Chương 319: Người còn không bằng gà


Phủ Hoài Viễn hầu.

Mấy mũi tên
viu liu viu
bắn đi, nặng nề đâm xuyên qua hồng tâm.
Cố Minh Châu vén rèm bước vào trong phòng liên nhìn thấy Ngụy đại nhân đang ngồi bên bàn bát tiên, trong lòng còn ôm một con gà trống toàn thân đen sì.

Đại nhân, sao ngài... Tiểu Bạch bị làm sao à?
Cố Minh Châu vô thức quan tâm tới gà Ngũ Hắc.
Cố Minh Châu bật cười vỗ 8tay:
Trúng rồi, trúng rồi!

Cố Minh Châu nói xong quay đầu nhìn Trầu Tương, Trâu Tương ngơ ngác nhìn tấm bia đằng xa3, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ.
Trâu Tương gật đầu, không nói gì thêm, càng không ngẩng đầu nhìn Thôi Trinh,
Thôi Trinh nói:
Hồi nhỏ ta cũng khỏe hơn người thường, năm sáu tuổi đã theo cha luyện quyền cước trong sân, nhưng mà đệ nhở đừng vội vã tập luyện, gân cốt còn chưa phát triển hết, dùng sức quá độ sẽ dẫn tới chấn thương, bình thường làm việc cũng đừng cố sức, đọc sách và luyện võ đều không có đường tắt, phải đi từ từ từng bước thì mới có thể đi xa, những kẻ ỷ vào việc bản thân có thiên phú hơn người, thông thường đều không có được kết quả tốt.

Trâu Tương ngồi trong góc khuất nhìn Cổ đại tiểu thư chạy đi như một cơn gió, trên mặt thoáng qua vẻ ngưỡng mộ, nhưng rất nhanh sau đó cậu lại cúi đầu xuống, che giấu hết những cảm xúc này.
Ngụy Nguyên Kham đứng bên cửa sổ, phóng mắt nhìn ra hòn giả sơn trong sân.
Ngụy Nguyên Kham thản nhiên nói:
ốm rồi, không chịu ăn uống gì cả, đã nhịn đói mấy ngày nay, càng ngày càng uể oải thiếu sức sống.

Cố Minh Châu ghé lại gần quan sát, gà Ngũ Hắc hai mắt sáng ngời, tinh thần phấn chấn, mào hoa trên đỉnh đầu còn dựng lên đầy khí thế, nhìn thế nào cũng không giống như bị ốm.
Trâu Tương gật đầu, nhưng cậu mãi cũng không nói được hai chữ
đại ca
.
Thôi Trinh giơ tay vỗ lên vai Trâu Tương:
Đệ khỏe thật đấy!

Trong thời gian ngắn chắc là cô ấy sẽ không qua được ngay đâu.
Nhưng mà cho dù chỉ đứng ở đây, trong lòng hắn cũng cảm thấy yên ổn hơn một chút.
Cố Minh Châu nói:
Đại ca ca bắn tiếp đi.

Thôi Trinh không ngừng kéo 9cung, bắn hết số tên trong ống tên. Trâu Tương nhìn chằm chằm không chớp mắt, hai tay nắm chặt lại thành quyền, lúc nhìn thấy6 tấm bia bị bắn xuyên qua, Trâu Tương không kìm được mà buột miệng kêu lên một tiếng.
Thôi Trinh giơ tay ra muốn kéo Trâu Tương đứng dậy, nhưng không ngờ Trâu Tương không hề đưa tay cho hắn mà tự mình bò dậy, đứng sang một bên nhỏ giọng gọi một tiếng rất có phép tắc:
Đa tạ Hầu gia.


Đừng gọi ta là Hầu gia
Thôi Trinh nói:
cứ gọi ta là đại ca giống như Châu Châu là được rồi.

Giọng nói của Thôi Trinh trầm thấp, uy nghiêm, có ý dạy dỗ vãn bối, Trâu Tương nắm chặt tay đứng tại chỗ, yên lặng lắng nghe, không có bất kỳ phản ứng nào.
Thôi Trinh cảm nhận được đứa trẻ trước mặt dường như luôn giữ thái độ đề phòng và cự tuyệt hẳn.
Tương ca nhi,
Có tiếng Trâu Lâm thị truyền tới
đại ca đang dạy con, sao con còn chưa nói lời cảm ơn đại ca?

Cố Minh Châu ăn một bát cơm, một bát sữa đông, uống hai bát canh gà hầm nấm thơm ngon, còn tống hết vào bụng một đĩa thịt và rau mẹ gắp cho, lúc này cô đang ngồi một chỗ nhấm nháp trà, ăn bánh trái, còn đang cảm thấy vô cùng khoan khoái thì Bảo Đồng lại gần nói:
Đại tiểu thư, trong thư phòng nhỏ có người.

Nói chính xác hơn thì là một người và một gà.
Bia tên đã hỏng, có không ít mũi tên xuyên qua bia cắm sâu xuống lòng đất, Trầu Tương nắm lấy thân mũi tên kéo lên, nhưng nhất thời không thể khiến mũi tên nhúc nhích, cậu không cam lòng vận sức thử lại lần nữa, cuối cùng cũng rất được mũi tên lên, nhưng cơ thể cậu lại không đứng vững mà ngã dập mông về phía sau.
Thôi Trinh bước tới nhìn dấu vết mũi tên để lại trên mặt đất, trong lòng hơi ngạc nhiên, một đứa trẻ ba bốn tuổi lại đủ sức rút được mũi tên lên.
Trâu Tương cắn môi, cuối cùng cũng lí nhí nói:
Cảm ơn Hầu gia.
Cậu vẫn không chịu gọi hắn là đại ca.
Thôi Trinh xua tay, bình thường hắn sẽ không nói những điều này với một đứa trẻ, bởi vì biết rõ trẻ con tầm tuổi này nào đã biết gì, có nói cũng chỉ phí nước bọt, nhưng có lẽ là vì phát hiện ra Trâu Tương là một hạt giống tốt, cho nên mới và yêu mến người tài mà chỉ dạy dăm ba điều.
Lúc hắn nhảy từ trên bờ tường xuống đã nhìn thấy quản sự nhà họ Cố dẫn theo người hầu đi về phía hoa sảnh, không khí trong phú vui tươi nhộn nhịp.
Hắn đợi đến khi Bảo Đồng ra ngoài, dùng một hòn đá nhắc nhở cô, sau đó đi thẳng vào trong thư phòng.
nào mới có thể giảm bớt được sự khiển trách của người lớn, tuy cậu không nói ra nhưng trong lòng cậu đều hiểu cả.
Trâu Tương từ từ thả lỏng tay, cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, cũng giống như con dao găm trong ống tay áo của cậu, không thể rút ra, chỉ có thể giấu cho thật kỹ.
Mũi tên có uy lực lớn như vậy l5à điều mà một đứa trẻ không thể nào tưởng tượng ra được.
Nếu như đang đi săn thì sức mạnh này đủ để bắn mũi tên xuyên qua đầu của con mồi.
Gà Ngũ Hắc đi tới đi lui trong phòng, đôi mắt gà láo liên nhìn đông nhìn tây, hiển nhiên là rất tò mò với không gian xa lạ này, mỏng gà to tướng chậm rãi nhấc lên rồi lại chậm rãi đặt xuống, phong thái này... quả nhiên là bị Sơ Cửu chiều chuộng sinh hư.
Nghe thấy tiếng bước chân từ xa truyền tới, Ngụy Nguyên Kham hơi nhướng mày, cô đến nhanh hơn hẳn tưởng.
Mắt Trâu Tương hơi ươn ướt, trong lòng cậu lại dần dâng lên sự hận thù, nhưng cậu sẽ không thể hiện điều đó ra bên ngoài. Tộc nhân tâm thị mằng cậu là đồ tạp chúng không biết từ đầu tới, bọn trẻ con trong tộc đều thường xuyên bắt nạt cậu, có một lần cậu không nhịn được mà phản kháng ra tay đánh lại, đánh hai đứa trẻ lớn hơn mình, sau đó cậu bị cha bọn chúng lừa bán cho bọn buôn người.

Mẹ
Trâu Lâm thị khó khăn lắm mới tìm được cậu về, từ đó về sau cậu hiểu ra một số chuyện, bất kể đi đến đâu, những ánh mắt nhìn cậu cũng hoặc là ghét bỏ hoặc là thương hại, cậu cũng biết phải làm thế
Cố Minh Châu nuốt miếng bánh trong miệng xuống, quả nhiên Ngụy đại nhân không nói tiếng nào đã vào thẳng trong phòng rồi, cô đã biết là trèo tường đến nghiện không phải chuyện gì tốt lành mà.
Nhưng bây giờ người đến cũng đã đến, cô không thể để mặc đó không đoái hoài, nhất là khi cha và Thôi Trinh đều có ở nhà, lỡ như giấu không kỹ bị bắt quả tang, cô thì chẳng sợ nhưng không biết Ngụy đại nhân còn mặt mũi nào nữa không đây?

Trâu Trường, chúng ta đi nhặt tên đi.

Tiếng nói của Cổ đại tiểu thư vang lên, kéo Trâu Tương về với thực tại, cậu bé vô thức chạy đuổi theo Cổ đại tiểu thư.
Cố Minh Châu nghĩ tới đây bèn đứng dậy, vội vội vàng vàng hành lễ với mọi người, dắt theo Bảo Đồng chạy ra ngoài.
Lâm phu nhận biết trước giờ Châu Châu đều không chịu được nhàn rỗi, nói với theo căn dặn Bảo Đồng:
Nhớ để ý đại tiểu thư, vừa ăn cơm xong không được chạy nhanh quá đâu!

Đúng lúc này thì Trâu Lâm thị đi tới, kéo Trâu Tương sang một bên:
Đứa nhỏ này cũng thật là, những điều Hầu gia chỉ bảo đủ để con dùng cả đời đấy.

Trâu Tương vẫn mím chặt miệng như cũ. Thôi Trinh điềm đạm lên tiếng:
Không cần phải làm khó trẻ con, ta cũng chỉ tiện miệng nói mấy câu, ở tầm tuổi này thì nên chăm chỉ học hành, vẫn chưa đến lúc luyện công, đừng đi lệch đường.
Trâu Lâm thị vội vàng cười nói:
Ta biết rồi, đa tạ Hầu gia chỉ điểm.
Người phải dựa vào sự che chở của tộc nhà Lâm thị như bà vốn chẳng có địa vị gì, đương nhiên cũng không thể nhận thân thích với Thôi Trinh, Thôi Trinh có thể cho phép Trâu Tương gọi một tiếng đại ca là đã nể mặt Lâm phu nhân lăm rồi.
Thôi Trinh nhìn Trâu Lâm thị, chợt có cảm giác rất quen mắt, không biết đã từng gặp bà ấy ở đâu thì ngay lúc này quản sự nhà họ Cố bước lên nói:
Cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi ở hoa sảnh, phu nhân mời Hầu gia và di phu nhân qua đó dùng bữa.

Mọi người ngồi được một lúc thì Cố Sùng Nghĩa cũng trở về. Người đã tới đông đủ, Lâm phu nhân dặn dò khai tiệc.
Trong nhà không có người ngoài, cũng không cần phải chia bàn nữa.
Lâm phu nhân mỉm cười gọi Trâu Lâm thị và Trầu Tương tới bên cạnh:
Hai người ngồi gần ta đi.
Trâu Tương ngoan ngoãn ngồi xuống, cậu nghe mọi người xung quanh nói chuyện, trong đầu lại vang vọng câu nói của Định Ninh hầu Thôi Trinh: Hồi nhỏ ta cũng khỏe hơn người thường, năm sáu tuổi đã theo cha luyện quyền cước trong sân.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.