Chương 328: Chống lưng
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1962 chữ
- 2022-02-04 05:26:08
Ánh đèn lờ mờ lắc lư.
Một bóng đen bao trùm toàn bộ thân thể nhỏ bé của Bảo Nhi.
Phùng An Bình thả Bảo Nhi ra, quay sang hỏi Tiêu Trọng:
Ông đi đâu vậy?
Tiêu Trọng nói:
Lúc tôi ra ngoài thì gặp được quản sự của nhà họ Đàm. Quân sự nói phòng bếp nấu cháo ngô, bảo tôi lấy một bát về cho Bảo Nhi. Tôi ra phòng bếp thì cháo vẫn chưa nấu xong, thế nên tôi ở lại đầy đợi một lúc.
Đàm tam gia nghe đến đây thì sắc mặt lộ vẻ ngạc nhiên:
Bảo Nhi, có phải là cháu lầm rồi không? Ta chỉ muốn hỏi cháu hai câu. Ban nãy cháu chạy lung tung, ta sợ vết thương trên chân cháu rách ra nên mới giữ cháu lại, sao ta có thể giết cháu chứ?
Bảo Nhi không dám nhìn Đàm Tử Canh.
Đàm tam gia mở miệng nhưng cuối cùng không nói gì.
Đến ta mà cháu cũng không chịu nói?
Đàm Định Phương nhíu mày.
Đàm tam gia trầm mặc một lúc mới nói:
Cháu không giết người, xin thúc phụ hãy tin cháu. Dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cháu cũng sẽ không làm chuyện như vậy.
Nếu không làm thì đến nha phủ Thuận Thiên nói cho rõ ràng.
Đàm Định Phương nói:
Nếu cháu phạm pháp thì chắc chắn nhà họ Đàm sẽ không bao che.
Phùng An Bình không để ý đến Đàm tam gia, tiến lên mấy bước nhìn Bảo Nhi, thấp giọng hỏi:
Ban nãy đã xảy ra chuyện gì vậy? Có bản quan ở đây, cháu cứ nói thật đi.
Nước mắt nước mũi Bảo Nhi chảy ròng ròng, sắc mặt hoảng hốt, nhìn thấy Phùng An Bình mặc quân phục thì lập tức nhào đến:
Đại nhân... Đàm tam gia... Đàm tam gia muốn giết cháu...
Sau đó Đàm Định Phương sầm mặt bước vào phòng.
Thúc phụ.
Đàm tam gia nói:
Người của nha môn phủ Thuận Thiên muốn bắt cháu đi thẩm vấn.
Đàm Định Phương nhìn Báo Nhi đang rúc trong lòng Tiêu Trọng:
Ta đã nghe thấy lời của cậu bé ấy rồi. Hai hôm nay cháu có gặp Trăn cô và nói những lời ấy không?
Lúc này Tiêu Trọng bưng bát cháo ngô vừa nấu xong vào phòng. Tình cảnh trước mắt khiến ông ngẩn người. Lúc ông đi thì chỉ có Bảo Nhi đang nằm trên giường, sao người của chủ nhà lại ở đây? Hơn nữa... nha sai còn bao vây Đàm tam gia nữa.
Chuyện gì thế này?
Tiêu Trọng hỏi.
Phùng An Bình cảm thấy mấy câu này của bản thân vô cùng có khí phách, có vài phần phong phạm của thầy. Ý cố gắng không nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nếu là ngày thường thì y nào dám nói những câu này, chỉ vì trên đường đến An Tế viện gặp được Hoài Viễn hầu, Hoài Viễn hầu dặn dò y đến đây và đồng ý sẽ phối hợp với y.
Phùng An Bình nói:
Cậu bé nói ngài đá vào vai Trăn cô, chắc hẳn có thể thấy được vết tích trên người Trăn cô.
Phùng An Bình dặn dò nha sai:
Lưu lại dấu giày của Đàm tổng kỳ rồi mang đi cho ngỗ tác so sánh. Đàm tổng kỳ hãy nói rõ ràng nhưng hôm nay đã đi đâu, ta sẽ dẫn người đi điều tra. Đàm tổng kỳ yên tâm, phủ Thuận Thiên từ trước đến nay vẫn luôn công chính, chắc chắn sẽ không để Đàm tổng kỳ bị oan đầu. Đương nhiên, nếu quả thật Đàm tổng kỳ đáng nghi thì mời Đàm tổng kỳ đến nha môn một chuyến để bẩm
báo rõ với Tri phủ đại nhân.
Tiêu Trọng nói xong liền hỏi Bảo Nhi:
Bảo Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Không đợi Báo Nhi lên tiếng, Phùng An Bình nhìn Đàm tam gia, nói:
Con trai ông nói có người muốn giết cậu bé.
Bảo Nhi không thể kìm nén nổi nữa, cậu bé mở8 miệng hét lớn nhưng tiếng hét chói tai ấy chưa truyền ra ngoài thì đã bị người ta bịt miệng lại.
Ừm, nm, ốm!
Bảo Nhi cố gắng giãy3 giụa, không thể quan tâm đến vết thương trên chân, vùng vằng tay chân hòng thoát khỏi bàn tay của Đàm tam gia. Nhưng dẫu sao cậu vẫn chỉ là9 một đứa bé, chỉ giãy giụa hai cái đã bị giữ chặt chân. Đang lúc Báo Nhi không biết làm thế nào thì thấy Đàm tam gia thò tay vào ngực.
<6br>Bảo Nhi mở to mắt. Chắc chắn Đàm tam gia muốn lấy vũ khí giết cậu bé ra rồi. Trong cơn sợ hãi, Bảo Nhi sắp sợ đến ngất xỉu thì may thay, 5lúc này cửa phòng bị mở tung. Đàm tam gia nghe thấy tiếng động thì ngưng động tác lại. Y quay đầu nhìn cửa phòng, chỉ thấy vài nha sai bước vào. Đàm tam gia ngẩn người ở đó, Bảo Nhi nhân cơ hội này mà cắn thật mạnh vào tay y. Đàm tam gia bị đau liền thả tay ra, Bảo Nhi vừa hét vừa trốn sang một bên:
Cứu mạng... cứu mạng, ông ta... ông ta muốn giết người... ông ta...
Trong nháy mắt, nha sai đã bao vây Đàm tam gia lại.
Đàm tam gia nhìn đám người Phùng An Bình, cố gắng ổn định lại cảm xúc:
Các người là người của phủ Thuận Thiên? Ta là Đàm Tử Canh, Tổng kỳ hậu vệ phủ quân. Hôm nay thức phụ ta đến An Tể viện giúp đỡ, phát hiện ra trong phủ An Tể viện có người qua đời nên cho người bảo phủ nha Thuận Thiên. Thi thể đó không ở đây, các ngươi theo ta đến hậu viện đi!
Lần đầu tiên Phùng An Bình cảm thấy bản thân lại to lớn đến vậy, cho dù trời có sập xuống y cũng không sợ, đã có Hoài Viễn hầu đỡ thay y rồi. Ý tin tưởng Hầu gia. Tuy rằng họ là thân thích có bắn đại bác cũng không tới nhưng dù sao cũng là máu mủ với nhau, nếu xảy ra chuyện gì, chắc chắn Hầu gia sẽ không bỏ mặc y không quan tâm.
Chỉ cần trong phòng có động tĩnh, Hầu gia sẽ nhảy từ cửa sổ hoặc từ đầu đó xông thẳng vào.
Bảo Nhi nhìn Phùng An Bình, căng thẳng mà liếm môi:
Đàm tam gia nói bây giờ trong kinh đâu đâu cũng đang bắt thương nhân buôn lậu. Nếu để ngài ấy nghe thấy có lời ra tiếng vào thì chắc chắn ngài ấy sẽ giết chết Trăn cố. Trăn cô nói dù cô ấy có chết thì cũng không nói ra bất kì chuyện gì bất lợi cho nhà họ Đàm, cầu xin Đàm tam gia tha mạng cho cô ấy.
Đàm tam gia bắt Trăn cô lập tức rời khỏi kinh thành, không bao giờ được quay lại nữa. Trăn cô không chịu, Đàm tam gia liền đá vào vai Trăn cô một cái.
Cho đến giờ Bảo Nhi vẫn còn nhớ như in khuôn mặt hung ác kia của Đàm tam gia. Y là con người khác hẳn so với Đàm tam gia ngày thường dịu dàng, hòa ái, luôn hỏi han ân cần.
Phùng An Bình đi đến trước mặt Bảo Nhi còn đang run rẩy:
Người đầu, bắt kẻ này lại!
Đàm tam gia nhìn Phùng An Bình rồi lại nhìn Bảo Nhi đang sợ đến biến sắc, vẻ mặt y hơi ngỡ ngàng, hiển hiện là không ngờ được chuyện này sẽ xảy ra.
Phùng An Bình nhìn mấy nha sai kia:
Lục soát xem trên người hắn có vũ khí không?
Ánh đèn trong phòng đung đưa, ánh hoàng hôn chiếu lên mặt Đàm Tử Canh khiến mặt y trở nên âm u. Thấy nha sại trước mặt tiền đến, Đàm Tử Canh lập tức nhíu mày nói:
Để ta xem xem kẻ nào dám vô lễ? Dù là nha môn phủ Thuận Thiên cũng không thể bất chấp tất cả mà lục soát người khác thế này được. Ta cũng là quan viên triều đình, sao cho phép các ngươi càn rỡ thế này?
Cha!
Bảo Nhi gọi Tiêu Trọng.
Tiêu Trọng đặt bát cháo ngô xuống, bước nhanh về phía cậu bé.
Trăn cô.
Bảo Nhi nói:
Trước đó cháu nghe thấy Đàm tam gia nói muốn giết Trăn cô, Trăn cô sợ hãi quỳ xuống cầu xin. Sau đó Đàm tam gia phát hiện ra cháu, cháu sợ quá bèn bỏ chạy, thế nên mới ngã từ trên nóc nhà xuống. Ban nãy Đàm tam gia đến hỏi cháu, hỏi có phải cháu đã nghe lén cuộc trò chuyện của ngài ấy với Trăn cô không. Ngài ấy biết cả rồi. Chắc chắn Trăn cô do ngài ấy giết, giờ ngài ấy muốn giết cháu.
Phùng An Bình nói tiếp:
Cháu nghe Đàm tam gia với Trăn cô nói những gì? Cháu kể lại toàn bộ không sót một chữ nào ta nghe đi.
Sắc mặt Đàm tam gia đột nhiên trở nên tái nhợt. Phùng An Bình nhìn Đàm tam gia:
Cậu bé này nói có thật không?
Ánh mắt Đàm tam gia sâu xa:
Mấy hôm nay ta không đến An Tể viện, cũng không nghe đến tên Trăn cô kia. E là cậu bé này nhìn lầm rồi.
Vậy tại sao ngài lại đến đây?
Phùng An Bình lại hỏi dồn:
Ban nãy ngài nói đến tìm cậu bé này hỏi vài câu, ngài hỏi chuyện gì?
Ảnh mắt Đàm tam gia càng sâu hơn, y vẫn không chịu trả lời.
Tiêu Trong kinh ngạc nhìn Đàm tam gia. Ông thực sự không thể tin vào tai mình. Người nhà họ Đàm giết Trăn cô rồi còn muốn giết chết Bảo Nhi? Sao có thể thể được?
Cháu nói lại lần nữa.
Phùng An Bình nói:
Hắn giết ai?
Nha sai lấy một tờ giấy để in dấu giày của Đàm tam gia. Dù hai hôm nay Đàm tam gia có thay giày thì kích cỡ giày cũng sẽ không hay đổi, dầu giày chắc chắn có tác dụng.
Nha sai quỳ xuống định nắm lấy chân của Đàm tam gia, Đàm tam gia lại đá nha sai kia ra, những nha sai còn lại thấy vậy liền lập tức tiến lên. Đang lúc giằng co thì một giọng quát hỏi vang lên:
Các ngươi đang làm gì?
A
Người hiền lành như Tiêu Trọng căng thẳng đến mức đứng thẳng lưng:
Bảo Nhi, con nói là ai? Ai muốn... muốn giết con?
Bảo Nhi nhanh chóng liếc nhìn Đàm tam gia:
Là ngài ấy! Ngài ấy giết Trăn cô rồi còn định giết con!
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, lúc này Bảo Nhi không thể chịu nổi nữa mà khóc òa lên.
Đàm tam gia nuốt nước bọt, cuối cùng cũng ngẩng đầu:
Chuyện hôm nay e là có người cố ý hãm hại nhà họ Đàm chúng ta. Chuyện như thế này đã không phải là lần đầu tiên, cháu có thể đến nha môn phủ Thuận Thiên, thúc phụ nhất định phải cẩn thận, đừng để trúng kế của đám người đó.
Đàm tam gia nói xong, Phùng An Bình sợ đêm dài lắm mộng nên dặn dò nha sai:
Khiêng thi thể, dẫn quản sự của viện và Đàm tổng kỳ về nha môn.
Phùng An Bình dẫn người rời khỏi An Tể viện. Lúc này mưa đã dần tạnh, nhân lúc bên ngoài không có ai chú ý đến, Phùng An Bình gọi hai tiếng vào trong bóng tối:
Hầu gia... Hoài Viễn hầu gia... Cô hầu gia... cữu cữu...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.