Chương 327
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1403 chữ
- 2022-02-04 05:26:10
Tiều Trọng vỗ lưng Bảo Nhi một cái để an ủi cậu bé.
Một tiếng sấm nổ vang chân trời, mưa gió lại lớn hơn, đến Tiêu Trọ8ng cũng cảm thấy hơi lạnh.
Tiêu Trọng nhìn Cố Minh Châu và Bảo Đồng:
Người mà đại tiểu thư nói là ai?
Ban nãy đại t3iểu thư đi xem bệnh cho Trăn cô, chẳng lẽ là nói đến Trăn cô sao?
Cố Sùng Nghĩa hiểu ý mà khom lưng xuống. Châu Chấu nhẹ nhàng nói bên tai Cố Sùng Nghĩa:
Cha, hình như Bảo Nhi rất sợ hãi.
Cố Sùng Nghĩa nhất thời không hiểu được ý của con gái, Báo Đồng tiếp lời:
Hầu gia, thật đấy ạ. Có thể Bảo Nhi biết chuyện gì đó. Đầu tiên là bảo đại tiểu thư xem bệnh cho Trắn cô, nghe thấy tin Trăn cô đã chết, cậu bé lại như muốn nói gì đó. Ban nãy Đàm tam gia vào cửa, Bảo Nhi liên sợ hãi. Có khi nào...
Sắc mặt Cố Sùng Nghĩa thay đổi nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại vẻ bình thường:
Trẻ con nghe nói có người chết nên sợ mà thôi, đừng nghĩ lung tung. Những chuyện thể này nên để cho nha môn xử ly.
Bảo Nhi không thể ngủ được. Hễ nhắm mắt là cậu bé có thể nhìn thấy nước mắt trên khuôn mặt và tiếng cầu xin của Trăn cô:
Cầu xin ngài, cầu xin ngài, ta không muốn chết!
Nhưng Trăn cô vẫn chết.
Cậu bé sẽ không nói ra chuyện này, nếu không người tiếp theo phải chết chính là cậu bé.
Cố Sùng Nghĩa không nói gì nữa, dẫn Châu Châu ra khỏi phòng, Đàm tam gia cũng đi theo họ. Trong phòng không có người ngoài nữa, lúc này, Tiêu Trọng mới hỏi Bảo Nhi:
Bảo Nhi, con làm sao vậy? Có phải con biết chuyện gì không? Con đã đến viện của nữ quyền ư?
Bảo Nhi trong chắn không chịu nói gì, chỉ có người trong ổ chăn mở to đôi mắt, trong tĩnh lặng cứ như có một bàn tay có thể vươn đến khiến cậu bé trở thành Trăn cô bất kì lúc nào.
Cố Sùng Nghĩa đưa Châu Châu lên ngựa.
Sắc mặt Bảo Nhi trắng bệch, giống như là đang tự lẩm bẩm một mình:
Con không biết... con không nhìn thấy gì cả, con không biết!
Tiêu Trọng nhíu mày. Nếu Bảo Nhi không biết thì thằng bé sẽ không nói ra những lời này.
Tiêu Trọng nghĩ xem nên hỏi Bảo Nhi như thế nào thì bên ngoài vang lên giọng của Cố Sùng Nghĩa:
Đại tiểu thư đầu? Có ở trong phòng không?
Cố quản gia mở cửa, Cố Sùng Nghĩa bước vào. Ánh mắt ông quét một vòng quanh phòng rồi nhìn Cố Minh Châu. Thấy Châu Châu bình yên vô sự, đôi lông mày đang nhíu chặt của Cố Sùng Nghĩa hơi giãn ra.
ông.
Bình thường Bảo Nhi rất bạo dạn, thường xuyên chạy qua chạy lại trên nóc An Tế viện. An Tế viện có người chết, Bảo Nhi còn sáp lại gần để xem, hôm nay thằng bé làm sao vậy?
Bảo Nhi.
Tiêu Trọng nói:
Rốt cuộc con làm sao vậy?
Bảo Đồng đang muốn nói gì đó, Cố Minh Châu lại gật đầu, ôm chặt lò sưởi trong tay mình.
Cố Sùng Nghĩa nhảy xuống xe ngựa, dường như không đặt lời nói của con gái và Bảo Đồng vào trong lòng. Ông nhận lấy dây cương trong tay đầy tớ rồi lật người lên ngựa, bảo vệ xe ngựa rời khỏi An Tể viện.
Đàm tam gia vẫn luôn đứng ngoài cổng An Tế viện, cho đến khi xe ngựa nhà họ Cố khuất bóng, y mới quay đầu nhìn phòng dưỡng thương của Báo Nhi.
Đi nói với thúc phụ một tiếng, Cô hầu gia đi rồi, mời thúc phụ về phủ sớm, lát nữa còn phải lên triều. Bảo thúc phụ yên tâm, chuyện ở đây cứ giao cho ta xử lý.
Đàm quản gia nghe thấy thì đáp một tiếng, nhanh chóng đi đến sân viện. Đàm tam quay đầu, ánh đèn trong phòng Bảo Nhi đã tắt.
Sau khi nghe được trạng thái lúc chết của Trăn cô, Bảo Nhi tỏ ra căng thẳng hơn rất nhiều, khuôn mặt cậu bé lại chôn vào lòng Tiêu Trong một lần nữa, một hồi lâu sau vẫn không nói năng gì.
Cố Minh Châu nhìn Bảo Đồng.
Bảo Đồng hiểu ý bước lên trước một bước:
Bảo Nhi, em biết tại sao Trăn cô lại chết không?
Tiêu Trọng vô cùng bất ngờ, không ngờ người nhà họ Cổ lại hỏi Bảo Nhi. Sao Bảo Nhi biết được chuyện này chứ? Ông đang định trả lời hộ Bảo Nhi thì cảm thấy cánh tay đau nhói, là tay Bảo Nhi bấm vào thịt
Cố chịu đựng, chúng ta sẽ về đến nhà nhanh thôi.
Cố Sùng Nghĩa nói rồi quay người rời khỏi xe.
Cha.
Giọng nói trong trẻo vang lên, Cố Sùng Nghĩa quay đầu thì thấy đôi mắt to của Châu Châu đang nhìn ông cứ như là có gì muốn nói.
Có vẻ như Tiêu Trọng đã nhận ra điều gì đó, lông tơ trên người ông dựng đứng.
Tiêu Trọng nói:
Vậy cô ấy...
Cố Minh Châu vẫn nhìn Bảo Nhi trong lòng Tiêu Trong suốt từ bấy đến giờ. Bảo Nhi nghe thấy lời này thì càng nắm chặt tay hơn nhưng dường như cậu bé muốn xác định điều gì đó nên thấp thỏm quay ra nhìn Bảo Đồng.
Bảo Đồng gật đầu:
Lúc ta và đại tiểu thư vào thì thấy trên giường có rất nhiều máu, tay của Trăn cô bị rạch một đường, máu chảy hết ra ngoài. Cô ấy đã chết từ rất lâu trước đó rồi.
Dường như Tiêu Trọng nhìn thấy khung cảnh đó, ông ngẩn ngơ một lúc lâu mới hoàn hồn:
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Là... là cô ấy nghĩ quẩn hay là bị người ta... nhưng quản sự trong viện đã bao quan chưa?
Bảo Đồng gật đầu:
Đã báo quan rồi.
Cố Minh Châu ngoan ngoãn đi theo sau lưng Cố Sùng Nghĩa, Báo Đồng tiến lên giúp Cố Minh Châu mặc tơi, nón, Đàm tam gia hiểu lễ mà đứng ở một bên, không nhìn Cổ đại tiểu thư.
Tiêu Trọng cũng đứng dậy tiền họ nhưng ông vừa mới cử động thì phát hiện Bảo Nhi nắm chặt vạt áo ông không buông.
Không cần phải tiến đầu.
Cố Sùng Nghĩa nói:
Chăm sóc cậu bé cho tốt đi.
Tiêu Trọng vội vàng khom lưng cảm ơn.
Bảo Đồng nói:
Trăn cô... Trăn cô qua đời rồi.
Giọng Bảo Nhi yếu ớt:
Chết rồi, chết rồi.
Giống như đang nhắc lại lời của Bảo Đồng, lại như đang lẩm bẩm một mình.
Tiêu Trọng thở dài:
Có phải là đến quá muộn không? Nếu ban nãy Bảo Nhi không nhắc đến thì ta cũng không biết Trăn cô đ5ổ bệnh. Nếu sớm biết chuyện... thì ta sẽ cho người đến chăm sóc sớm hơn.
Trắn cô qua đời không phải do bệnh nặng.
Báo Đồng ngắt lời Tiêu Trọng:
Cô ấy.
Tuy Bảo Đồng không nói rõ ra những ánh mắt cô rất khác lạ.
Môi Bảo Nhi đã tím ngắt, cậu bé co rúm lại, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Kỳ lạ. Cố Minh Châu nhìn Đàm tam gia đang đứng ngoài cửa. Tại sao Bảo Nhi lại sợ Đàm tam gia đến vậy?
Cố Sùng Nghĩa gật đầu, nhìn Cố Minh Châu:
Châu Châu theo cha về nhà đi!
Hầu gia...
Lại một giọng nói vang lên, tiếp sau đó Đàm tam gia cũng bước vào phòng.
Bảo Nhi đang vùi trong lòng Tiêu Trọng nhìn thấy Đàm tam gia thi sắc mặt cậu bé càng trắng bệch, cả người bắt đầu không chịu không chế mà run lên. Dường như Đàm tam gia không phát hiện ra những điều này, y nói tiếp:
Đã chuẩn bị xong xe ngựa rồi, ngài nên cùng nữ quyển về trước đi.
Tiêu Trọng ra ngoài lấy nước, trong phòng dần dần yên tĩnh lại. Bảo Nhi muốn thò đầu ra xem xem tại sao cha đi mãi mà chưa về.
Cháu tên là gì? Bảo Nhi ư?
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Cả người Bảo Nhi cứng lại, khuôn mặt tràn ngập sợ hãi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.