Chương 317: Tam gia thật đáng thương


Sơ Cửu nói xong lập tức đi làm việc như chân có bôi mỡ. Hắn ta phải theo dõi kỹ Thôi Trinh, bẩm báo nhất cử nhất động của Thôi Trinh cho Tam gia8 biết. Sau khi Tam gia nghe hết mọi việc lớn nhỏ hắn ta bẩm báo, tâm trạng tốt lên chắc chắn sẽ đại xá thiên hạ, hắn ta cũng có thể đoàn tụ với3 con gà Ngũ Hắc.

Ngụy Nguyên Kham nâng chén trà lên nhấp một ngụm, trà hơi lạnh, nước trà cũng vô cùng chát miệng.

Mộ Thu bên c9ạnh lập tức tiến lên thay trà. Tay hắn ta chạm vào chén trà lại cảm thấy ấm áp. Trà vẫn nóng mà, tại sao vừa rồi Tam gia lại có vẻ không vui? C6hẳng lẽ không phải vì chén trà này?
Chắc hẳn trên dưới triều đình có không ít quan viên đều cảm thấy hậu bối này của nhà họ Ngụy không đi được xa, cho dù Hoàng thượng nhất thời trọng dụng, sau này người cũng sẽ tìm cớ gạt hắn sang một bên. Thế nhưng Kiều Tung không cảm thấy vậy, bởi ông ta biết người con này của nhà họ Ngụy thông minh hơn những gì người khác nghĩ nhiều.
Giống như lần này điều tra vụ án ngựa chiến, Ngụy Nguyên Kham quả quyết xin lệnh đến Sơn Tây, chẳng phải hắn đã lợi dụng tâm ý muốn kiềm chế thể lực Quý phi của Hoàng thượng hay sao? Có thể nhìn thấu thế cục lại có can đảm buông tay hạ cờ, sự thông minh sáng suốt đó của hắn, người thường không thể nào bì kịp.
Nhưng cho dù là vậy, Kiều Tung cũng không cảm thấy Ngụy Nguyên Kham quá nguy hiểm, bởi vì chuyện của nhà họ Ngụy năm năm trước vẫn hằn dấu trên người Ngụy Nguyên Kham. Ngụy Nguyên Kham của khi ấy giống như một người đứng trong đêm đen, cả người tối tăm không có cơ hội sống sót. Cho dù nhà họ Ngụy có thể vượt qua cửa ải khó khăn dưới sự dẫn dắt của hắn thì Ngụy Nguyên Kham cũng không thể đi được bao xa.
Kiều Tung vừa nói vừa đứng dậy:
Hơn nữa Hoàng thượng đã hạ lệnh cho Bộ Hình xử lý nghi phạm của vụ án ngựa chiến. Mấy hôm nay trên dưới nha môn đều bận rộn hối hả vì việc này, cũng thực sự là không còn dư sức nhưng có vài nghi phạm quan trọng vẫn phải thẩm vấn theo lệ thường.

Ngụy Nguyên Kham nhìn về hướng nhà lao nhốt Bạch Kính Khôn:
Nghi phạm ở ngay đằng trước, mời Kiều đại nhân cứ tự nhiên.

So với sự lãnh đạm của Ngụy Nguyên Kham, trên mặt Kiều Tung vẫn mang nụ cười ôn hòa. Ông ta cẩn thận nhìn Ngụy Nguyên Kham, sau cơn sóng gió năm năm trước, nhà họ Ngụy đã xuất hiện một hậu bối thể này. Ngụy Nguyên Kham còn thông minh và có khí thể hùng hổ bức người hơn cả Ngụy Tòng Thịnh.
Nhưng bây giờ thì khác, ngoài mặt Ngụy Nguyên Kham vẫn chẳng thay đổi gì so với trước kia nhưng trên người hắn đã không còn cảm giác tịch mịch kìm nén lúc trước. Dù hắn chỉ ngồi yên bất động một chỗ nhưng dường như tất cả mọi thứ xung quanh hắn đều trở nên lu mờ, làm nền cho hắn.
Dường như tất thảy đều nằm trong lòng bàn tay hắn, không cho người khác bất cứ cơ hội nào.
Kiều Tung thầm mỉm cười trong lòng, mới đó mà đã trở nên khó giải quyết, người có thay đổi lớn đến thế còn đáng sợ hơn việc điều tra rõ mấy vụ án này. Vụ án ở phủ Thái Nguyên Ngụy Nguyên Kham đã xử lý rất tốt, rõ ràng Lục Thận Chi có liên quan đến vụ án Đạo tặc trân châu, nhưng lại khiến người ta không tra được dấu vết nào. Mấy hôm tới Lục Thận Chi sẽ
Tam gia thẩm vấn phạm nhân trong đại lao, hễ ngồi xuống là ngồi nguyên ngày. Trước giờ Tam gia đều 5ngồi nghiêm chỉnh, so về nhẫn nại và tâm cảnh không ai bằng được Tam gia. Vừa rồi vẫn đang yên đang lành, cho đến khi Sơ Cửu vào nói chuyện...
Cổ đại tiểu thư có ảnh hưởng lớn đến Tam gia như vậy ư? Những hình như Tam gia đầu có quan trọng với Cổ đại tiểu thư đến mức ấy?
Tam gia thật đáng thương. Mộ Thu hơi dừng lại, liền nghe thấy Ngụy Nguyên Kham cất giọng lạnh lùng:
Bảo thư lại trình hồ sơ vụ án lên.
Nói xong, ánh mắt Ngụy Nguyên Kham rơi vào chồng tài liệu, thế nhưng lòng lại vô thức nghĩ đến Thôi Trinh.

Ngụy đại nhân cũng ở đây à?
Một giọng nói ôn hòa truyền đến, Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu, nhìn thấy Kiều Tung và Kiều Trang chậm rãi bước đến.
Kiều đại nhân.
Ngụy Nguyên Kham lên tiếng chào hỏi hai thác cháu nhà họ Kiều.
Quan coi ngục mang ghế tới, ba người cùng ngồi xuống. Kiều Tung cầm cái lò sưởi nhỏ trong tay, ánh đèn lờ mờ trong đại lao chiếu xuống mặt ông ta, khóe miệng Kiều Tung như ẩn hiện ý cười nhàn nhạt:
Mấy ngày nay Ngụy đại nhân vất vả rồi. Vụ án ở Sơn Tây vẫn chưa kết thúc lại tra đến Đô Sát viện và Binh mã ti ngũ thành. Tuy Hoàng thượng đã cho Tam Pháp ti cùng tra án nhưng gánh nặng vẫn cứ dồn lên người Ngụy đại nhân.

Ngụy Nguyên Kham không khách sáo với Kiều Tung, hắn lạnh nhạt hỏi thẳng:
Đại nhân đến đây là muốn tiếp nhận đám nghi can liên quan tới vụ Bạch Kính Khôn sao?

Không.
Kiều Tung mỉm cười:
Vụ án này dính dáng đến cả nha môn phủ Thuận Thiên, nếu đã là mấy nha môn cùng bắt tay tra án thì để phủ Thuận Thiên thẩm tra xử lý đám người Bạch Kính Khôn là thích hợp nhất.

trở lại Thái Nguyên làm Đồng tri, tương lai rất có cơ hội lên chức Tri phủ. Phần ân tình này của Ngụy Nguyên Kham, Lục Thận Chi và bách tính phủ Thái Nguyên đều phải ghi sâu trong lòng.
Vụ án của Đô Sát viện và Binh mã ti ngũ thành lần này cũng vậy, Tô Phủ phủ Thuận Thiên đã nhúng chân vào, ai biết kết quả sẽ như thế nào? Liệu lòng ông ta có hướng về Ngụy Nguyên Kham hay không?
Tô Phủ biết rõ không nên kết giao với nhà họ Ngụy nhưng lại để Ngụy Nguyên Kham ngồi trong đại lao phủ Thuận Thiện thẩm vấn nghi phạm, rõ ràng là ông ta vô cùng tin tưởng Ngụy Nguyên Kham. Lôi kéo trắng trợn như Quý phi nương nương, so ra không biết kém hơn nhà họ Ngụy bao nhiêu.
Thế nhưng không ai có thể chỉ ra sai lầm của nhà họ Ngụy, cho dù nhìn rõ thể cục, tố cáo nhà họ Ngụy thì cũng chỉ để lại danh tiếng bề tôi siểm nịnh sát hại trung lượng mà thôi.
Nghĩ tới đây, đột nhiên Kiều Tung cảm thấy hôm nay mình không nên đến đại lao. Kiều Trung nói hôm nay Ngụy Nguyên Kham thẩm vấn chỉ sợ sẽ hỏi ra được manh mối quan trọng, ông ta không muốn bỏ lỡ. Những bước vào đại lao phủ Thuận Thiên chẳng phải là trợ uy cho Ngụy Nguyên Kham hay sao?
Kiều Tung muốn rút lui nhưng đã không kịp nữa rồi, ông ta đứng dưới ánh đèn, người trong đại lao cách đó không xa cũng đã trồng rõ mặt mũi ông ta.

Vâng, là thiếp!
Búi tóc Bạch cung nhân rối tung, những ngón tay gầy đét cố vươn hết sức về phía trước như thể muốn túm lấy quan phục trên người Kiều Tung. Bà ta một mực chịu khổ nhẫn nại, cuối cùng cũng gặp được thượng quan, bà ta phải kể hết oan khuất ra.
Quán ngục tiến lên giơ đuốc, xung quanh lập tức sáng trưng. Ảnh đuốc chiều lên mặt Bạch cung nhân khiến bà ta càng có vẻ quỷ dị.
Ra ngoài, thả ta ra ngoài... Ta không có tội, tại sao lại nhốt ta... Thả ta...
Bạch cung nhân khua tay loạn lên, ánh mắt điên loạn. Một lúc không thấy Kiều Tung đáp lại, bà ta bắt đầu đưa tay cao cổ, trên cổ lập tức xuất hiện từng vệt máu dài.

Ngươi muốn ra khỏi đây để làm gì?
Giọng nói hờ hững của Ngụy Nguyên Kham vang lên.
Lúc ở phủ Thái Nguyên hắn nương tay với Thôi Trinh là vì Thôi Trinh không phải đồng đẳng với Lâm Tự Chấn, còn có thể coi như một trong thần trấn thủ biên cương và nước vì dân. Nhưng hắn chưa từng quên nhà họ Thôi đã đối xử với Như Quân như thế nào. Cái chết của Như Quân có liên quan trực tiếp đến Thôi Vị, lúc điều tra rõ vụ án này cũng là lúc hắn bắt nhà họ Thôi phải trả nợ.
Có điều điểm khác biệt là bây giờ hắn biết Như Quân đã biến thành Châu Châu. Nhà họ Thôi, nhà họ Châu và những người âm thầm hãm hại Như Quân, đương nhiên hắn không thể làm thay việc của người khác mà quyết định thay Như Quân. Tất cả mọi chuyện đều phải làm theo ý muốn của Như Quân.
Trong đầu Ngụy Nguyên Kham bỗng hiện ra gương mặt đỏ ửng của Như Quân khi cô nhắc đến Định Ninh hầu năm đó. Trong cặp mắt trong trẻo của cô dậy lên sóng nước, như khói như sương, vừa như thẹn thùng, lại vừa như mừng rỡ.
Quả nhiên, một cánh tay từ phòng giam cách đó không xa thò ra.

Đại nhân, Kiều đại nhân!
Bạch công nhân cất giọng khàn khàn, níu chặt lấy cửa lao:
Đại nhân, cầu xin ngài mau cứu thiếp! Thiếp vô tội, tại sao lại nhất thiếp ở đây?

Kiều Tung hỏi:
Ngươi là gia quyền của Viện Tri Hành à?

Từ đó về sau, hắn chưa từng thấy cô để lộ vẻ mặt như vậy một lần nào nữa.
Nhưng dù là Như Quân của trước kia hay là Châu Châu của hiện tại, đều không mảy may động lòng với Thôi Trinh nữa.
Điểm này hắn không cần lo lắng.

Ta phải ra ngoài...
Bạch công nhân như vừa được nhắc nhở:
Ta phải ra ngoài chữa bệnh... Ta... đau quá... Cầu xin các ngươi mau cứu ta... Cho ta gặp Tôn chân nhân, Tôn chân nhân có thuốc, chân nhân có thần dược.


Nhắc tới thần dược, Bạch công nhân chỉ càng cảm thấy đau đớn hơn. Dường như trong đầu, trong lòng bà ta có ngàn vạn con kiến đang bò, da thịt, xương cốt lại như đang bị vô số lưỡi dao cùng cắt gọt, khiến bà ta sống không bằng chết.

Bạch cung nhân đập đầu rầm rầm vào song cửa đại lao.


Cho ta thuốc, cho ta thuốc!
Bạch công nhân đập mấy lần, dường như cảm thấy đầu mình có thể chui ra ngoài qua các khe hở giữa các chấn song, bà ta bắt đầu dùng sức cọ xát về phía trước. Máu trên trán bà ta chảy xuống, thấm vào trong tóc mai nhưng bà ta lại không hề cảm thấy đau đớn.

Kiều Trưng nhíu mày, trước giờ y chưa từng gặp trường hợp như vậy.

Nụ cười trên mặt Kiều Tung đã biến mất nhưng cả người vẫn toát lên vẻ ôn hòa, bình tĩnh như cũ. Đây chính là cảnh tượng Ngụy Nguyên Kham muốn cho ông ta thấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.