Chương 331: Không thể không nhận
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1509 chữ
- 2022-02-04 05:26:29
Сố Minh Châu nhích dần về phía hòn giả sơn, cô muốn nhìn rõ xem rốt cuộc Ngụy đại nhân đứng trong đó như thế nào. Sau đó cô nhìn thấy Ngụy đạ8i nhân mặc áo bào màu xanh ngọc, bên hông đeo đầy bội sức đang cong người, khom lưng đứng trong đó.
Cố Minh Châu cố nhịn không bật c3ười thành tiếng.
Ngụy Nguyên Kham nhìn thấy ý cười thoáng hiện lên trong ánh mắt thiếu nữ, cô đang cười nhạo hắn đấy à?
Cố Minh Châu xác nhận lại:
Thế nên Đàm Tử Canh không thừa nhận vết thương trên người Trăn cô có liên quan đến y à?
Ngụy Nguyên Kham nói tiếp:
Đàm Tử Canh thừa nhận là y đạp Trăn cô một phát, còn nhận từng uy hiếp Trăn cô nhưng Trăn cô không phải do y giết. Trừ chuyện đó ra, y không chịu nói gì nữa.
Cho dù Trăn cô không phải do Đàm Tử Canh giết chết nhưng cái chết của Trăn cô tuyệt đối không hề đơn giản. Tại sao Đàm Tử Canh lại uy hiếp Trăn cô, nội tình chuyện này Đàm Tử Canh không nói rõ. Cố Minh Châu đoán Đàm Tử Canh sẽ không nói thật, vụ án này không điều tra tiếp, Đàm Tử Canh tuyệt đối sẽ không chủ động thừa nhận.
Cố Minh Châu lại hỏi:
Đại nhân, ngỗ tác có tìm thấy vết thương trong miệng Trăn cô không?
Lúc ấy trong phòng quá tối, cô cầm đèn cố gắng nhìn kỹ, lờ mờ trông thấy trên mặt và khóe miệng Trăn cô có vết máu nhưng không thể chắc chắn là cô ta đã bị thương. Lại thêm máu từ cổ tay Trăn cô bắn ra tung tóe, trước khi ngỗ tác triều đình tới, cô không thể động tay động chân làm thay đổi hiện trạng thi thể, vì thế cô đã nhanh chân đi tìm Bảo Nhi hỏi chuyện.
Đại...
Trong lúc cuống quýt, Cố Minh Châu vừa kịp thốt lên một chữ đã thấy có người đi về phía này, chính là Ngụy đại nãi nãi Chương thị.
Bảo Đồng bước lên hành lễ với Ngụy đại nãi nãi.
Chương thị mỉm cười nhìn về phía Cố Minh Châu:
Hóa ra Châu Châu ở đây, mau theo ta vào yến tiệc thôi!
Ngụy Nguyên Kham nói:
Khóe miệng và đầu lưỡi Trăn cô đều có vết thương, máu tươi trên mặt và trên cô ta là bị bắn lên. Ngố tác đã kiểm tra chăn nệm trên giường Trăn cô. Có người dùng một đầu chăn lau máu trên mặt cô ta, để lại một dấu tay dính máu đỏ tươi trên chắn.
Nghe Ngụy đại nhân nói vậy, Cố Minh Châu hỏi lại:
Thể là người dùng chăn lau mặt chính là Trăn cô à?
Dầu tay của người khác không dễ so sánh nhưng cổ tay Trăn cô bị cắt, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi. Cô ta dùng bàn tay đó làm gì, đương nhiên sẽ để lại dấu vết rất rõ ràng.
Ngụy Nguyên Kham gật đầu xác nhận:
Là tự Trăn cô làm.
Còn một chuyện nữa.
Ngụy Nguyên Kham bước về phía trước một bước:
Ta cho người đến Thái y viện hỏi thăm bệnh tình của Định Ninh hầu Trương thị mấy năm nay. Trương thí sinh non mất máu nên mắc chứng huyết hư, Phủ Định Ninh hầu từng mời thải y đến chẩn mạch, thái y đã viết rất rõ ràng trong mạch án.
Cho nên ít nhất bệnh tình của Trường thì có một phần là thật, sau đó Trường thì có thể lấy cớ này ở trong phủ
dưỡng bệnh
.
Ngụy Nguyên Kham vươn tay đưa cho Cố Minh Châu một chiếc hà bao. Trên hà bao thêu từng đóa hoa sen rất đẹp.
Trắn cô và A Thuyền nhìn thì không liên quan gì đến nhau, nhưng điều trùng hợp là bọn họ đều từng ở hoặc thường đến An Tế viện, hai người cũng cùng có tật trên người, hơn nữa cả hai đều chết rất thê thảm, một người cắt họng, một người cắt cổ tay.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Ta đã cho người theo dõi Đàm Tử Canh, cũng sẽ điều tra kỹ người tên Trăn cô này, xem xem cô ta đến An Tể viện như thế nào.
Cố Minh Châu gật đầu:
Mấy hôm tới ta cũng sẽ thường xuyên đến An Tế viện, hỏi thăm người trong viện những tin tức có liên quan đến Trăn cô.
Bả9o cô tìm cớ ra hậu hoa viên cho cá ăn, cô lại muốn ở lại với các nữ quyền để nghe ngóng tin tức, hắn đành tới tìm cô nói chuyện, từ phòng kh6ách đến nhà chính trong nội viên chỉ có chỗ này là có thể nói chuyện. Cố Minh Châu cảm nhận được sự trầm mặc trong hòn giá sơn. Ánh mắt Ngụy5 đại nhân còn lợi hại hơn Bảo Đồng, cái mũi lại thính, vừa rồi cô thầm cười trộm chắc chắn đã bị Ngụy đại nhân phát hiện ra rồi.
Cố Minh Châu ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ mặt nịnh nọt:
Đại nhân, hôm nay ngài ăn mặc đẹp quá. Bội sức đeo bên hông cũng đẹp, có điều dải kết hơi rối rồi.
Dối trá, cô hoàn toàn không hề nhìn kỹ.
Nữ quyền trong nhà chính đều đã yên vị, Chương thị mới phát hiện ra Cố đại tiểu thư không đi cùng. Các phu nhân và tiểu thư ngồi riêng, có lẽ Lâm phu nhân bên kia tưởng rằng bọn cô đã chăm sóc Cổ đại tiểu thư cẩn thận rồi.
Thái phu nhân đã dặn dò từ trước, bảo cô đừng kiểm soát Cổ đại tiểu thư quá, trong nhà không có quá nhiều quy củ, Cổ đại tiểu thư cứ vui là được, thế nên cô mới buông lỏng cảnh giác.
Lỡ may Cổ đại tiểu thư xảy ra chuyện gì thì biết ăn nói thế nào? Chương thị vừa tự trách mình quá lơ là, vừa vội vàng dẫn người đi tìm.
Ngụy Nguyên Kham cúi xuống nhìn bên hông mình, bên ngoài miếng ngọc bội Dương Chi được bọc một lớp viền vàng dày, cho dù không đứng dưới ánh mặt trời cũng tỏa sáng lấp lánh. Hắn âm thầm đưa tay vuốt phẳng dải kết.
Cố Minh Châu thấy mặt mũi Ngụy đại nhân đã giãn ra, thừa dịp Ngụy đại nhân vui vẻ, cô lập tức hỏi:
Đại nhân, đã có kết quả khám nghiệm thi thể của Trăn cô chưa?
Ngụy Nguyên Kham nói:
Trên vai trải Trăn cô có vết máu bầm, vết máu đó lại trùng với dầu ủng ngắn của Đàm Tử Canh, có điều Đại Chu có rất nhiều người đi loại ung ngắn đó.
Đại nhân, cái này...
Cố Minh Châu không đưa tay nhận lấy.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Trong đó là mạch án của Trương thị.
Mạch án thì đưa thắng cho cô là được mà, tại sao phải bỏ trong hà bao? Thế này làm cô nhận thì không phải mà không nhận cũng không hay. Cố Minh Châu đang do dự thì thấy cánh tay kia định thu lại, đúng là không cho cô thời gian để suy nghĩ.
Đầu lưỡi và trong miệng có vết thương là vì Trăn cô dùng miệng ngậm miếng sử cắt tay, một lòng muốn chết nên vết thương cắt rất sâu. Cổ tay bị cắt, máu tươi lập tức phun ra, mặt Trăn cô ghé sát bên cạnh nên mới bị bắn đầy máu tươi.
Nói đến đây, Cố Minh Châu hơi dừng lại:
Có lẽ Trăn cô không muốn chết một cách quá khó coi nên đã dùng tay kéo chăn lên lau sạch vết máu trên mặt.
Nói vậy là Trăn cô thật sự tự sát.
Cố Minh Châu lập tức nhớ tới cái chết của A Thuyền, theo kết quả nghiệm thi của lão ngỗ tác năm đó, vết thương trên người A Thuyền cũng giống như tự vẫn chứ không phải bị người khác làm hại. Để điều tra vụ án của A Thuyền, cô đã tìm đến An Tế viện, vừa hay trong An Tể viện cũng có cô gái tự vẫn.
May mà nhìn thấy Cổ đại tiểu thư đang đứng trong sân.
Cố Minh Châu đi về phía Chương thị, Chương thì nhìn Cổ đại tiểu thư, không biết Cổ đại tiểu thư đang chơi gì ở đây? Mùa này trong vườn cành trơ lá trọi, không có cảnh sắc gì đáng xem, bên cạnh hòn giả sơn chỉ có một cây hoa sắp rụng hết lá, có lẽ là... sở thích của Cố đại tiểu thư không giống những người khác.
Cố Minh Châu chỉ vào hòn giả sơn nói như thật:
Chỗ này rất đẹp!
Chương thì không khỏi bật cười:
Lát nữa ta đưa đại tiểu thư đến nhà kính ngắm hoa, cuối thu trong vườn gió rét căm căm, đứng đây lâu dễ bị nhiễm lạnh đấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.