Chương 314: Ngạc nhiên
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1532 chữ
- 2022-02-04 05:26:00
Người đàn ông vội vàng chạy tới, mới đến trước mặt Cố Minh Châu thì bị người khác vươn tay ngăn cản. Cố Minh Châu ngẩng đầu nhìn, người đàn 8ông chắn trước mặt cô cũng quay đầu lại.
Đại ca ca!
Trong mắt cô gái tràn ngập sự bất ngờ, sau phút chốc, trên mặt cô xuấ3t hiện nụ cười Thôi Trinh quen thuộc, vui vẻ mà xán lạn.
Mạc Dương Minh nói:
Lấy nước ớt lại đây.
Bảo Đồng xách bình nước ớt đặt vào tay Cố Minh Châu.
Nước ớt ấm được đổ xuống, quả nhiên đứa bé trên giường không động đậy nữa. Mạc Dương Minh có thể tiếp tục xử lý vết thương được rồi.
Thôi Trinh nói:
Muội biết Mạc chân nhân chữa bệnh thế nào không?
Cố Minh Châu đáp:
Biết, sư phụ nói muốn xử lý vết thương.
Ảnh mắt Thôi Trinh sâu xa:
Có lẽ sẽ chảy máu, muội không sợ sao?
Mặt cô gái không hề do dự:
Không sợ, chúng ta gặp rất nhiều người ở trong thôn, đại ca ca yên tâm đi.
Cô gái giống như là đang an ủi hẳn khiển trong phút chốc, Thôi Trinh cảm thấy xấu hổ, giống như là hắn tự cho mình là đúng, coi thường cô gái trước mặt. Nói xong, cô gái vẫy tay với hắn rồi lập tức đi theo Mạc Dương Minh.
Mạc Dương Minh nhìn kĩ vết thương, tay chân cậu bé phù hết cả lên, da tím bầm, nước bẩn chảy ròng ròng.
Khiêng vào trong phòng.
Mạc Dương Minh dặn dò:
Đun nước nóng mang vào, ta xử lý vết thương cho đứa trẻ.
Quản sự An Tể viện lập tức dẫn người khiêng đứa bé vào trong phòng. Báo Đồng cũng giúp Mạc chân nhân bề hòm thuốc.
Thôi Vị thường được mẹ dẫn đến nhà di mẫu, bệnh tình Châu Châu quả thật đã có chuyển biến tốt nhưng nghĩ đến Châu Châu trở thành Nhị phu nhân của nhà họ Thôi, sau này phải lo liệu chuyện nhà của Thôi Vị, hầu hạ mẹ hắn, hắn cảm thấy chuyện này không được ổn lắm.
Thôi Trinh nhíu mày, vì gần đây hằn bắt đầu nghi ngờ Thôi Vị, vẫn cảm thấy mẹ tác động vào mối hôn sự này, hắn không muốn lôi cả nhà di mẫu vào trong đống hỗn loạn ấy.
Chắc đã có rất nhiều chuyện xảy ra.
Từ lúc nào mà nhà họ Thôi đã trở nên xấu xa như vậy trong lòng hắn, hơn nữa phủ Hoài Viễn hầu cũng bị liên lụy?
Thôi Trinh bật cười, hắn đúng là thất bại, vậy mà lại để gia đình của mình trở nên thể này.
An Tế viện đơn sơ, may mà Mạc Dương Minh thường xuyên ở đây nên vô cùng quen thuộc, đồ bà mang đến cũng rất đầy đủ, chỉ cần có một nơi sạch sẽ là có thể chữa bệnh được ngay.
Trước tiên bảo người đun một chậu nước ấm đến đây.
Mạc chân nhân nói rồi quay người kế đơn:
Nghĩ cách hạ nhiệt trước đã.
Nữ quan tử nhận lấy đơn thuốc trong tay Mạc Dương Minh, sau đó Mạc Dương Minh mới tiếp tục xem bệnh cho đứa bé.
Người đàn ông nói:
Thằng bé ngã một cái, tôi cũng không để ý lắm, chỉ dẫn nó đến hiệu thuốc để đắp thuốc thôi. Nào ngờ vết thương của thằng bé lại nghiêm trọng đến vậy. Sáng sớm nay người nó nóng như hòn than, ăn cái gì cũng nên...
Mạc Dương Minh nói:
Nước ớt có thể làm tê vết thương. Tuy được hiệu của nó không bằng thảo ở những thảo ô có độc, không tốt cho bệnh nhân yếu như đứa bé này.
Cố Minh Châu nói:
Đệ tử nhở rồi ạ.
Trong khi nói chuyện, Mạc Dương Minh nhổ ra một cái dằm trong vết thương của đứa bé. Cái dầm này là nguyên nhân khiến vết thương không khép miệng được. Nhổ dằm ra thì bà khâu lại vết thương, bôi thuốc và băng bó lại.
Mạc Dương Minh nói:
Xem bệnh cho đứa bé quan trọng hơn.
Người đàn ông đỏ mắt gật đầu cảm ơn liên tục,
Cố Minh Châu và Mạc chân nhân cùng nhau đi xem đứa bé bị bệnh. Mặt đứa bé ấy đỏ bừng, thở gấp, bất kể người đàn ông có gọi thế nào thì đứa bé cũng không có phản ứng gì.
Bà dùng vải xử lý sạch bề ngoài của vết thương sau đó dùng nước ấm để tẩy rửa. Bọn họ ẩn chặt đứa bé, Mạc Dương Minh từ từ dùng dao rạch vết thương ra, máu mủ hồi thổi tuôn trào, mảnh vải trên tay Mạc Dương Minh nhanh chóng ướt sũng.
Mạc Dương Minh đang định quay lại dặn dò người mang vải sạch lên thì một bàn tay nhận lấy chiếc khăn bẩn trong tay bà, một mảnh vải sạch khác được áp lên vết thương. Mạc Dương Minh gật đầu với Cố Minh Châu. Bà không biết tâm trí của Cổ đại tiểu thư thể nào nhưng về mặt học y mà nói, rất nhiều người không bằng Cổ đại tiểu thư.
Vết thương bị rạch ra, một lượng lớn máu mủ trào ra ngoài, đứa bé trên giường đau đớn nên giãy giụa.
Thôi Trinh hiểm khi lộ ý cười. Hắn gật đầu nhìn Cố Minh Châu rồi quay ngườ9i hành lễ với Mạc chân nhân ở bên cạnh. Từ trước đến nay hắn không tin tăng đạo nhưng Mạc chân nhân là sư phụ của Châu Châu, tự nhiên hắn s6ẽ tôn kính mấy phần. Hơn nữa Mạc chân nhân có thể đến cứu chữa cho người ở An Tể viện, có thể thấy bà là người có lòng từ bi. Chính vì thế 5nên di phụ, di mẫu mới yên tâm giao Châu Châu cho Mạc chân nhân.
Mạc Dương Minh đáp lễ, lập tức kiểm tra đứa bé trong lòng người đàn ông.
Thấy khung cảnh này, người đàn ông cũng biết bản thân quá vội vàng, hấp tấp suýt nữa là gây ra họa:
Lão gia... chân nhân... tôi... tôi...
Thôi Trinh nhìn bóng lưng Châu Châu thì đột nhiên hoảng hốt. Châu Châu nói trong thôn hẳn là thôn bảo họ ở tạm khi lên kinh thành. Có lẽ sóng gió này khiến bệnh tình Châu Chấu chuyển biến tốt lên.
Lời Thôi Vị tối qua vang lên bên tai Thôi Trinh.
Châu Châu là con gái của di mẫu, hồi muội ấy còn nhỏ, đề thường xuyên đến nhà họ Cố thăm muội ấy. Vì lòng của đại ca không ở nhà, đại ca biết bệnh tình của Châu Châu đỡ hơn rất nhiều không?
Châu Chấu đi theo Mạc chân nhân vào chữa bệnh cho đứa bé.
Thôi Trinh nhìn Cố Minh Châu:
Châu Châu cũng đi sao?
Cố Minh Châu nghiêm túc gật đầu:
Muội phải giúp sư phụ, sư phụ dạy muội y thuật.
Cố Minh Châu nhìn kĩ, thuốc và cách chữa trị Mạc sư phụ đơn giản hơn vì người bệnh của chân nhân phần lớn là bách tính nghèo, cách chữa trị đơn giản có hiệu quả hơn rất nhiều so với ở tiệm thuốc, đây đúng là phong cách làm việc của bà.
Mạc Dương Minh dặn dò người đàn ông trông đứa bé:
Xử lý vết thương xong rồi. Đứa bé không còn vấn đề gì nữa đâu. Có điều vẫn không thể lơ là được, hết sốt thì mới được coi là có chuyển biến tốt. Ngươi phải cho đứa bé uống thuốc đúng giờ, sau khi đứa bé tỉnh lại thì cho uống một ít cháo hoặc nước gạo. Ta sẽ dặn quân sự chuẩn bị trước cho các ngươi.
Người đàn ông gật đầu cảm ơn lia lịa. Khi thấy Mạc chân nhân rút ra thứ gì đó từ trong vết thương của đứa bé, ông ta biết bà đã tìm được nguyên nhân khiến bệnh tình trở nên nghiêm trọng. Nghe thấy Mạc chân nhân nói vậy, sự lo lắng trong lòng ông ta đã tan biến. Ông ta thở phào một hơi:
Năm ấy vết thương của tôi là do tiên nhân chữa trị, con tôi lại được tiền nhân chữa bệnh. Ân tình của tiên nhân dành cho nhà tôi, tôi không có cách nào để bảo đáp hết được.
Mạc Dương Minh nói:
Những năm qua người cũng làm không ít việc ở An Tể viện. Khi vết thương đã lành người rời khỏi An tế viện nhưng lại dùng số tiền mình kiếm được để mua lương thực, thuốc để tặng cho viện. Những đạo nhân đều biết, con trai người cũng vì giúp người mang đồ đến An Tể viện mà ngã đúng không? Sau này gặp phải những chuyện như vậy thì nên tìm đạo nhân sớm.
Mặt người đàn ông đỏ bừng lên:
Tôi chỉ làm mấy chuyện cỏn con thôi, không thể sánh được với tiên nhân và Đàm đại nhân. Vết thương của con trai tôi cũng do tôi sơ ý cả.
Mạc Dương Minh nói:
Mọi người đều làm những việc mình nên làm, không cần phải so sánh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.