Chương 325: Tính sổ
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1580 chữ
- 2022-02-04 05:26:13
Lâm phu nhân sực tỉnh, bà bị chuyện của Thôi Vị quấy nhiễu dòng suy nghĩ nên mới chợt nhớ đến những điều ấy.
Đúng là Ngụy tam gia đã t8ừng có hành động không phải phép với Châu Châu, nhưng khi ấy đầu óc Ngụy tam gia không được tỉnh táo. Sau này thì mọi việc đều quỷ củ cả, nhấ3t là dạo gần đây cũng không đến nhà hỏi thăm Châu Châu, chuyện này cũng nên bỏ qua thôi.
Phu nhân, người đừng lo lắng.
Dương ma ma 9khẽ giọng đáp:
Hầu gia sẽ xử lý ổn thỏa thôi.
Lâm phu nhân gật đầu, bà không lo lắng những chuyện này, bà chỉ đang cảm thán. Châu Châu càng6 ngày càng khỏe lên, cõi lòng của bà cũng dần thay đổi theo. Việc Thôi Vị đến xin cưới ngày hôm nay càng khiến bà nhìn rõ ràng hơn. Nghe Thôi5 Vị nói những lời đó, thoạt tiên bà cảm thấy kinh ngạc nhưng tiếp theo lại cảm thấy Thôi Vị không xứng với Châu Châu, chứ không phải là Châu Châu có tật bẩm sinh không thể gả cho người ta.
Nếu bà nói suy nghĩ này ra, khả năng cao sẽ bị người khác mắng là không biết tốt xấu, quá kiêu căng ngạo mạn. Trong mắt người khác những cô gái như Châu Châu có người chịu cưới thì nên vui mừng đồng ý sớm đi thôi, làm gì có chuyện kén cá chọn canh như vậy? Vả lại, Thôi Vị còn là người có công danh, quen biết với nhà bà từ bé, đôi bên cũng khá hiểu nhau, đã là lựa chọn tuyệt vời nhất rồi.
Lâm phu nhân nhìn Châu Châu đang nghiêm túc dọn dẹp hòm thuốc, đôi mắt của bà trong veo. Mặc dù trước đây bà không hiểu rõ được suy nghĩ của trưởng tỷ nhưng trải qua vụ án Sơn Tây, bà không thể nào không hiểu việc trưởng tỷ muốn cưới Châu Châu Vì nhắm vào việc nhân số của nhà họ Cố ít ỏi. Bà và Hầu gia yêu chiều Châu Châu, đợi sau khi Châu Châu được gả đi rồi, trưởng tỷ có thể lợi dụng Châu Châu để giam chân phủ Hoài Viễn hầu, chỉ dựa vào điểm này thôi là bà đã không chấp nhận rồi.
Mẹ.
Cố Minh Châu nhìn Lâm phu nhân:
Không biết đến khi nào mưa mới ngừng.
Bên trong An Tế viện, Bảo Nhi loáng thoáng nghe thấy trong phòng có tiếng mài thuốc, chiếc chày giã mạnh vào cối thuốc, một lát sau âm thanh ấy im bặt. Bảo Nhi lại nặng nề chìm vào cơn mộng mị. Lúc cậu bé tỉnh lại lần nữa là bị cơn ác mộng dọa sợ, cậu bé mơ thấy một con sói từ trong bóng tối nhảy ra cắn lấy chân mình, cậu bé lập tức hoảng sợ thét lên thất thanh.
Bảo Nhi mở to mắt, phát hiện chẳng có con sói nào cả, bên trong phòng thắp vài ngọn đèn, cha ở bên cạnh siết chặt tay cậu.
Bảo Nhi, không sao rồi.
Tiêu Trọng an ủi:
Khi nãy Cố đại tiểu thư giúp con thay thuốc, Cổ đại tiểu thư là đồ đệ của Mạc chân nhân, được Mạc chân nhân chỉ dạy y thuật, con sẽ khỏe lại nhanh thôi.
Lâm phu nhân nghe con gái nói tiếp.
Cố Minh Châu tiếp tục:
Con muốn đến An Tế viện xem sao.
Cố Minh Châu ôm lấy hòm thuốc, ngón tay khẽ vuốt chiếc hòm.
Nói xong, Tiêu Trọng quay đầu hành lễ với Cổ đại tiểu thư
Đa tạ đại tiểu thư, trời mưa to như thể mà còn lo lắng cho Bảo Nhi.
Cố Minh Châu chỉ vào nước mưa rơi từ trên đỉnh đầu xuống, ban ngày cô đã nhìn thấy những căn phòng trong An tể viện đang được sửa chữa phần mái. Đêm nay mưa trút quá to, những căn phòng chưa được
sửa chữa xong chắc chắn sẽ không chống chọi nổi với cơn mưa như trút nước này. Hơn nữa, cô còn nghe nói chỉ cần An tể viện có chuyện, nhà họ Đàm sẽ có người đến giúp đỡ, trận mưa mùa thu đầu tiên của kinh thành, chẳng biết nhà họ Đàm có cho người đến hay không?
Đàm tam gia bước vào An Tế viện với hai bàn chân giẫm đầy bùn. Vốn dĩ thời tiết đang đẹp, đột nhiên trời lại đổ mưa to không ngớt, y vội vàng mặc áo quần vào rồi chạy ngay sang, đưa theo người đến đây phối hợp giúp đỡ. Chạy cả đường nên quần áo trên người ướt sũng, chạy liên tục mới xem như đuổi kịp thúc phụ.
Thúc phụ!
Đàm tam gia cầm chiếc dù bước lên trước:
Khâm Thiên Giám còn bảo dạo gần đây kinh thành sẽ không có mưa to.
Đàm Định Phương ngước mắt nhìn mấy căn phòng lụp xụp bên trong An tế viện:
Mấy căn phòng ở đây còn chưa được gia cố, hỏi quản gia trong viện xem có đưa người ra ngoài hay không?
Đàm tam gia vâng dạ:
Cháu đi hỏi ngay.
Đau!
Sau khi tỉnh dậy, Bảo Nhi làm nũng với cha.
Tiêu Trọng đau lòng nắm lấy bàn tay của Bảo Nhi:
Mạc chân nhân nói rồi, chỉ cần khỏi bệnh nhiệt là con sẽ khỏe thôi.
Trước khi đi Mạc chân nhân còn đặc biệt dặn dò, vết thương của Bảo Nhi lở loét không thể khâu lại hoàn toàn được, hai ngày tới đau đớn là điều khó tránh nhưng khỏi bệnh nhiệt rồi thì sẽ không cần lo lắng về tính mạng nữa.
Ta đưa Châu Chấu đi.
Giọng nói của Cố Sùng Nghĩa vang lên bên ngoài cửa:
Cho người đi chuẩn bị đi, chúng ta đi mau về mau.
Cố Sùng Nghĩa nhìn gương mặt vui mừng của con gái. Châu Chấu có việc mà bản thân muốn làm, vả lại còn là việc tốt với thiện chí giúp đỡ mọi người, đương nhiên ông phải cố gắng giúp đỡ Châu Châu thực hiện.
Cố Sùng Nghĩa đội nón đi mưa lên, mặc thêm áo tơi, đỡ con gái lên xe ngựa, một hàng người rời khỏi phủ Hoài Viễn hầu. Cách nhà họ Cổ không xa, Trương Đồng nhỏ giọng bẩm báo:
Khi nãy vào viện tử nghe ngóng thông tin, trong thư phòng Thôi Vị đột nhiên xin Hoài Viễn hầu cho hỏi cưới Cổ đại tiểu thư về làm vợ...
Nói đến đây, lửa giận bốc lên đỉnh đầu Trương Đông. Thôi Vị mà cũng dám tranh giành với Tam gia, đúng là chán sống nên tự tìm đường chết!
Đàm Định Phương nói:
Còn cả lương thực trong viện nữa, nhất định không được để bị ẩm.
Đàm tam gia gật đầu. Kho chứa gạo trong viện đã được gia cố vào mùa hè, sẽ không xảy ra vấn đề gì, thúc phụ quá cẩn thận, sợ sẽ xảy ra sơ sót, nhất định phải đích thân đến xem mới có thể yên tâm.
Đàm tam gia tìm quản gia trong viện.
Ngụy Nguyên Kham híp mắt, lúc rời khỏi nhà họ Cố hắn nhìn thấy Thôi Vị đội mưa chạy đến, mưa đang rơi nặng hạt mà còn nóng lòng vội vã chạy tới nhà họ Cổ thì chắc chắn là có ý đồ gì đó.
Trương Đồng cảm nhận được mưa đêm càng lạnh hơn, may mà Hoài Viễn hầu không cho phép, nếu không e là đêm ngày có người phải xuống suối vàng rồi.
Ngụy Nguyên Kham lạnh nhạt nói:
Theo dõi hắn.
Khi xưa Thôi Vị bắn chết Như Quân trong đại lao, bây giờ lại muốn lợi dụng Châu Châu... Thôi Vị thấy bệnh tình của Châu Châu có chuyển biến tốt nên nóng lòng ra tay, hay là sau khi gặp thất bại thì vội vã cứu vãn thế cục?
Cho dù là lý do nào thì cũng đã đến lúc hắn nên tính sổ với Thôi Vị rồi.
Cơn mưa trút xuống liên tục giống như thể muốn cọ rửa sạch sẽ cả kinh thành.
Lâm phu nhân định từ chối theo bản năng, bên ngoài trời vẫn đang mưa nặng hạt, làm sao có thể đi khỏi nhà được? Thế nhưng chẳng mấy chốc bà nghĩ đến việc bản thân thường xuyên cầu xin ông trời phù hộ, giúp đỡ cho bệnh tình của Châu Châu. Châu Châu khỏe lên rồi còn được Mạc chân nhân nhận làm đồ đệ, rõ ràng những chuyện này đều là ý trời.
Lâm phu nhân dịu dàng hỏi lại:
Mẹ để con đi nhưng mà bây giờ trời đang mưa, đường trơn trượt khó đi, hay là để người hầu trong nhà đi trước xem thế nào rồi đợi trời hửng nắng mới đưa con sang đó sau có được không?
Cố Minh Châu còn chưa nói gì.
Đàm Định Phương dặn dò ma ma quản sự ông dẫn theo:
Hậu viện còn có một số nữ quyền, người đưa người qua đó giúp đỡ bọn họ đi, nhất là những người lớn tuổi, cơ thể tàn tật, đi lại không tiện...
Lão gia yên tâm, chúng nô tỳ đều hiểu rõ.
Thường xuyên đến đây nên bọn họ rất thông thuộc những việc này, cũng nhờ lão gia có tấm lòng lương thiện, nếu không mỗi năm An Tế viện đều sẽ có rất nhiều người chết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.