Chương 334: Luyến tiếc
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1735 chữ
- 2022-02-04 05:26:25
Mấy lời này của Thần Quý Thành khiến Hoài vương hơi lo lắng, quả thực Ngụy Nguyên Kham và Kiều Tung đều rất khó đối phó. <8br>
Nhưng chuyện này hắn đã nhiều lần hỏi vương phi, vương phi và những nữ quyến kia cùng đến Thượng Thanh quán song c3hỉ là dâng hương, khám bệnh chứ không làm chuyện gì khác. Hoài vương trấn an:
Thần tiên sinh cứ yên tâm.
Thân Quý Thành9 nói:
Vậy thì tốt, đợi Nhị thúc ta quay về sẽ chỉnh đốn Độ Sát Viện. Tuy bây giờ Hoàng thượng có ý nghiêng về Hoài vương6 gia thì ngài vẫn không thể chủ quan, phải đề phòng Quý phi tính kế, chỉ đáng tiếc...
Hoài vương không hiểu:
Ti5ên sinh nói đáng tiếc gì cơ?
Thân Quý Thành đáp:
Đáng tiếc năm đó Nguy Hoàng hậu không có ý nhận ngài làm con, nếu Hoài vương gia có được thân phận địch tử, đương nhiên sức mạnh sẽ tăng lên gấp bội.
Lý thải phu nhân dẫn các nữ quyến xem kịch, mấy vở kịch thịnh hành trong kinh Cố Minh Châu cũng coi như đã nghe mấy lần, giờ nghe lại chỉ cảm thấy nhạt nhẽo. Cũng may Ngụy đại nãi nãi Chương thị dẫn cô
đi dạo mấy vòng trong nhà ủ hoa.
Trên đường quay về, cô nhìn thấy mấy người đàn ông nhà họ Ngụy đang ngồi trò chuyện trong định nghỉ đằng xa.
Trần Gia vội vàng cáo lỗi:
Thằng bé ở nhà bị ốm, nô tài thức trắng hai đêm nên tinh thần không được tốt lắm.
Đi tìm thầy thuốc giải khám thử đi.
Hoài vương gia dặn:
Trẻ con bị bệnh không được lơ là đâu.
Trần Gia đáp dạ.
Hoài vương nhớ lại tình hình năm đó Ngụy Hoàng hậu từ chối giữ hắn ở lại bên cạnh, trong lòng không khỏi hơi oán hận:
Ta nghĩ thông từ lâu rồi, cho dù bây giờ nhà họ Ngụy chịu phò tá ta, sau này ắt sẽ kiểm soát ta trong lòng bàn tay. Ngụy hoàng hậu không con không cải là tốt nhất, ta và mấy đệ đệ đều là con thứ, tất cả cùng có xuất phát điểm như nhau.
Thế nhưng dáng vẻ Ngụy Hoàng hậu sinh hạ Tam công chúa năm ấy quả thực khiến hắn kinh hãi. Lúc đó bọn họ còn chưa trưởng thành, đều vẫn đang ở trong cung, nghe nói bên ngoài vô cùng hỗn loạn nên chạy ra xem thử, vừa hay gặp Nguy Hoàng hậu ở gần Bảo Kim các. Vẻ mặt Nguy Hoàng hậu vô cùng thống khổ, rất khác ngày thường. Bà ôm Tam công chúa, hổn hển leo lên Bảo Kim các, vừa đi vừa nói:
Con ơi, con phải ngoan, bây giờ vẫn chưa được, con cố chịu thêm chút nữa!
Những nơi Ngụy Hoàng hậu đi qua, máu tươi nhỏ trên mặt đất, trông cực đáng sợ.
Bà nên quan tâm đến Hầu gia một chút, để thi thoảng Hầu gia được thư giãn thả lỏng.
Cố Sùng Nghĩa nghe quản sự bẩm bảo, lại nhìn bánh ngọt và thức nhằm vừa được bưng lên, ông không khỏi nghiến răng kèn kẹt. Lần này thì hay rồi, đêm nay ngay cả phòng chính ông cũng không về được rồi. Ngụy Tòng Trí vẫn đang đắm chìm trong tiếng hồ cầm của chính mình, hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt dữ dằn như muốn bóp chết ông ta ngay tại chỗ của Hầu gia.
Cố Minh Châu về phòng, nắm chặt hà bao Ngụy đại nhân đã đưa cô trong tay.
Hoài vương đáp:
Không.
Nghe được câu trả lời đúng ý, Hoài vương phi mới thở phào nhẹ nhõm:
Không sao là tốt rồi.
Hoài vương thay quần áo xong định đến thư phòng đọc sách, Hoài vương phi vô thức buột miệng hỏi:
Vương gia lại muốn đọc những sách toán kia sao?
Hoài vương khẽ gật đầu:
Mấy hôm nay nhiều việc, ta chưa đọc được là mấy. Hôm nay tiến sĩ toán học của Quốc Tử Giám dẫn học trò tới, muốn xem mấy thứ lặt vặt bản vương làm mấy hôm trước.
Hoài vương phi nói:
Vương gia không mưu tính nữa sao?
Hoài vương đáp:
Vừa rồi ta đã bàn bạc với Thân thượng thư, mấy ngày nữa Phó đô ngự sử sẽ về kinh, trước mắt ta không nên hành động thiếu suy nghĩ.
() Phó đô ngự sử Chức quan trong Đô Sát Viện.
Hoài vương phi không tiện nói gì nữa, nàng ta cũng hy vọng Phó đô ngự sử Thần Đồng Hoài mau chóng về kinh. Không phải nàng ta không tin tưởng Thượng thư Bộ Lễ Thân Quý Thành nhưng có vẻ như tính nết Thân Quý Thành hiền lành hơn nhị thúc của y nhiều. Vương gia một mực nghe lời y, khó tránh khỏi nhã nhặn nhu nhược quá mức.
Lúc Hoài vương phi còn mải suy nghĩ, Hoài vương đã ra khỏi nội viện.
Hắn cảm thấy lúc đó Nguy Hoàng hậu đã mê muội thần trí, thế nhưng Hoàng hậu vẫn cắn răng leo lên Bảo Kim các.
Không thể không nói, Ngụy Hoàng hậu là người phụ nữ lợi hại nhất mà Hoài vương từng gặp. May mà người phụ nữ này không có đích tử, nếu không vị trí trữ quân kia nào có đến lượt bọn hắn.
Thân Quý Thành đứng dậy cáo lui:
Vị thần không thể ở lại quá lâu kéo kẻ khác phát hiện, sau khi quay về thần còn phải chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân.
Nhiều năm làm việc ở Bộ Lễ, y luôn lôi kéo nhân tài cho Hoài vương gia, đợi đến thời khắc then chốt nhất định có thể cống hiến chút sức lực cho Hoài vương.
Hoài vương nhìn về phía thân tín, căn dặn:
Tiễn Thần tiên sinh về.
Thân Quý Thành rời khỏi vương phủ từ cửa sau, lúc này, Hoài vương mới trở lại nhà chính thay quần áo.
Hoài vương phi đã chờ trong phòng từ lâu, vừa trông thấy Hoài vương gia, nàng ta đã vội hỏi ngay:
Vương gia, có chuyện gì không ạ? Hoàng thượng có hỏi đến vụ án của Viên Tri Hành không?
Đi thôi.
Hoài vương dẫn người đi vào trong phòng.
Trần Gia cúi đầu khom người tiến mọi người vào phòng, lúc ngẩng đầu lên, trán ông ta đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Nhà họ Ngụy.
Ngụy nhị lão gia đang kéo hồ cầm ạ.
Quản sự bẩm báo:
Có thể là vì hôm nay ngài ấy vui vẻ, cứ bám lấy Hầu gia không chịu đi, Hầu gia cũng chẳng còn cách nào khác.
Cái gì mà bám lấy Hầu gia không chịu đi, sao có thể nói như vậy được, chẳng có tí quy củ nào hết.
Lâm phu nhân quay sang trách cứ quân sự
Mau, chuẩn bị một ít thức ăn mang qua đó, không thể thất lễ với khách quý được.
Nhà họ Ngụy đối xử với bọn họ chu toàn mọi bề, nhà họ Cố cũng không thể thiếu lễ nghi phép tắc được.
Quản sự đáp dạ, ông ấy biết mình lỡ lời nhưng những gì ông ấy nhìn thấy chính là như vậy mà!
Lâm phu nhân nói tiếp:
Nói với Hầu gia là ông ấy không cần bận tâm đến ta và Châu Châu, cứ việc tiếp đón Ngụy nhị lão gia cho tốt. Nếu như muộn quả thì dặn Hầu gia cứ nghỉ ngơi ở tiền viện.
Xe ngựa vừa dùng trước cửa phủ Hoài Viễn hầu, quản sự đã bước lên đón:
Nhị lão gia nhà họ Ngụy đang ở nhà chúng ta đấy ạ.
Lâm phu nhân hơi kinh ngạc, yến tiệc của Lý thải phu nhân, Ngụy nhị lão gia đã chúc thọ rồi lại chạy tới nhà bọn họ, thế này là định náo loạn gì đây?
Vừa đi vào nội viện, bà đã nghe thấy tiếng hồ cầm lảnh lót.
Cả động viện ở phủ Hoài vương đều là nơi Hoài vương tiếp khách, tiền đường trò chuyện, hậu đường viết chữ đọc điển tịch, gian phòng hai bên còn bày không ít đồ đạc như guồng quay tơ, đàn cổ, xe chỉ nam. Mọi người cũng thường lựa theo ý Hoài vương, làm mấy thứ tinh xảo dâng tặng cho vương gia.
Tâm trạng Hoài vương không tệ, hắn dẫn tiến sĩ Quốc Tử Giám và học trò đi xem mấy thứ nhỏ nhặt kia. Quân sự Trần Gia của vương phủ mở cửa nhà kho, lại không cẩn thận làm rơi khóa xuống đất.
Hoài vương liếc nhìn Trần Gia, cảm thấy Trần Gia hơi mất hồn mất vía:
Sao mà tay chân lông nga lóng ngóng thế?
Chẳng biết Ngụy đại gia và Ngụy nhị gia đang nói chuyện gì chụm đầu bả vai vô cùng thân thiết. Ngụy đại nhân ngồi ngay ngắn ở đó, hình như đang lắng tai nghe bọn họ trò chuyện.
Lúc này, Viên phu nhân dẫn người bưng trà và hoa quả vào định nghỉ. Bốn mẹ con ở cạnh nhau, bầu không khí vô cùng hòa thuận nhưng không hiểu tại sao, Cố Minh Châu luôn cảm thấy trên người Ngụy đại nhân toát lên cảm giác cô độc và hiu quạnh không sao tan đi được. Nhất định là cô nghĩ nhiều quá rồi, Lý thái phu nhân rất thương yêu Ngụy đại nhân, Viên phu nhân thì càng không cần phải nói, lúc nào lời nói và hành động của bà ấy cũng ngập tràn cảm giác coi trọng Ngụy đại nhân. Ngụy thượng thư mất sớm, Ngụy đại nhân lớn lên trong vòng tay yêu thương của mọi người, sao ngài ấy lại cảm thấy cô độc?
Sắc trời không còn sớm, Cố Minh Châu và Lâm phu nhân cùng cáo từ ra về.
Ngụy đại nhân đưa có nhiều thứ như vậy, cô không biết phải giấu đi đầu, cứ tiếp tục thế này kiểu gì cũng bị mẹ phát hiện. Hà bao thêu tinh xảo thế này, nếu mang đi bán chắc cũng được đến mười lượng bạc, bán đi giữ bạc trong tay cũng sẽ không bị ai phát hiện ra.
Cố Minh Châu chợt nhớ tới dáng ngồi thẳng tắp của Ngụy đại nhân trong định nghỉ, bỗng nhiên thấy hơi luyến tiếc... luyến tiếc cái hà bao này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.