Chương 335: Hắn phải làm chủ


Cố Minh Châu từng nghe mẹ và Lâm thái phu nhân nhắc tới, lúc Trương thí sinh non đã mang thai hơn sáu tháng, sinh ra một đ8ứa con trai, là đích tử của Thôi Trinh.

Lúc ấy Lâm thái phu nhân bức bối trong lòng nên tới nhà tìm mẹ trò chuyện3, Cố Minh Châu vẫn còn nhớ mang máng nội dung. Lâm thái phu nhân nói:
Ta đầu ngờ mọi chuyện sẽ như vậy, trên dưới trong 9phủ đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đích trưởng tử của Trinh ca nhi ra đời thôi.

Phủ Định Ninh hầu.
Thôi Trinh đẩy cửa phòng Thôi Vị, xộc vào mũi hắn là mùi rượu nồng nặc. Thôi Trinh không khỏi nhíu mày:
Bảo nhà bếp mang một bát canh giải rượu đến đây.

nghĩ cho phủ Hoài Viễn hầu, một lòng bảo vệ cho đứa con gái ngốc nghếch kia.
Thôi Vị lẳng lặng nằm trên giường đợi một lát, cửa phòng lại bị đẩy ra, thuộc hạ thân cận của hắn ta sải bước vào phòng.

Lúc Trinh ca nhi còn bé, ta từng6 tìm một vị học dị, lão tiên sinh đó đã bói mệnh cho Trinh ca nhi, nói Trinh ca nhi sẽ lấy được một thế tử tốt, thai đầu 5chắc chắn sinh ra đích trưởng tử, địch trưởng tử không những thông minh mà số mệnh cũng cực tốt.


Sau đó Trinh ca nhi cưới Trương thị, Trường thì cũng thuận lợi mang thai. Ta còn tưởng rằng lời bói kia đã ứng nghiệm, không ngờ mang thai hơn sáu tháng rồi lại xảy ra chuyện này, thật đúng là oan nghiệt. Ta và Trinh ca nhi đều mong đợi đứa trẻ này, thậm chí Trinh ca nhi còn đặt cả tên cho thằng bé rồi cơ.

Cố Minh Châu nhớ tới những lời này, mặc dù Lâm thái phu nhân thiên vị Thôi Vị nhưng ít nhất, khi đó bà ta cũng thật lòng thương xót đứa bé mà Trường thị đã sinh non.
Vì đứa con này, Trương thị không những bị tổn hại sức khỏe mà còn bệnh tật liên miên. Tuy cô nghi ngờ Trương thị mượn cớ sinh non, sức khỏe không tốt, lấy lý do
dưỡng bệnh
để trốn trong nội trạch, âm thầm làm những chuyện không thể lộ ra ánh sáng nhưng có ai lại chịu hy sinh con trai ruột và sức khỏe của chính mình để làm như vậy? Làm vậy để mưu tính chuyện gì? Nói gì thì nói, có đích trưởng tử là một chuyện tốt với Trương phu nhân. Xảy ra chuyện không may, sau này con trai nàng ta còn có thể thừa kế tước vị của Thôi Trinh.
Nghĩ kỹ hơn, trước kia mẹ con Lâm thái phu nhân và Thôi Trinh có hiềm khích, nhưng mấy năm trước ngoài mặt vẫn tỏ ra là mẹ hiền con hiếu, thế mà chỉ thoắt cái đã như nước với lửa. Lần này bọn họ đến Sơn Tây, hình như Lâm thải phu nhân có ý nâng đỡ Thôi Vị lên chức. Mấy năm trước Lâm thái phu nhân còn nạp thiệp cho Thôi Trinh, trông ngóng Thôi Trinh có con nối dõi.
Năm sáu năm nay, phủ Định Ninh hầu nhà họ Thôi thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện, kể ra ngay cả việc cô chết trong đại lao cũng coi như có liên quan đến nhà họ Thôi.
Thôi Trinh ra khỏi phòng, quân sự đóng cửa lại, trong phòng không có người ngoài, Thôi Vị mới mở to đôi mắt đỏ vằn tia máu. Trên mặt hắn ta hiện lên vẻ lạnh lẽo cùng cực. Hắn ta biết ngay Thôi Trinh sẽ không động lòng trắc ẩn với mình, Thôi Trinh căn bản không thèm quan tâm đến người đệ đệ là hắn.
Lúc ở phủ Thái Nguyên Thôi Trinh cũng đã nói hồi bé cha dạy dỗ hắn ta đều là đúng. Trong lòng cha và Thôi Trinh, hắn ta chính là một kẻ tư chất chẳng ra gì, tâm tư cũng không đúng đắn. Chuyện đến nước này, hắn ta đã hoàn toàn nhìn thấu con người Thôi Trinh, có điều chuyện khiến hắn ta nghĩ mãi không hiểu là Thôi Trinh lạnh lùng vô tình với cả nhà họ Thôi như thế, tại sao lại một lòng lo

Tuy thằng bé không được bình an ra đời nhưng ta cũng dành cho nó rất nhiều tình cảm. Trinh ca nhi cũng vậy, vốn dĩ nó vừa đi Đại Đồng, nghe tin liền vội vàng chạy cả đêm về. Tuy nó không nói gì nhưng lại đích thân đưa đứa bé kia đi mai táng.


Bây giờ Trương thì vẫn thường xuyên mơ thấy đứa bé, động một chút lại nhắc đến nó trước mặt ta và Trinh ca nhi, thế có khác nào đâm dao vào tim ta đâu.

Bất luận làm chuyện gì cũng phải có nguyên nhân, chí ít bây giờ Cố Minh Châu không nghĩ ra lý do Trường thị làm như vậy.
Vậy là việc Trương thị sinh non thực sự không còn nội tình gì khác sao?
Cố Minh Châu gấp mạch án của Trường thị lại. Có lẽ là cô đang nghĩ quá nhiều, Trương thí sinh non là thật, có điều bệnh tình sau này là Trương thị cố ý phóng đại lên.
Thế nhưng nghĩ lại hành động của Trương thị, cô lại cảm thấy nhà họ Trương và Trương thị thâm sâu khó dò, không hề đơn giản như bề ngoài.
Cố Minh Châu cất y ản, nằm lên giường. Tuy vẫn chưa thể làm rõ mấy chuyện này nhưng cũng coi như đã có manh mối, chẳng mấy chốc mọi việc sẽ dần dần rõ ràng. Câu hỏi rốt cuộc nhà họ Trương và Trương thị có tham gia vào mấy vụ án này hay không rồi cũng sẽ có câu trả lời.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Cố Minh Châu đưa mắt nhìn hoa lan trên mặt bàn. Theo tình hình bây giờ, Đường thì cũng sắp về rồi, có Ngụy đại nhân hỗ trợ tra án, tất cả mọi việc đều nhanh hơn dự đoán của cô rất nhiều.
Quản sự lưỡng lự
Vậy bên phía thái phu nhân?


Cứ nói Nhị gia ra ngoài uống rượu say, đợi khi nào tỉnh rượu sẽ đến thỉnh an bà ấy.
Nói đoạn, Thôi Trinh ra khỏi phòng. Có một số việc giấu giếm cũng vô dụng, mẹ biết được cũng tốt, mẹ và Thôi Vị đều từ bỏ suy nghĩ kết thông gia với nhà họ Cố thì sẽ không dây dưa mãi chuyện này nữa. Nếu không, với cả Châu Châu và Thôi Vị mà nói, chuyện này đều không có bất cứ điểm tốt nào.

Những món Trường thị thích ăn đều giống hệt như lúc ta mang thai Trinh ca nhi. Trường thị còn mơ thấy đứa bé đó là con trai, lẽo đẽo theo sau Trinh ca nhi học võ. Không ngờ lại không giữ được thằng bé, sau khi đưa nó ra, bà mụ nhìn kỹ, nói đó là con trai. Trường thị khóc ngất lên ngất xuống, phải khuyến mãi mới ăn được chút thức ăn, chỉ có mấy ngày mà gây đi trông thấy.


Ta cũng rất khó chịu, dù sao ta cũng đã tốn rất nhiều tâm huyết. Trường thì ngày ngày kể với ta về đứa bé trong bụng, có lúc Trương thị mang thai không ngủ được, lại tới nhờ ta giúp đỡ, bảo ta trấn an đứa bé trong bụng. Kể cũng lạ, ta mới nói có mấy câu, thằng bé đã không giấy đạp nữa, Trường thì cũng có thể ngủ yên.

Trương thị từng làm như vô tình nhắc đến tình cảnh của Lâm thái phu nhân trước mặt Hoài vương phi, Ngoại trừ chuyện đó, cha Trương thị sắp đến nhậm chức ở Thị bách ti Quảng Châu, đại ca Trường thị lại liên hôn với nhà họ Thân.
Ngay cả Thôi Vị nhiều lần theo Trường thị tới nhà chơi, Cố Minh Châu cũng cảm thấy rất khả nghi.

Nhị gia.
Tên hầu cận thấp giọng báo cáo:
Trần Gia gửi tin tức tới, bên đó mọi việc đều ổn thỏa, xin Nhị gia cứ yên tâm.

Thôi Vị khẽ gật đầu:
Ta biết rồi.
Làm xong những chuyện này, hắn ta sẽ thoát khỏi Thôi Trinh, sớm muộn gì cũng đến ngày hắn ta làm chủ phủ Định Ninh hầu này.
Sau khi rời khỏi phủ Hoài Viễn hầu, Thôi Vị biến mất không thấy tăm hơi đâu, mãi đến vừa nãy hắn ta mới lết cơ thể nồng nặc mùi rượu về phủ. Mẹ không thấy Thôi Vị đã ầm ĩ cả ngày trong phòng.
Quản sự thấp giọng hỏi dò:
Hầu gia, có cần bảo Nhị gia đi nói chuyện với thái phu nhân không ạ?
Thôi Trinh hờ hững lên tiếng:
Không cần.

Trời sắp sáng rồi.

Đàm Tử Canh mặc bộ áo ngắn tối màu, lặng lẽ rời khỏi nhà họ Đàm. Vì sợ có người đi theo, Đàm Tử Canh cố ý rẽ vào một quán trọ, thay bộ quần áo khác, cải trang thành thương nhân, định đợi mở cổng thành rồi sẽ rời khỏi kinh thành.

Sau khi bị nha môn phủ Thuận Thiên gọi đến hỏi chuyện, y bèn xin nghỉ hai ngày để tìm cơ hội rời khỏi kinh thành. Đàm Tử Canh mượn đèn xem kỹ lại bản đồ, sau khi rời kinh, y sẽ lập tức xuôi về phương Nam, ra roi thúc ngựa chạy thẳng theo đường cái, chắc không đến một ngày là có thể đuổi kịp người y muốn tìm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.