Chương 318: Tỉnh ngộ
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 2210 chữ
- 2022-02-04 05:25:54
Bộ dạng của Bạch công nhân đã làm Bạch Kính Khôn sợ hết hồn, người trước mắt nào phải nhị muội muội ông ta.
Dừng lại, mau bảo muội ấy8 dừng lại!
Bạch Kính Khôn khàn giọng gào to.
Ngụy Nguyên Kham đưa mắt ra hiệu cho một tên ngục tốt, ngục tốt lập tức tiến lên mở cửa3 phòng giam Bạch Kính Khôn, bước vào lôi Bạch Kính Khôn ra rồi ném vào trong nhà lao giam giữ Bạch cung nhân.
Mau đưa thuốc cho ta!
Bạch cung nhân hung tợn trừng mắt với Bạch Kính Khôn:
Có phải huynh giấu đi rồi không? Huynh cố ý giấu không chịu đưa cho ta... Không cho ta, ta sẽ giết chết huynh!
Bạch cung nhân vừa nói vừa bóp cổ Bạch Kính Khôn, Bạch Kính Khôn đưa tay ngăn cản nên Bạch cung nhân không được như ý, bà ta nổi trận lôi đình, vươn tay cào thẳng vào mặt Bạch Kính Không
Hai huynh muội vật lộn đánh nhau ngay trong đại lao, người đứng bên ngoài nhìn vào mà trổ mắt nghẹn họng. Kiều Tung nhìn về phía Ngụy Nguyên Kham, Ngụy Nguyên Kham nhốt Bạch công nhân vào đại lao chính là muốn ép Bạch Kính Khôn nói ra sự thật.
Tiếng kêu gào thảm thiết của Bạch cung nhân vang vọng khắp nhà lao, đối với huynh muội nhà họ Bạch hoàn toàn không cần thẩm vấn, chỉ cần đợi đến thời cơ thích hợp.
Ngục tốt tiến lên tách hai huynh muội họ ra. Bạch Kính Khôn nhìn muội muội bị trói nghiến lại, bỗng nhiên quay lại dập đầu với Ngụy Nguyên Kham và Kiều Tung:
Cầu xin đại nhân mau cửu muội muội ta! Các vị đại nhân muốn biết chuyện gì, ta sẽ nói, ta sẽ nói hết!
Ngụy Nguyên Kham bước mấy bước đến trước mặt Bạch Kính Không
Y thuật tổ truyền của nhà mình sao có thể tùy tiện cho người ngoài biết. Nếu không phải nhà họ Kim chột dạ thì chắc chắn sẽ không làm vậy. Đúng là ta đã có được sách y nhưng ta cũng dùng để trị bệnh cứu người. Đại nhân, ta đâu có lỗi lầm gì lớn!
Nghe đến đó, Phùng An Bình chỉ hận không thể giằng lấy cây roi trong tay ngục tốt rồi quật cho tên thái y này một trận ra trò.
Ảnh mắt Ngụy Nguyên Kham lại dùng trên người Bạch Kính Không Gương mặt Bạch Kính Khôn lộ vẻ không dám tin:
Là hắn, là muội phu... Viên Tri Hành, hắn cố ý hại muội muội ta! Hắn hại muội muội ta thành ra thế này, hắn bảo ta đi lấy tiền được trên biển, ta mới bước lên Con đường này.
Đúng lúc này, trong đại lao vang lên tiếng roi quất, chỉ nghe âm thanh chát chúa đó thôi mà đã như tận mắt trông thấy dáng vẻ trầy da tróc thịt.
Ta nói.
Một giọng nói khàn đặc vang lên:
Ta đến nhà họ Viên khám bệnh, phát hiện vết thương của Bạch cung nhân hơi kỳ lạ, rõ ràng đã dần chuyển biến tốt lại đột nhiên trở nặng. Ta tin tưởng y thuật của mình không có vấn đề gì nên cho rằng lúc thay thuốc đã có sơ suất. Vì thế ta hỏi Bạch cung nhân xem có phải bình thường có người thay thuốc cho bà ta không.
Bạch công nhân nói y thuật của ta không tốt, vết thương bằng bộ không kỹ nên Viên đại nhân buộc phải băng bó lại. Cung nhận trách ta làm lỡ dở bệnh tình của bà ta nên bảo Viện đại nhân ra phổ mời cao
Bạch Kính Khôn lại gần 9kéo Bạch cung nhân:
Nhị muội muội, là ta... đại ca tới rồi đây!
Ngục tốt giới một thùng nước lạnh lên người Bạch công nhân, Bạch cô6ng nhân rùng mình một cái, hoàn hồn khỏi cơn điên dại. Bà ta quay lại nhìn Bạch Kính Khôn, sau đó gầm lên như một con dã thú, giương nanh múa5 vuốt bổ nhào về phía ông ta:
Là huynh... Thuốc của ta đâu? Mau mang thuốc tới đây!
Không biết Bạch cung nhân lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, bà ta lục tìm khắp người Bạch Kính Không Bạch Kính Khôn đưa tay ngăn cản nhưng lại sợ làm muội muội bị thương nên trong chốc lát không làm gì được Bạch công nhân.
Bạch Kính Khôn quay đầu nhìn Bạch cung nhân.
Lúc này Bạch cung nhân bị trói lại cũng đã yên tĩnh. Cảm giác đau đớn, kinh ngạc và phẫn nộ khiến mọi bà ta mất kiểm soát mà run lên bần bật. Một lúc lâu sau, bà ta mới khó nhọc lên tiếng:
Là ông ta hại ta... Nhìn thấy hồn ma của A Thuyền cũng là ông ta... Đại ca phải cầu tới tiên dược, Tôn chân nhân làm xong cho ta uống, ta uống vào không đau nữa nhưng không uống sẽ khó chịu hơn, ngày sau khó chịu hơn ngày trước. Tại sao ông ta lại muốn hại ta? Hai bọn ta là vợ chồng, ta sinh cho ông ta hai người con, còn giúp ông ta lo liệu việc nhà, bảo ca ca đưa hết tiền bạc kiếm được cho ông ta, trải đường quan lộ cho ông ta.
Ông ta muốn liên hôn với nhà họ Trình, ta vì hồn sự hai nhà Trình, Viên mà không tiếc dùng đến cả của hồi môn của mình, ta hết lòng hết dạ sống với ông ta. A Thuyền chết rồi, cha mẹ cũng đã qua đời, ta bù đắp cả nhà mẹ cho ông ta, làm gì có nhà ai có đại nương tử như ta nữa, ta làm vậy vẫn chưa đủ tốt hay sao?
minh khác. Tuy ta rất giận nhưng nếu người bệnh đã không tin, cứ tiếp tục dây dưa cũng sẽ không có kết quả gì tốt nên về sau ta không đến nhà họ Viên trị thương nữa. Bây giờ nhớ lại chuyện này mới thấy kỳ lạ, chân Bạch cung nhân biến thành như vậy, chắc chắn là có người cố ý giở trò.
Giọng Phùng An Bình vang lên:
Chỉ vì những chuyện này mà người nhận định là có người cố ý giở trò ư? Xem ra người vẫn không chịu nói thật. Người đầu, đánh tiếp cho ta.
Giọng nói khàn khàn kia lại nói tiếp:
Ta nói, ta nói! Lúc ấy nhà họ Viên còn mời một vị thầy thuốc Kim khác trên phố. Sau đó vết thương ở chân của Bạch công nhân do vị thầy thuốc Kim đó kia chữa trị.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Viên Tri Hành khai tất cả mọi việc đều là do huynh muội hai người gây ra, ông ta nhất thời hồ đồ nên mới giúp các người che giấu.
Bạch Kính Khôn lắc đầu:
Không... Không đúng... Là muội phụ nói muốn chữa bệnh cho muội muội, nhất định phải mua được tiên dược. Là ta... là ta...
Bạch Kính Khôn sực hiểu ra, ông ta kinh ngạc nhìn Bạch cung nhân.
Lời khai lấy được tối nay đã định chắc tội danh của Viên Tri Hành Viên Tri Hành không thể nào đẩy tất cả tội lỗi lên người huynh muội nhà họ Bạch nữa.
Bạch cung nhân nhìn về phía Bạch Kính Khôn:
Huynh còn biết được những gì? Chuyện nhà họ Lỗ kia là như thế nào?
Bạch công nhân nói một mạch những lời này, cả người lại bắt đầu khó chịu. Cặp mắt đỏ quạch của bà ta nhìn Bạch Kính Khôn chằm chằm:
Nhà họ Lỗ... Nhà họ Lỗ... chắc chắn cũng là do một tay Viên Tri Hành sắp xếp, huynh yếu ớt vô dụng lấy đâu ra bản lĩnh dẫn dắt cả một đội buôn? Huynh... Huynh...
Bạch cung nhân vùng vẫy, lại định đập đầu xuống đất.
Gương mặt Bạch Kính Khôn giàn giụa nước mắt nước mũi, ông ta kinh ngạc nhìn muội muội:
A Vân sẽ không lừa ta, nàng ấy không ngại bỏ trốn cùng ta, suýt nữa thì bị cha nàng ấy đánh chết. Bọn ta vất vả lắm mới được ở bên nhau. Tất cả mọi việc nàng ấy đều nương tựa vào ta, nàng ấy còn sinh ra cốt nhục của ta, sao có thể hại ta được?
Kiều Trang không nhịn được bèn hỏi:
A Vân mà người nói là ai? Bà ta đang ở đâu?
Nói xong, y mới nhận ra bản thân đã quá nóng vội, thúc phụ và Ngụy Nguyên Kham đều yên lặng đứng đó, thế mà tâm trạng của y lại hoàn toàn bị cuộc thẩm vấn này chi phối.
Đại nhân, đại nhân... Cầu xin ngài.
Bạch Kính Khôn không để ý đến vết thương bị Bạch cung nhân cào rách trên mặt, ông ta ngẩng lên nhìn Ngụy Nguyên Kham với vẻ vô cùng mong chờ.
Tại sao nhà họ Bạch các ông lại sa sút đến mức này?
Ngụy Nguyên Kham bình thản lên tiếng:
Ông có biết không?
Bạch Kính Khôn lập tức sững sờ tại chỗ.
Viên Tri Hành, Viên Tri Hành!
Bạch công nhân gào to:
Là ông ta muốn hại Triệu thị và Bành Lương sau đó đổ tất cả lên người tiểu cô Sau khi thấy xảy ra chuyện, ông ta lại sai Huệ Hương hại chết tiểu cô. Trước đó ông ta đã chi hai trăm lượng bạc đưa đến phủ An Khánh, đó tất nhiên là số tiền ông ta đút lót cho người nhà của Huệ Hương.
() Ý chỉ Viên phu nhân - vợ kế của Trình đại lão gia
Khóe miệng Kiều Tung hơi cong lên, đong đầy ý cười. Bây giờ bạch cung nhân khai ra Huệ Hương thật đúng lúc, chắc hẳn Ngụy Nguyên Kham đã lấy được chứng cứ, vừa hay kết hợp với lời khai của Bạch cung nhân.
Chắc là khoảng bảy tám năm trước, ta đã gặp thầy thuốc Kim ở phủ Mạnh Định. Thầy thuốc Kim đó ở trong một căn nhà lớn, trong nhà có ruộng tốt, còn mở hai cửa hàng thuốc. Ta tò mò không biết thầy thuốc Kim đã phát tài như thế nào nên đã đến nhà ông ta thăm hỏi. Lúc đó thầy thuốc Kim bệnh nằm liệt giường, mơ mơ màng màng nhận ra ta, còn tưởng ta đến tìm ông ta tính sổ nên đã nói cái gì mà tấm lòng thầy thuốc, ông ta vốn không nên như vậy, bây giờ đã gặp quả báo, bệnh tình vô phương cứu chữa.
Ta biết chuyện này có điều kỳ lạ, ta chỉ gặp thầy thuốc Kim này một lần duy nhất ở nhà họ Viên. Thầy Thuốc Kim như vậy chắc chắn có liên quan đến cái chân bị thương của Bạch cung nhân, thêm nữa ta đã sớm nghi ngờ thương thế của Bạch công nhân có vấn đề nên đã gạ hỏi mấy câu, nói thầy thuốc Kim thông đồng với người nhà họ Viên hãm hại Bạch cung nhân, nếu ta nói chuyện này cho quan phủ, nhà họ Kim chắc chắn sẽ đi đời. Có điều chuyện này cũng chẳng có lợi gì cho ta, ta cần gì phải mạo hiểm làm chuyện hại người mà chẳng lợi cho mình như thế? Thầy thuốc Kim nghe xong liền đưa ta một trăm lượng bạc, lại đưa cả sách y tổ truyền nhà họ Kim cho ta, ta đã đồng ý không nhắc đến đến chuyện này nữa.
Mấy năm nay rất nhiều phương thuốc ta dùng ở Thái Y viện đều là của nhà họ Kim. Bản sao sách y của nhà họ Kim đang ở trong nhà ta, rất nhiều phương thuốc trong đó đã bị ta sắp xếp trà trộn trong sách y tổ truyền của nhà mình. Các đại nhân không tin thì cứ đến nhà ta lấy sách so sánh là sẽ biết ngay.
Trán Kiều Trang đổ mồ hôi lạnh.
Kiều đại nhân hỏi đúng lắm.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Bạch Kính Khôn:
Cho dù trước kia A Vân ở đầu, chắc chắn người đó cũng đã bỏ đi lâu rồi. Người mà người nhà họ Lỗ luôn đi theo chưa bao giờ là ông, người mà bọn họ muốn bảo vệ cũng không phải ông. Ông cẩn thận nghĩ lại xem, rốt cuộc người nhà họ Lỗ đang tận tâm cống hiến cho ai?
Mọi chuyện hỗn loạn xoay mòng mòng trong đầu Bạch Kính Khôn, cuối cùng, ông ta mới run rẩy nói:
A Vân, là A Vân!
Gặp chuyện, người quyết định là A Vân, quân sự trong nhà là A Vân lựa chọn, lần nào ra ngoài A Vân cũng nói với ông ta phải làm như thế nào.
Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía Kiều Tung:
Kiều đại nhân, xem ra bước tiếp theo chúng ta phải đi tìm A Vân kia rồi.
Trận này đánh rất đẹp, Kiều Tung không nhịn được muốn tán thưởng một câu. Như vậy Bộ Hình cũng phải giúp đỡ điều tra kỹ Viên Tri Hành, nhà họ Lỗ và AVân.
Tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của Ngụy Nguyên Kham.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.