Chương 323: Xích mích


Trên đường trở về phòng, nước mưa thấm ướt quần áo trên người Thôi Vị, dường như cảnh tượng vừa nhìn thấy khi nãy đã nhóm nên8 một ngọn lửa trong lòng hắn ta. Gương mặt ấm áp, dịu dàng thường này hoàn toàn bị vẻ hung ác nham hiểm che lấp mất, nét mặt3 buồn thương của Trưởng phu nhân hiện lên trong đầu hắn ta, Xua mãi không đi.

Sớm biết có ngày hôm nay, năm xưa hắn 9ta đã không đưa tay giúp đỡ, Trương phu nhân cũng sẽ không gả cho đại ca. Thôi Vị giáng một nắm đấm giận dữ xuống mặt bàn. 16
Thôi Trinh nhìn ánh mắt Cố Sùng Nghĩa trở nên sâu xa, không biết ông đang suy nghĩ điều gì, hắn cứ ngồi bên cạnh chờ đợi ông hoàn hồn trở lại.
Thôi Trinh hỏi:
Di phụ có tâm sự?

Lâm phu nhân cười tươi rói, vừa thấy vui mừng vừa thấy đau lòng:
Mưa lớn thế này, chẳng phải đã bảo con ở lại trong phòng rồi à? Sao lại chạy ra ngoài? Con nhìn xem váy áo và giày đều ướt sũng cả rồi, mưa mùa thu mà để bị nhiễm thì sẽ bị cảm lạnh đấy.

Dương ma ma thở hồng hộc chạy vội đến, sớm biết thế này bà đã không đến thư phòng rồi, vốn dĩ định đi chăm sóc cho đại tiểu thư, nào ngờ vì đến thư phòng nên lại để đại tiểu thư chạy ra ngoài.

Không có gì.
Cố Sùng Nghĩa đáp:
Có lẽ do dạo gần đây trên triều có quá nhiều chuyện.
Không chỉ là chuyện trên triều mà cái thứ kia của nhà họ Ngụy cũng liên tục đến nhà gây phiền hà, quậy đến mức khiển ông bực dọc không chịu được. Vừa mới yên ổn được hai ngày, Ngụy Tòng Trí lại xuất hiện trước mặt, kéo ông ta chỉ Đông chỉ Tây.
Cố Sùng Nghĩa nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Thôi Trinh:
Ngày hôm đó cháu thỉnh tội trên triều, quan viên Bộ Lễ đã sắp xếp ổn thỏa trước hết rồi à?

Cố Minh Châu mỉm cười nhìn vào trong phòng, thấy người hầu đang định hầu trà, cô lập tức sải bước đi tới bưng chén trà đưa cho Cố Sùng Nghĩa và Thôi Trinh. Nhìn thấy Châu Chấu hiểu chuyện như thế này, Lâm phu nhân càng thêm vui mừng, bà vẫy tay với cô:
Được rồi, để cho con trò chuyện với đại ca, mẹ đưa con quay về phòng thay đồ.

Cố Minh Châu vâng dạ một tiếng rồi bước về lại bên cạnh Lâm phu nhân, khoác cánh tay bà, hai mẹ con đi về phía hậu viện.
Cố Sùng Nghĩa gật đầu:
Đô Sát Viện vốn nên làm tấm gương sáng cho các quan viên, những việc lớn như giám sát và vạch tội quan lại, việc nhỏ như tuần tra nội khố, vận chuyển, thuế quan, nếu như bị người khác mua chuộc chắc chắn sẽ làm lung lay triều cương. Tên Viên Tri Hành đó vào Đô Sát Viện hơn mười mấy năm, rốt cuộc ông ta đã làm những gì, trong phút chốc không thể nào điều tra rõ ràng từng việc một ngay được. Cho dù giam ông ta vào đại lao e là vẫn sẽ để lại mối họa về sau.

Mấy năm nay các phương liên tục đấu đá ngoài sáng trong tối, trông có vẻ như có thể ổn định được thế lực nhưng nó cũng sẽ gây ra biến tướng, dung túng cho việc kéo bè kết cánh, đây mới là điều khiến cho kẻ khác có cơ hội lợi dụng.
Chẳng phải năm xưa Ngụy thượng thư đã kiêm nhiệm chức Hữu đô ngự sử Đô Sát Viện đầy sao? Sau này bởi vì công việc của Đô Sát Viện trên triều là tranh luận nên gây ra chuyện không vui với Hoàng thượng. Hoàng thượng lấy lý do Ngụy Tòng Thịnh chính vụ bận rộn không thể lo xuể để cắt chức Hữu đô ngự sử của ông.
Qua biết bao nhiêu năm, Đồ Sát Viện bị điều tra mà người điều tra vụ án này vẫn là người nhà họ Ngụy. Trên dưới triều đình đều đang bàn luận xôn xao về vấn đề này. Đương nhiên chức quan của Ngụy Nguyên Kham không thể nào so với cha hắn là Ngụy Tòng Thịnh, song lại khiến người ta có cảm giác như người nhà họ Ngụy quay lại triều lần nữa.
Thôi Trinh khẽ cau mày, ngay sau đó nhìn thấy Thôi Vị được người hầu dẫn vào trong.
Thôi Vị tươi cười, hành lễ với Cố Sùng Nghĩa và Thôi Trinh trước rồi mới nói:
Sớm biết đại ca đến thăm di phụ, di mẫu thì cháu cũng đã theo tôi cùng rồi.


Không ạ.
Thôi Trinh trầm giọng đáp lời:
Cháu đoán là Hoài vương.

Cố Sùng Nghĩa khẽ cau mày:
Trong lòng cháu tính toán như thế nào?

Sau một tiếng
rắc
, chiếc bàn làm bằng gỗ Kệ si lập tức nứt toác, một vết nứt chạy dài từ đầu đến cuối.
Tr5ong phủ Hoài Viễn hầu, bên ngoài trời mưa nặng hạt, Thôi Trinh cũng không vội đi về nhà, hắn đứng dậy bước vào thư phòng uống trà và trò chuyện với Cố Sùng Nghĩa. Lâm phu nhân sai người mang bánh ngọt sang, vừa đặt chiếc khay xuống đã nghe thấy tiếng của Cố Minh Châu vang lên bên ngoài.
Người hầu tiến lên trước tiếp trà.
Hiếm có ngày tiết trời không được đẹp, Cố Sùng Nghĩa chuẩn bị giữ Thôi Trinh ở lại thêm một lúc thì nhìn thấy quản gia đến bẩm báo:
Thôi nhị gia tới rồi.


Dương ma ma cẩn thận, đường trơn lắm!

Lâm phu nhân không kìm được nở nụ cười, chẳng biết Châu Châu lại đang làm gì nữa, bây giờ không những con bé không cần người khác chăm sóc mà còn biết ân cần nhắc nhở người khác rồi. Thôi Trinh nhìn về phía phát ra giọng nói, cô gái đóng chiếc dù lại rồi đưa cho người hầu đứng bên cạnh, sau đó nhảy nhót chạy lại bên cạnh Lâm phu nhân, khoác chiếc áo choàng trong tay lên vai bà.
Đến tận khi hoàn toàn không nghe được tiếng nói cười vui vẻ nữa, Thôi Trinh mới bừng tỉnh, đưa tay sang bung chén trà trên bàn lên, có lẽ chẳng bao lâu nữa phủ Định Ninh hầu cũng sẽ tưng bừng hơn. Thôi Trinh nhìn Cố Sùng Nghĩa:
Lúc cháu đến nha môn Bộ Hình, nhìn thấy người của Đô Sát Viện ra vào đại lao, tên Viên Tri Hành đó là Thiêm đô ngự sử, ông ta thông đồng cùng Binh mã ti ngũ thành lập mưu
trục lợi. Chỉ sợ là bàn tay các quan viên trên dưới Đô Sát Viện đều không được sạch sẽ. Tuy không chắc chắn là có thể điều tra ra được kẻ bày cuộc ngay nhưng có thể chỉnh đốn được Đô Sát Viện và Binh mã ti ngũ thành cũng là chuyện tốt, nếu không tương lai chắc chắn việc này sẽ trở thành mối họa.

Đôi mắt Thôi Trinh trở nên sâu hơn:
Bây giờ cháu không có chức quan, càng không lấy lòng bất cứ ai, nếu Hoài vương gia công khai tỏ ý thì cháu sẽ uyển chuyển từ chối.

Cố Sùng Nghĩa có phần vui mừng:
Cháu nghĩ được như thế đương nhiên là tốt.

Thôi Trinh nói:
Chẳng biết nhà họ Thân có dính líu vào trong đó không?

Cố Sùng Nghĩa cũng có cùng nghi vấn như vậy, đệ đệ Thân thủ phụ là Phó đô ngự sử của Đô Sát Viện, hiện nay đang đi tuần ở Vân Nam. Tủ đô ngự sử của Đô Sát Viện - Hà Thu tư chất bình thường, hai năm nay bị Hoàng thượng trách phạt mấy lần. Tất cả mọi người đều bảo tương lai Thân Đồng Hoài sẽ tiếp nhận chức Tủ đô ngự sử. Hữu đô ngự sử theo lệ phải do Thượng thư Bộ Binh kiêm nhiệm, nếu không phải do Thượng thư Bộ Binh hiện tại là Đàm Định Phương đã mang quá nhiều chức vị thì chức Hữu đô ngự sử đã thuộc về ông ấy từ lâu.
Chắc là Hoàng thượng cũng có băn khoăn như vậy nên mới để người của Bộ Hình là Kiều Tung chen tay vào vụ án. Kết quả cuối cùng của vụ án này sẽ như thế nào, bây giờ vẫn không thể nào dự đoán trước được.
Suy cho cùng người nhà họ Ngụy cũng là dạng thấm sâu không lường được, nghĩ đến đó trong đầu Cố Sùng Nghĩa lại hiện lên hình ảnh Ngụy nhị lão gia níu lấy ổng quần của ông. Cũng nhờ ở nhà họ Ngụy nên mới không để cho một con sâu làm rầu nồi canh.
Cố Sùng Nghĩa còn chưa nói gì, Thôi Trinh đã đứng lên các từ với Cố Sùng Nghĩa trước:
Trời không còn sớm nữa, chúng cháu cũng nên về nhà thôi, di phụ nghỉ ngơi sớm đi nhé, hôm khác huynh đệ chúng cháu lại đến.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.