Chương 332: Điềm lành


Lý thái phu nhân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, chỉ lo cháu dâu cả dẫn người tới nói trong vườn xảy ra chuyện rồi, may mà cháu dâu cả dẫn Cố đại tiể8u thư trở lại, cả hai đều vui vẻ tươi cười.

Không sao là tốt rồi.

Lý thái phu nhân thở phào, hôm nay bà thấy Kham ca nhi ăn mặc3 là lượt, đeo phục sức đầy người, đứng dưới ánh mặt trời còn chói mắt thì đã ngầm hiểu. Cháu trai bà không phải sốt sắng bình thường đầu, bà vừ9a muốn cháu trai có cơ hội gặp mặt Cổ đại tiểu thư, lại vừa sợ không không biết chừng mực mà mạo phạm con gái nhà người ta.
Trái tim Lý thải phu nhân mềm lại, bà định đợi Ngụy Tòng Trí, vì sinh nhật cũng nên đối xử với thử oan nghiệt này tốt hơn một chút. Thế nhưng khi Ngụy Tòng Trí đến bên cạnh, Lý thái phu nhân không khỏi nhíu mày

Đã xảy ra chuyện gì?
Bà hỏi hỏi, vì thấy biểu cảm vui mừng của Ngụy Tòng Trí lại lộ ra mấy phần hoảng hốt. Hai cánh môi ông ta run run như không thể thốt được thành lời.
Ngụy nhị lão gia thở dốc một hơi, hai mắt lấp lánh như sao:
Mẹ, đại tỷ... đại tỷ...
Nghe đến đó, Lý thái phu nhân lập tức thót cả tim:
Đại tỷ con... Không... Hoàng hậu nương nương làm sao?

Viên phu nhân hơi hoảng hốt, vội vàng nhận lỗi:
Là tại con không làm tốt ạ.


Ta nói con làm không tốt bao giờ?
Lý thái phu nhân kéo tay Viên phu nhân, khẽ vỗ lên mu bàn tay bà:
Con làm rất tốt, Tòng Thịnh đi rồi, gánh nặng đều dồn cả lên người con. Con giống như cây cũng đã kéo căng, ta cũng muốn con được thả lỏng, không phải mệt mỏi thế này nữa, nhưng chắc phải đợi lo xong hôn sự của mấy đứa trẻ mới được.

Viên phu nhân nói:
Chắc còn phải vài năm nữa a.

Quà mừng thọ Hoàng hậu nương nương sai nội thị đưa tới là một bức tranh chữ
Thọ
do chính tay Hoàng hậu viết.
Phải mất một lúc lâu Lý thái phu nhân mới rời mắt khỏi chữ
Thọ
kia. Hoàng hậu không cho người chuyển lời gì nhưng mỗi nét chữ đều như có thể tiết lộ thông tin.
Phải cầm chắc bút thì chữ viết ra mới ngay ngắn được lòng người ổn định thì thế bút mới có thể hòa hợp, đặt trái tim vào con chữ thì lúc thu hút mới có thể lộ ra mấy phần mạnh mẽ có lực.
Lý thải phu nhân đi vào trong nội viện:
Chưa chắc đầu.
Bà vẫn có lòng tin với cháu mình. Tuy phủ Hoài Viễn hầu vẫn chưa gật đầu nhưng bà thấy chuyện vẫn phát triển theo hướng tốt, mấy hôm trước Cổ đại tiểu thư còn vào cung gặp Hoàng hậu nương nương. Đây đều là điềm lành.
Tuy Lý thái phu nhân không biết nội tình cụ thể nhưng nếu đã chọn đúng người, con đường về sau sẽ càng đi càng thông thuận. Đây không phải thời vận mà là đúng người đúng việc.
Viên phu nhân nhìn về phía Lý thái phu nhân, bà cảm thấy lời thái phu nhân nói có ẩn ý. Ngày cưới của Chẩn ca nhi đã định là mùa xuân năm sau, bà chỉ cần lo liệu cho tốt, giúp Chẩn ca nhi cưới được vợ về là được rồi, nhưng hôn sự của Kham ca nhi, bà thật sự không có cách nào. Bà không biết thải phu nhân định thế nào nên cũng không dám tự tiện quyết định. Kham ca nhi là đứa sống nội tâm, không giống Hoằng ca nhi và Chân ca nhi chuyện gì cũng chịu kể với bà, bà không biết đường nào mà toan tính cho nó.

Là thế nào? Ai đưa tới?
Lý thải phu nhân lập tức truy hỏi Ngụy nhị lão gia.
Ngụy nhị lão gia khịt mũi một cái rồi mới nói:
Nội thị trong cung đưa tới một bức tranh chữ.

Lý thái phu nhân oán hận nói:
Nhìn con kìa, dáng vẻ chẳng ra thể thống gì. Có chuyện nhỏ cũng làm không xong, hoảng hốt cái gì!
Nói đoạn, bà đứng dậy ra ngoài đón tiếp nội thị.

Mẹ, cuối cùng cũng có tin của đại tỷ rồi!

Nghe Ngụy Tòng Trí nói vậy, trái tim Lý thải phu nhân lại mềm ra. Đúng vậy, người ngoài không thể nào hiểu được tâm trạng của bọn họ lúc này.

Chắc chắn đại tỷ có thể ra khỏi cung Khôn Ninh.
Ngụy Tòng Trí nói bên tai Lý thái phu nhân:
Mẹ cũng sẽ được gặp lại đại tỷ.

Thấy Lý thái phu nhân vẫn cầm cuốn sổ ghi tên vở kịch, Viên phu nhân lập tức tiến lên đón lấy cuốn sổ trong tay bà.
Lâm phu nhân đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ giả vờ bình tĩnh của Lý thải phu nhân, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót. Nhà họ Ngụy hoàn toàn không ngờ sẽ nhận được tin tức trong cung, nếu không sẽ không đến mức ai nấy đều hốt hoảng như thế này.
Nghĩ tới đây, Lâm phu nhân đưa mắt nhìn Châu Châu cũng đang đứng lẫn trong đám đông. Bà không dám nghĩ nếu mấy năm không gặp con gái thì sẽ có cảm giác gì. Cố Minh Châu nhìn Viên phu nhân - mẹ của Ngụy đại nhân đang thì thầm nói chuyện với Lô mà ma, chắc bà đang dặn Lô ma ma đi tìm Ngụy đại nhân, Hoàng hậu nương nương ban thưởng, người nhà họ Ngụy đều nên đến tiền viện tạ ơn.
Mẹ chồng nàng dâu vừa bước qua cửa bảo bình, Lý thái phu nhân liên trông thấy có người quay lưng về phía rừng trúc xanh, đứng đó sụt sà sụt sịt.

Mẹ!
Ngụy Tòng Trí bất thình lình bổ nhào về phía Lý thái phu nhân.

Đi đi đi...
Lý thái phu nhân ghét bỏ hết ông ta ra:
Phải làm gì thì đi làm đi!

Ngụy Nguyên Chẩn tiến lên định xem kỹ bức chữ kia, Viên phu nhân lại nhíu mày trách cứ
Đừng có gây phiền phức nữa, hôm khác đến phòng bà nội con mà xem.

Nói đoạn, Viên phu nhân dặn dò Ngụy Nguyên Chẩn:
Tam đệ con bộn bề việc công, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một hôm, con không được làm phiền đến nó, càng không được ép nó uống rượu, nghe chưa hả?
Ngụy Nguyên Chẩn cố ý xụ mặt, oán hận nói:
Mẹ chỉ biết thương tam đẹ, con cũng rất vất vả mà!
Vừa nói hắn vừa túm lấy vạt áo Viên phu nhân. Viên phu nhân hất tay Ngụy Nguyên Chẩn ra:
Bao nhiêu tuổi rồi mà còn không chững chạc bằng tam đệ? Con còn lớn hơn tam đệ con mấy tuổi đấy.

Mẹ đánh chẳng đau tí gì.
Nói xong, Ngụy Nguyên Chẩn mỉm cười tránh ra. Viên phu nhân không khỏi thở dài:
Sắp thành gia lập thất đến nơi rồi còn y như đứa trẻ con.

Lý thái phu nhân cười nói:
Giống trẻ con thì có gì không tốt? Vui vẻ lạc quan không buồn không lo, không giống như Kham ca nhi cả ngày đầu tắt mặt tối, chưa thấy nó mặt mày hớn hở bao giờ.

Cũng may. <6br>
Lý thải phu nhân mỉm cười, tiếp tục trò chuyện cùng Lâm phu nhân.
Sau một hồi dùng tiệc sôi nổi, Lý thải phu nhân đưa mọi người 5về hậu viện xem kịch. Ngụy phu nhân viên thị vừa đưa tên vở kịch cho Lý thải phu nhân thì nhìn thấy Ngụy Tòng Trí vội vàng đi vào trong viện.
Vừa nhìn thấy Ngụy Tòng Trí, Lý thái phu nhân đã thầm thở dài. Thằng con út này của bà trước giờ đều xuất quỷ nhập thần, lúc nó phải xuất hiện thì tìm khắp nơi không thấy nó đầu, cả nhà ăn cơm nó cũng mất tăm mất tích, hiểm lắm hôm nay vừa chuẩn bị hát
kịch mở màn
thì nó lại tới.

Đại tỷ...
Ngụy nhị lão gia nói:
Cho người mang đồ tới chúc thọ mẹ.

Lúc này trái tim Lý thải phu nhân mới trở về vị trí cũ, suy nghĩ đầu tiên là con gái không sao thì bà yên tâm rồi, có điều tâm trí bà lại nhanh chóng bị cảm xúc mừng rỡ chiếm cứ. Lần trước con gái tặng đồ chúc thọ cho bà đã là sáu năm trước, con gái có thể gửi đồ về, có phải là tình hình trong cung đã khá hơn không?
Nghĩ đến đây, Lý thái phu nhân vốn bình tĩnh trước sau như một cũng không khỏi xúc động đến mức rưng rưng nước mắt.
Hai mắt Lý thái phu nhân ửng đỏ, suýt nữa bà đã không kìm được nước mắt. Quả nhiên là con gái ngoan của bà, bà phải khỏe mạnh sống tiếp để ở nhà họ Ngụy đợi con gái về.

Để khách khứa xem rồi mang vào treo trong phòng ta đi!
Khó khăn lắm Lý thải phu nhân mới ổn định được tâm trạng, bà mỉm cười dặn dò Viên phu nhân.
Viên phu nhân đáp dạ, ánh mắt bà liếc về phía Ngụy Nguyên Kham cách đó không xa rồi như sợ bị người khác nhìn ra manh mối, bà nhanh chóng thu lại tầm mắt.
Lý thái phu nhân lại không khỏi đau xót, tuy nước mắt không rơi xuống nhưng trong mắt bà vẫn ngân ngấn lệ.

Ngụy Tòng Trí nói tiếp:
Con đã từng thề nếu đại tỷ không ra khỏi cung Khôn Ninh, con sẽ không lấy vợ, đại trượng phu một lời nói ra bốn ngựa khó theo. Mấy năm nay tuy con có vất vả nhưng cuối cùng cũng làm được rồi...


Ngụy Tòng Trí vừa dứt lời thì lại cảm nhận được thịt trên cánh tay bị véo một cái thật mạnh, sau đó trông thấy ánh mắt phẫn nộ của mẹ già:
Là con không muốn cưới hay là không ai chịu lấy? Liên quan gì đến đại tỷ con?


Lý thái phu nhân xua đuổi Ngụy Tòng Trí như đuổi ruồi:
Tránh ra đi, ngày đại hỷ đừng để ta nổi giận.
Đợi đến khi Kham ca nhi cũng thành thân, tảng đá trong lòng bà coi như đã rơi xuống, có thể khi đó nhìn thằng con trai này cũng thuận mắt hơn một chút, cứ coi nó như bà cố già nuôi trong nhà là được!

Chuyện như vậy không phải chỉ có nhà họ Ngụy. Có không ít con gái nhà người ta xuất giá xong ở nhà chồng không được thuận lợi nên quay về nhà mẹ ở thời gian dài, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà! Ngụy Tòng Trí trơ mắt nhìn mẹ và đại tẩu sắp biến mất nơi cuối con đường lát đá xanh. Ông ta còn chưa khóc xong mà hai người họ đã đi mất rồi, ngày tốt thế này ông ta không thể trải qua một mình được. Trong đầu Ngụy Tòng Trí bông hiện ra bóng dáng một người. Đúng rồi, đi tìm Hoài Viễn hầu! Nữ quyến nhà Hoài Viễn hầu đang dự tiệc ở nhà ông ta, nhân cơ hội này ông ta đi bầu bạn cùng Hoài Viễn hầu để Hầu gia khỏi cảm thấy cô đơn vắng vẻ.

Trong cung.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.