Chương 324: Cha nổi giận


Cố Minh Châu dừng bước, nhìn thấy Thôi Vị định bước về phía mình, cô còn chưa kịp nhìn rõ biểu cảm của hắn ta thì đã bị Thôi Trinh 8chắn ngang tầm mắt.

Lòng Cố Minh Châu chùng xuống, Thôi Vị và Thôi Trinh hành động như thế này là cô cũng đã đoán đại khái3 được chuyện tiếp theo rồi. Có điều tại sao Thôi Vị lại làm như vậy? Bởi vì cảm thấy cô là một con ngốc, tương lại dễ dàng để cho 9hắn ta sắp đặt, hay là vì hắn ta đã nhằm tráng phủ Hoài Viễn hầu? E là nhiều lần
chó ngáp phải ruồi
của cha cũng đã làm người kh6ác dấy lên nghi ngờ, Thôi Vị đang tính toán cho bản thân mình hay là còn có âm mưu nào khác?


Đại ca, tại sao huynh lại cả5n đệ?
Nụ cười bừng nở trên gương mặt Thôi Vị lần nữa.
Thôi Vị lại nhìn Cố Sùng Nghĩa, sau đó quỳ xuống trước ông như thể người làm việc nghĩa không được phép chùn bước. Sắc mặt Cố Sùng Nghĩa thay đổi, không hề đưa tay ra đỡ Thôi Vị dậy.
Thôi Vị thưa:
Di phụ, từ bé cháu đã thích Châu Chấu muội muội, xin di phụ cho phép cháu cưới Châu Chấu về làm thế, đời này cháu nhất định sẽ chăm sóc bảo vệ muội ấy thật tốt, tuyệt đối không để muội ấy chịu ấm ức.

Dứt lời, Thôi Vị khom lưng dập đầu xuống đất:
Xin di phụ, di mẫu tác thành!

Thôi Trinh cảm thấy một con ngốc như cô có gả vào nhà họ Thôi thì cũng vô dụng, hay là vì suy nghĩ cho phủ Hoài Viên hầu?
Lâm phu nhân đợi đến khi Châu Châu đi xa rồi mới nhanh chóng bước lên, nhìn Thôi Vị đang quỳ dưới đất:
Vị ca nhi, cháu đang làm gì thế? Những chuyện này không thể nói bừa được đâu.
Thôi Vị mím môi:
Hôn nhân đại sự nào phải trò chơi trẻ con, cháu đã có suy nghĩ thế này từ lâu rồi, khi trước mẹ cũng đã đồng ý, đợi Châu Châu khỏi bệnh là nhà họ Thôi và nhà họ Cố sẽ thân càng thêm thân...


Đó chỉ là mẹ cháu nói bừa thôi.
Lâm phu nhân đáp:
Khi ấy Châu Châu vẫn còn nhỏ nên không thể coi những lời này là thật được.

Thôi Trinh nhìn Thôi Vị chằm chằm, không lên tiếng.
Huynh đệ hai đứa đang làm cái gì thế?
Cố Sùng Nghĩa đứng lên bước đến, nhìn Thôi Trinh rồi lại nhìn sang Thôi Vị, gương mặt có mấy phần uy nghiêm của một vị trưởng bối.

Di phụ không cần lo lắng
Thôi Trinh đáp:
cháu và nhị đệ có chút hiểu lầm, quay về bọn cháu nói chuyện đàng hoàng là xong thôi.

Giọng nói của Thôi Trinh rất bình tĩnh, không nghe ra được sự xao động nào:
Nhị đệ không thể thất lễ trước mặt di phủ, theo ta về phủ đi!

Lúc trong thư phòng chỉ còn lại Cố Sùng Nghĩa, Thôi Trinh và Thôi Vị, Cố Sùng Nghĩa hỏi:
Những lời cháu nói khi nãy ta đã nghe rõ hết rồi, bây giờ ta sẽ trả lời cháu.


Đúng là năm xưa mẹ cháu đã từng nói muốn thân càng thêm thân, có điều khi đó Châu Châu đang bệnh, chúng ta chỉ lo chạy chữa cho Châu Châu, làm sao có thể để ý đến những điều đó được? Vì vậy hai nhà không hề có bất cứ dính líu nào trong việc hôn ước, cho dù là đính hôn bằng lời nói hay là bằng văn thư, Cháu mãi không lập gia đình cũng không hẳn là vì Châu Châu.


Bệnh của Châu Châu đã khỏe hơn nhiều nhưng ta và phu nhân vẫn chưa nghĩ đến chuyện gả Châu Châu đi. Châu Châu là viên ngọc quý trong tay ta, cho dù là lúc nào thì phủ Hoài Viễn hầu và nhà họ Cố cũng

Nhưng cháu vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Thôi Vị đáp:
Bây giờ nhìn thấy bệnh tình của Châu Châu có chuyển biến tốt, trong lòng cháu vui mừng không nói nên lời. Đáng tiếc mẹ bệnh chỉ ở trong phòng, nếu không cháu đã mời mẹ ra mặt bàn bạc với di mâu từ lâu.

Lần này đại ca quay về, cháu cũng đã tỏ rõ cõi lòng với đại ca, xin đại ca làm chủ cho cháu nhưng từ đầu tới cuối đại ca lại không cho phép. Đêm nay nghe nói đại ca dự tiệc ở nhà di phụ nên cháu đột nhiên nóng lòng, không ngồi yên nổi nữa nên đành chạy vội từ nhà sang đây, chẳng ngờ đại ca vẫn muốn cản cháu. Cháu nhất thời nhỡ lời nên mới nói ra luôn.

Nói xong, Thôi Vị lại dập đầu xuống đất:
Di phụ, di mẫu, cháu là thật lòng thật dạ!

sẽ chăm sóc và bảo vệ cho nó, không cần đến người khác giúp đỡ.


Đêm hôm cháu xông vào nhà họ Cổ, liều lĩnh mặc kệ tất cả quỳ xuống trước mặt ta nói những lời hoang đường, ắt hắn cũng là do tâm trạng bất ổn dẫn đến phút chốc bồng bột, nên mới không biết lễ nghĩa như thể. Cháu gọi ta là di phụ, ta cũng không trách phạt cháu, có điều chỉ được có lần này thôi, sau này còn thế nữa thì đừng trách ta không chú ý đến mặt mũi hai nhà.
(1)
Sắc mặt Thôi Vị khó coi:
Di phụ... Cháu...

Cố Minh Châu nhìn bóng lưng thẳng tắp của Thôi Trinh, Thôi Trinh ở bên ngoài thống lĩnh binh nhiều năm, thần thái và vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trên người lại toát ra khí thể lẫm liệt.
Người bình thường sẽ không tự chủ mà cúi đầu trước hắn nhưng đêm nay Thôi Vị lại khác hẳn với thái độ thường ngày, không chỉ không cúi đầu, ngược lại còn đáp lời:
Đại ca không kể với di phụ xem hiểu lầm của hai huynh đệ ta là đến từ đầu à?


Thôi Vị!
Thôi Trinh gằn giọng.
Lâm phu nhân lo lắng nhìn Cố Sùng Nghĩa, biểu cảm của công nghiêm túc lạ thường. Làm phu thê nhiều năm, Lâm phu nhân hiểu tính tình của Hầu gia, bảo bà rời đi cũng là vì sợ bà khó xử trước mặt người nhà me.
Lâm phu nhân thở dài, sau khi bà đi, Hầu gia cũng tiện nói chuyện hơn.

Cháu đứng dậy đi!

Sắc mặt Thôi Trinh không vui, hiển nhiên là không định nói đỡ cho Thôi Vị.

Cái thằng bé này.
Lâm phu nhân khó xử đáp lời:
Chuyện này sao có thể dễ dàng như thể được, cháu đứng dậy trước đi.

Lâm phu nhân vừa nói đến đây đã nghe thấy Cố Sùng Nghĩa trầm giọng bảo:
Phu nhân đi chăm sóc Châu Châu đi, đừng để Châu Châu hoảng sợ, chuyện ở đây cứ giao cho ta giải quyết.

Xung quanh lập tức yên ắng không một tiếng động, Lâm phu nhân chạy đến nghe thấy lời này cũng cũng ngây ra như phỗng, đứng yên tại chỗ. Cuối cùng Cố Sùng Nghĩa bừng tỉnh trước, ông lập tức nhìn Bảo Đồng: Đưa tiểu thư quay về phòng đi!

Bảo Đồng vâng dạ, Cố Minh Châu cũng chẳng nói thêm lời nào, rời đi cùng với Bảo Đồng. Cô tin tưởng cha mẹ tuyệt đối sẽ không quyết định chuyện hôn nhân của cô một cách dễ dàng. Cho dù cô không có bệnh trong người, cha và mẹ cũng sẽ đến hỏi tâm ý của cô rồi mới quyết định chuyện hôn nhân. Nhà họ Cổ bây giờ rất khác với nhà họ Châu trước kia, cô không cần phải lo lắng.
Trông dáng vẻ của Thôi Vị có lẽ hắn ta quyết định nói rõ tất cả mọi thứ ngay lúc giận dỗi với Thôi Trinh, xem ra trước lúc đó Thôi Vị đã bàn bạc với Thôi Trinh rồi, vậy thái độ của Thôi Trinh là không đồng ý ư?
Cố Sùng Nghĩa nhất ống tay áo, lạnh nhạt dặn dò quản gia:
Trời không còn sớm nữa, phủ chúng ta không giữ người. Người đầu... tiễn Định Ninh hầu và Thôi nhị gia về!


Nói dứt lời, Cố Sùng Nghĩa không hề dừng lại mà đi thẳng ra ngoài, quản gia bên cạnh lập tức mở dù đuổi theo sau. Chẳng ngờ Cố Sùng Nghĩa lại giật lấy cây dù, bàn tay dùng sức quá mạnh, sau một tiếng
rắc
chiếc cán dù gãy làm đôi rơi xuống đất, sau đó ông sải bước lớn rời khỏi viện.

Thôi Vị nghiến răng, sắc mặt trắng bệch không còn tí máu, hắn ta ngẩng đầu nhìn Thôi Trinh:
Bây giờ đại ca có thể yên tâm được rồi, tất cả mọi việc đều nằm trong tính toán của đại ca cả. Chẳng trách di phụ lại như vậy. Nhà họ Thôi không đồng ý thì làm sao di phu yên tâm hứa gá Châu Châu cho đệ được?


Từ bé đệ đã lẽo đẽo theo sau lưng đại ca, bao nhiêu năm nay cũng theo đại ca ra chiến trường giết địch. Đại ca đối xử với đệ có tí tình huynh đệ nào không? Huynh đối xử với mẹ như thế nào thì huynh cũng đổi xử với đệ như thế ấy. Trong mắt đại ca chỉ có thăng quan tiến chức, công trạng, căn bản không có đệ và mẹ... Đại ca quá độc ác!


Nói xong, Thôi Vị đứng dậy bước vào trong làn mưa.

Thôi Trinh đứng yên tại chỗ, đợi đến lúc quản gia đi đến bên cạnh mới đưa tay ra đón lấy chiếc dù che mưa, rồi dẫn tùy tùng đi ra khỏi nội viên nhà họ Cổ giống như thể chưa từng có gì xảy ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.