mình hằn nhưng đột nhiên lại xuất hiện rất nhiều người giúp đỡ.
Lui ra khỏi đại điện, Thôi Trinh luôn quan tâm đến những người xung quanh, sau đó hắn nhìn thấy Tam hoàng tử sâu kín nhìn hắn một cái.
Thôi Vị nghe vậy không kìm được mà lo lắng:
Hoàng thượng phải người đi tiếp quản Đại Đồng chưa?

Thôi Trinh gật đầu, sau đó nhìn về phía Thôi Vị:
Triều đình đã cử người khác đến trấn thủ Đại Đồng, từ bây giờ để không cần phải qua lại với tướng sĩ Vệ sở nữa. Đã giao quyền thì giao toàn bộ, không phải là làm cho có.

Lần dẹp Bắc Cương này có vô số binh lính chết và bị thương. Giờ hắn không sao thì đến An Tế viện xem xem sau này triều đình sẽ sắp xếp những thương binh này thế nào.
Thôi Trinh xuống ngựa, sải bước vào trong.
Hắn về kinh nhận lệnh, chiến sự ở Bắc Cương cũng kết thúc. Hoàng thượng lệnh Tam pháp tư lập tức xử lý vụ án ngựa chiến, trước tiên chém đầu những lưu dân, thổ phỉ tụ tập trong núi bắt ép người dân phải khai thác mỏ, sau đó thẩm vấn Hàn Ngọc, nếu Hàn Ngọc không chịu nhận tội thì cũng sẽ bị tử hình.
Hoàng thượng muốn giải quyết sạch sẽ vụ án ngựa chiến là chuyện hắn đã lường trước được, có điều chuyện tiếp sau đó lại khiến hắn không thể hiểu nổi. Có quan viên Bộ Lễ cầu xin cho hắn, xin triều đình khoan dung mẹ hắn. Hắn còn chưa dâng tấu xin thỉnh tội thì đã có người trải đường sẵn cho hắn. Nghe quan viên Bộ Lễ đề cập đến nhân luân cương thường, Ngự sử cũng phụ họa theo, sau đó Hoàng thượng hỏi tội hắn, hắn quỳ xuống thừa nhận chuyện Sơn Âm và tội lỗi mẹ hắn phạm phải, Hoàng thượng phạt hắn bổng lộc một năm, thu hồi binh quyền trong tay hắn, tạm thời để Định quốc tướng quân đến Bắc Cương tiếp nhận binh mã.
Giọng nói quen thuộc của một thiếu nữ vang lên.
Thôi Trinh nhìn sang, thấy một cô gái mặc váy vàng đội nón đứng bên cạnh một đạo cô, thiếu nữ nghịch ngợm vén màn sa ra để lộ khuôn mặt thật.
Sau ngày mai, Tam hoàng tử sẽ được phong làm Hoài vương, trong số các hoàng tử, hắn ta là vẻ vang nhất. Quan viên Bộ Lễ kia và Ngự sử Đô Sát viện hắn là do Hoài vương sắp xếp. Hoài vương làm vậy là muốn giải quyết chuyện cấp bách cho hắn, lôi kéo hẳn về giúp đỡ. Xem ra Hoài vương sớm biết hắn sẽ nhận ân tình này.
Thôi Trinh nghĩ đến đây thì ánh mắt lại càng sâu hơn. Hắn muốn về nghĩ kĩ xem sao. Nếu dạo này trong phủ không có ai qua lại với phủ Hoài vương thì là Hoài vương sẵn lòng giúp đỡ, chỉ sợ có người tự ý đi cầu Hoài vương giúp đỡ thôi.

Ngụy đại nhân.

Hai người chào hỏi nhau, Ngụy Nguyên Kham đi lướt qua Thôi Trinh.
Ảo giác, tất cả đều là ảo giác! Chắc chắn là vì hết kẹo, Ngụy đại nhân không thể thưởng thức được, tuy sau đó đã thêm vào một viên nhưng trong lòng vẫn còn cảm giác tội lỗi nho nhỏ.

Tiểu thư.
Báo Đồng nói:
Phu nhân gọi tiểu thư.
Không biết vì sao mà tiểu thư lại ngẩn ngơ, chẳng lẽ là vì kẹo ngon quá?

Đại ca.
Thôi Vị quan tâm bước lên tựa như qua một đêm, hắn ta lại trở lại là đệ đệ ngoan ngoãn. Tránh khỏi đám người, Thôi Vị mới nói:
Hôm nay thuận lợi không? Có ai làm khó đại ca không? Giờ nhà họ Ngụy dần ngẩng đầu lên rồi, thế cục trong triều thay đổi rất nhanh, đệ rất lo lắng.

Thôi Trinh nhàn nhạt nói:
Hoàng thượng phật ta một năm bổng lộc, cho ta ở nhà dưỡng thương, giờ không có chức quan nên nhẹ nhõm hơn rồi.

9Cố Minh Châu nói:
Lần sau thưởng cho đầu bếp thêm một bạc.
Sớm như vậy mà đã làm được kẹo, đừng báo là cả đêm không n6gủ nhé!
Nô tỳ cũng nghĩ vậy, người của Phẩm Hương lâu nói ban đêm đầu bếp không ngủ được, nhàn nhã không có việc gì là5m, giờ xem ra đại tiểu thư có lộc ăn.

Tối qua cô bảo nhà bếp nấu ba bát mỳ cho Ngụy đại nhân, sáng sớm tửu lâu của nhà họ Ngụy lại làm kẹo, Cố Minh Châu luôn cảm thấy giống như là có qua có lại vậy. Chẳng lẽ là Ngụy đại nhân dặn dò làm sao? Trong đầu Cố Minh Châu hiện lên hình ảnh Ngụy đại nhân đòi kẹo của cô. Ảnh mắt hắn trong suốt mà ấm áp, chậm rãi cho kẹo vào miệng, dưới sự phản chiếu của viên kẹo, miệng hắn đỏ đến bất ngờ... Rõ ràng là người lạnh lùng, uy nghiêm những giây phút ấy lại hơi tủi thân.
Ngụy Nguyên Kham phát hiện ra ánh mắt của Thôi Trinh nên quay đầu đối mặt với hắn ta. Mắt Ngụy Nguyên Kham vẫn lạnh lẽo và xa cách như vậy.

Định Ninh hầu.

Ra khỏi cung, mới lên ngựa, Thôi Trinh đã nhìn thấy Ngụy Nguyên Kham. Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng trông Ngụy đại nhân có vẻ như tỏa sáng hơn rất nhiều so với khi ở Sơn Tây, khí chất u ám bao trùm cả người cũng đã biến mất sạch.
Ngụy Nguyên Kham thay đổi như vậy có lẽ nào là do Đông cung bị phế, hắn đã trả được mối thù năm xưa cho nhà họ Ngụy không?
Đây cũng là tội lỗi hắn đáng phải chịu, không phải ai cũng có thể làm lại từ đầu, cũng không phải ai cũng có thể chuộc mọi lỗi sai trong quá khứ của mình, ông trời đã khoan dung với hắn rồi.
Đến thành Tây, Thôi Trinh từ từ hãm lại ngựa, trước mặt là An Tế viện, nơi binh lính bị thương đến để triều đình cứu chữa.
Dù từ giờ về sau triều đình không trọng dụng hắn nữa, hắn cũng có thể an ổn về quê. Nghĩ đến đây, Thôi Trinh không nhịn được mà bật cười. Còn trẻ mà đã muốn về nhà dưỡng thương, đây vốn không phải là ý của hắn. Nhưng dù chiến công hiển hách cũng không thể chuộc lại tội lỗi lần này, để
triều đình khoan dung cho hắn.
Sao Châu Châu lại ở đây?

Thôi Trinh nhìn sang đạo cô ở bên cạnh thì lập tức hiểu ra. Là Mạc chân nhân của Thượng Thanh quán dẫn Châu Châu đến An Tể viện để bắt mạch cho bệnh nhân.

Cố Minh Châu đứng ở bên cạnh nhìn Mạc chân nhân bắt mạch. Cô đến Thượng Thanh quản, nhắc đến An Tể viện trước mặt sư phụ, sư phụ liền cho nữ quản tử chuẩn bị hòm thuốc, nhìn cô nói:
Ta cũng muốn dẫn con đến đó. Nếu con đã nhắc đến rồi thì hôm nay chúng ta đến đó luôn thôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.