Chương 329: Chúc thọ
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1506 chữ
- 2022-02-04 05:26:31
Lâm phu nhân nghe được chuyện xảy ra ở An Tế viện thì không sao ngủ nổi. Bà không thể ngờ được Hầu gia và Châu Châu ra ngoài một 8chuyến lại mang về tin tức thế này. D
Đàm tam gia là hung thủ thật sao?
Lâm phu nhân không nhịn được mà hỏi.
Lâm phu nhân không ngờ được trong thời gian ngắn mà Hầu gia có thể nhìn ra được nhiều điểm kì lạ giữa huynh đệ nhà họ Thôi đến vậy:
Nói vậy thì Hầu gia thực sự đã cân nhắc rồi sao?
Chuyện gì?
Ngủ đi.
Cố Sùng Nghĩa ôm Lâm phu nhân:
Ngày mai còn có rất nhiều chuyện cần nàng lo liệu, không thể đến nhà họ Ngụy dự tiệc với khuôn mặt tiều tụy được.
Lâm phu nhân gật đầu, quay người nhắm mắt lại.
Cố Minh Uyển muốn kêu oan cho Đàm tam gia. Nghe nói hôm qua bả phụ cũng ở An Tế viện, cô ta và tổ mẫu bàn đến nghe ngóng tin tức, ai ngờ lại chẳng có ai ở nhà.
Ta đã nói hôm nay họ phải đến yến tiệc của nhà họ Ngụy rồi. Thế này chẳng phải là tại công một chuyến sao?
Cố lão phu nhân an ủi Cổ Minh Uyển:
Cháu không cần lo lắng quá đầu. Nếu có chứng cứ xác đáng thì sao nha môn có thể thả Đàm tam gia ra ngoài chứ? Chuyện cỏn con thế này Đàm thượng thư ra mặt thì sẽ được giải quyết nhanh thôi.
Cố Sùng Nghĩa trầm mặc một lúc lâu sau mới nói:
Không dễ nói, vẫn nên đợi đến khi triều đình điều tra rõ ràng đi.
Phùng An Bình gửi tin đến, Đàm Tử Canh nói nhà họ Đàm bị người khác hãm hại, lúc Đàm Tử Canh đến nha môn còn dặn dò Đàm Định Phương cẩn thận, đừng để rơi vào cái bẫy người khác giăng ra, thế nên rất cuộc nhà họ Đàm là đen hay trắng, ông cũng không rõ.
Lâm phu nhân nghe thấy vậy thì ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Sùng Nghĩa:
Hầu gia cảm thấy tính tình Thôi Vị không tốt?
.
Cố Sùng Nghĩa nói:
Lúc lão Hầu gia qua đời, tuy Thôi Vị không lớn nhưng chắc hẳn cũng biết rõ nội tình, vậy mà những năm nay nó lại chẳng hề nhắc đến nửa lời. Chuyện năm ấy của Lâm Tự Chân bị vạch trần, nàng nói Thôi Trinh hoảng loạn đến tìm nàng tâm sự nhưng Thôi Vị thì sao? Gặp phải quân phản loạn trên đường từ phủ Thái Nguyên về kinh thành, bỏ rơi nàng và mọi người là chủ ý của Lâm thái phu nhân sao? Thôi Vị dẫn quân nhiều năm như vậy, sao có thể nghe răm rắp lời của mẹ mình được?
Ta biết nàng sợ hẻm Hoa Sen trách ta.
Cố Sùng Nghĩa nói:
Chuyện của Đàm Tử Canh không liên quan đến người khác, nếu y có thể nói rõ, thực sự trong sạch thì ta sẽ đến nhà họ Đàm vì hẻm Hoa Sen một chuyến. Môn đăng hộ đối đương nhiên quan trọng nhưng nhân phẩm càng không thể qua loa được.
Đã nói đến đây, Cố Sùng Nghĩa liền nhắc đến Thôi Vị:
Ta từ chối Thôi Vị không chỉ vì bệnh tình của Châu Châu mà cũng vì Lâm thái phu nhân quả biết tính toán. Bề ngoài Thôi Vị khiêm tốn, nhã nhặn nhưng bên trong lại ẩn chứa một sự hung hãn. Sự hung hãn này nếu dùng trong quân doanh thì tương lai chắc chắn nó sẽ có một ít thành tựu, ta chỉ sợ nó dùng vào việc khác thôi.
Hôn sự của Châu Châu ấy!
Lâm phu nhân nói:
Châu Châu đã là đại cô nương rồi, liệu có ngày nào đó ta và Hầu gia sẽ phải lo lắng vì chuyện này không?
Giờ phu nhân đã lo lắng rồi.
Hoài Viễn hầu nói:
Dù có một ngày phải gả Châu Châu đi thì cũng phải tìm một người có phẩm hạnh đoan chính, có thể một lòng một dạ đối xử với Châu Châu.
Lâm phu nhân không nhịn được mà hỏi:
Sao đột nhiên Hầu gia lại nghĩ vậy?
Châu Chấu lớn rồi.
Cố Sùng Nghĩa nói:
Chuyện Châu Châu có thể làm được không chỉ là những chuyện ta và nàng tưởng tượng.
Châu Châu thấy thi thể cũng không sợ hãi, còn có thể nhìn ra Bảo Nhi sợ Đàm Tử Canh, điều này có thể thấy trong lòng Châu Châu đã có suy nghĩ của bản thân chứ không còn là một đứa bé mặc người khác sắp xếp nữa.
Trời tờ mờ sáng, mưa cũng tạnh.
Xe ngựa của hẻm Hoa Sen vừa dùng trước phủ Hoài Viễn hầu, quản sự lập tức ra đón.
Cổ Minh Uyển vén rèm, vội vàng nhìn ra bên ngoài.
Cổ Minh Uyển càng nghĩ càng thấy chuyện không đơn giản.
Cố Minh Uyển nói:
Tổ mẫu hãy khuyên cha nghe lời Đàm tam gia đi, trước tiên đừng để nhận số hàng kia.
Tổ mẫu nói có lý nhưng Cổ Minh Uyển vẫn không yên tâm. Nếu nhẹ nhàng như thế thì Đàm tam gia sẽ không nói những lời kia với cha, bảo cha ra ngoài làm ăn thì phải cẩn thận, tốt nhất là ngừng lại một khoảng thời gian đã.
Bình thường Đàm tam gia ít nói, chưa bao giờ nói nhiều với cha đến vậy, nếu không phải chuyện quan trọng thì chắc chắn ngài ấy sẽ không mở miệng.
Lão phu nhân, phu nhân và đại tiểu thư chúng tôi đến nhà họ Ngụy dự tiệc rồi, hôm nay không có ở nhà.
Cố lão phu nhân hỏi:
Hầu gia đầu?
C3ố Sùng Nghĩa nói:
Giờ mới chỉ đưa Đàm tam gia về nha môn hỏi chuyện thôi. Ngỗ tác còn chưa khám nghiệm tử thi, nha môn phải thẩ9m tra rõ ràng. Chỉ dựa vào lời nói của một đứa bé thì không thể coi là chứng cứ được. Huống chi đứa bé ấy cũng mới chỉ nghe thôi6, không nhìn thấy Đàm Tử Canh ra tay giết người.
Lâm phu nhân nghe vậy thì thấy hơi lạnh, bà ôm chặt lò sưởi trong tay:5
Vậy Hầu gia nghĩ thế nào?
Trong hai huynh đệ này, Thôi Vị không thể bằng được Thôi Trinh. Nếu nhà họ Thôi không có Thôi Trinh gánh vác thì sao được như ngày hôm nay? Lúc Thôi Vị vào cửa, nó tràn ngập oán hận với đại ca mình. Tuy
Thôi Vị nói là vì hôn sự này nhưng ta cảm thấy giữa huynh đệ chúng đã có rạn nứt chứ không đơn giản chỉ là vậy.
Quản sự nói:
Hầu gia đến nha môn rồi, cũng không có ở nhà ạ.
Cố Minh Uyển nắm chặt tay. Cố lão phu nhân chán nản nói:
Vậy mai chúng ta lại đến.
Cổ Minh Uyển buông rèm xuống, mắt đỏ lên:
Tổ mẫu, làm thế nào bây giờ ạ?
Cha ra ngoài từ sớm, đúng lúc gặp được Đàm tam gia bước ra khỏi nha môn phủ Thuận Thiên thì mới biết được chuyện xảy ra tối qua.
Một cô gái chết trong An Tể viện nên đổ tội lên đầu Đàm tam gia. Sao Đàm tam gia có thể làm người như vậy được? Nhà họ Đàm cả ngày chăm nom An Tế viện, sao lại rước họa vào thân vậy?
Nhà họ Ngụy.
Đã hai, ba năm rồi Lý thái phu nhân không tổ chức thọ yến long trọng, hôm nay nhà họ Ngụy từ trên xuống dưới vô cùng náo nhiệt. Lâm phu nhân nhìn vào phòng khách, khách khứa không nhiều, phần lớn đều là thông gia của nhà họ Ngụy.
Cố lão phu nhân nói:
Ta cũng không hiểu những chuyện này. Chuyện làm ăn trong nhà chúng ta đều do cha cháu lo liệu. Có điều chúng ta chỉ buôn bán một ít gạo, chắc là không có chuyện gì lớn đầu. Hơn nữa gạo vận chuyển vào kinh, sao ta có thể không ra nhận được? Sau này đến miền Nam thu gạo thì cẩn thận hơn là được.
Cố Minh Uyển gật đầu. Cô ta siết chặt khăn tay. Nếu cô có thể gặp Đàm tam gia thì tốt rồi. Cô ta tin Đàm tam gia sẽ không giết người, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó. Cô ta chỉ hận bản thân sốt ruột nhưng không thể giúp đỡ gì trong lúc thế này.
Nhìn bức bình phong này đi, thêu đẹp thật.
Lý thái phu nhân cười nói:
Thật sự vất vả cho phu nhân rồi, mang bầu mà còn phải chuẩn bị những thứ này cho ta nữa.
Lâm phu nhân cười:
Thải phu nhân thích là được rồi.
Ta thích lắm.
Lý thái phu nhân nói:
Hồi còn trẻ ta cũng có tay nghề thế này, chỉ tiếc là mấy năm nay mắt kém, không cầm kim chỉ được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.