Chương 336: Bằng chứng ở khắp nơi
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1505 chữ
- 2022-02-04 05:26:22
Đàm Tử Canh nhíu mày, y đã cho người đi nghe ngóng tin tức, biết được đám người đó dừng chân ở đây, y nhìn ngó xung quanh, trong sân vẫn còn 8rương thùng bị dỡ bỏ và một vài đồ vật trang trí.
Y quỳ xuống tìm thấy vết dấu chân, có thể thấy từng có người đi lại trong nhà, y đ3ang định tiến sâu vào trong kiểm tra.
Ngay lúc này, từ trong căn phòng cách đó không xa vang lên một tiếng
choáng
, Đàm Tử Canh khô9ng khỏi giật mình, lập tức trốn đằng sau bức tường thấp ở gần đó, gần như đồng thời, tấm rèm cửa sổ lay động, một con mèo phỏng vụt ra bên n6goài.
Một trận gió thổi qua khiến lá khô trên cành xào xạc, ánh nắng từ từ rút khỏi khoảng sân, bầu trời bất chợt tối sầm, tấm rèm treo trước cửa phòng bị thổi bay, lông trên người chú mèo cũng bị thổi dính cả vào nhau, nó rụt cổ lại, cuồng chân chạy biến.
Đàm Tử Canh bỗng thấy lạnh sống lưng, một lúc sau y mới cất bước tiến về phía căn phòng.
Đàm Tử Canh đứng trước cửa phòng, vẫn không có bất kỳ người nào đi ra, y giơ tay vén tấm rèm cửa trước mặt, ngay sau đó bị một mùi quái dị xộc thẳng vào mũi.
Đàm Tử Canh nhìn lửa lớn bùng lên ở Tây viện, rồi lại nhìn ông lão, sau đó y đứng dậy đuổi theo ông lão kia.
Ông lão bình thường chân cẳng đã không linh hoạt, giờ nhìn thấy nhiều người chết như thể càng sợ đến hồn bay phách lạc, mới chạy được mấy bước thì đã ngã sõng soài xuống đất.
Trong lúc ấy, Đàm Tử Canh đã đến trước mặt ông lão, đang định giơ tay kéo ông lão từ dưới mặt đất lên.
Đó là mùi tử khí.
Khói bụi bốc lên từ trong lò lửa, khí lạnh nặng nề bao phủ căn phòng xen lẫn mùi xú uế và máu tanh nồng nặc, chen chúc nhau chui vào trong mũi của Đàm Tử Canh. Đàm Tử Canh còn chưa kịp thích ứng với thứ mùi khiến người ta không thể thở nổi này thì ngay lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Trên mặt đất có hai người đang nằm trong vũng máu, có vẻ chỉ vừa mới chết, vì máu tươi vẫn còn tiếp tục chảy.
Gần như ngay lập tức Đàm Tử Canh rút trường Cao đeo bên hông ra, nhiều khả năng hung thủ giết người vẫn còn đang ở đây, y ngước mắt nhìn sang phòng phụ, nếu hung thủ còn chưa kịp bỏ chạy thì nhất định là đang trốn trong căn phòng phụ này.
Đàm Tử Canh rảo bước chạy về phía đó, muốn đi tới phòng phụ thì nhất định phải bước ngang qua hai cái xác, giày của y dính phải máu tươi, mỗi bước đi đều để lại một dấu chân máu trên mặt đất, cuối cùng cũng đến trước cửa căn phòng phụ, y nhấc đao chém đứt tấm rèm.
Căn phòng phụ trống không, hoàn toàn không có ai ở trong.
Xảy ra chuyện rồi. Đàm Tử Canh vô thức chạy về phía Tây, còn chưa kịp chạy đến nơi thì chợt thấy một bóng người xuyên qua lối đi xông về phía mình.
Người đó nhấc cây gậy gỗ trong tay bổ thẳng vào đầu y.
Đàm Tử Canh giờ đao lên đỡ rồi đạp lên người đối phương, người kia bắn thẳng ra ngoài.
Thời điểm trường đao giáng xuống, Đàm Tử Canh cảm thấy có điều bất thường. Người trước mặt y lại không hề có ý né tránh mà trực diện đón lấy lưỡi đao. Đàm Tử Canh muốn thu thế lại nhưng đã không kịp nữa, trường đao chém thắng một đường lên cổ người kia. Máu tươi bắn ra văng lên trên mặt và người của Đàm Tử Canh, trong làn sương máu, đôi mắt người kia nhìn chằm chằm vào Đàm Tử Canh, sau đó cơ thể gã cứng đơ, đổ sập xuống đất.
Đàm Tử Canh còn chưa kịp hồi thần, người phía sau đã giận dữ gào lên một tiếng, xông tới ôm chặt lấy eo của Đàm Tử Canh, Đàm Tử Canh bất thình lình bị đánh úp, cùng với người kia ngã nhào trên mặt đất, hai người lập tức đánh nhau loạn xạ.
Giằng co hồi lâu, cuối cùng Đàm Tử Canh cũng tìm được thời cơ đạp văng người kia ra, cũng may người kia không tiếp tục bám theo nữa, Đàm Tử Canh thở hồng hộc, một trận gió thổi tới, một luồng khí lạnh truyền lên từ lồng ngực y, Đàm Tử Canh cúi đầu nhìn thấy quần áo mình có một mảng màu lớn.
A...
Đàm Tử Canh vừa thở phào một hơi thì chợt nghe thấy tiếng kêu thảm truyền từ bên ngoài vào, y lập tức chạy nhanh ra khỏi phòng.
Đến khi quay trở lại sân, Đàm Tử Canh mới nhìn thấy trong căn phòng phía Tây tỏa ra làn khói đen mù mịt, ánh lửa bùng lên trong làn khói.
Đàm Tử Canh thở phào.
Con mèo chạy mấy bước rồi cuộn người bên dưới hành lang, hình như chân nó không thoải mái, nó dù5ng sức giật mạnh chân mấy cái, sau đó dùng đầu lưỡi liếm phần lông ướt sũng trên chân, phần lông đỏ sậm, không biết là dính phải cái gì.
Ánh mắt Đàm Tử Canh đột nhiên khựng lại, sau đó y quay đầu nhìn về phía căn phòng con mèo chạy ra.
Công phu quyền cước của Đàm Tử Canh vượt xa người nọ, nhưng đối mặt với lối đánh liều mạng này y cũng nhất thời không biết phải làm sao.
Vào lúc hai người còn đang giằng co thì lại có một bóng người nữa đi vòng ra sau lưng Đàm Tử Canh, nhằm chuẩn cơ hội bổ tới, vũ khí sắc nhọn trong tay người đó nhắm thẳng vào phần cổ của y.
Đàm Tử Canh nhíu mày, hai kẻ này một trước một sau vây công là muốn dồn y vào chỗ chết, y cắn răng dùng trường đao ép người đằng trước phải lùi bước, như vậy thì y mới có thời gian để đối phó với người đằng sau.
Tốt nhất là Đàm tổng kỳ đừng nên động đậy.
Đàm Tử Canh ngẩng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt y, y vô thức dùng ống tay áo lau vết máu bắn lên mắt, muốn để bản thân nhìn cho rõ hơn.
Ngụy đại nhân, sao... sao ngài lại ở đây?
Nhưng máu đó không phải của y, Đàm Tử Canh ngẩng đầu nghi hoặc nhìn người bị y đạp văng ra trên mặt đất, trước ngực người đó cắm một thanh phi đao nhỏ, máu tươi đang chảy xuống theo cơ thể gã. Đàm Tử Canh kỳ dị nhìn cánh tay mình, cơ quan trên cổ tay không biết đã bị mở ra từ lúc nào, thanh phi đao bay ra từ trong cơ quan, cắm lên ngực của kẻ kia.
Đàm Tử Canh không dám tin vào cảnh tượng trước mắt, chỉ trong chớp mắt mà y đã sát hại hai người, một người đã chết, người còn lại bị đâm trúng ngực chỉ e cũng không sống nổi nữa.
Đàm Tử Canh còn chưa kịp kiểm tra thương thể của đối phương thì chợt nghe thấy một tràng tiếng bước chân gấp gáp, y quay đầu nhìn về phía tiếng bước chân, một ông lão mặt đầy máu tươi đang liều mạng chạy tới, vừa chạy vừa hô hoán không ngừng:
Người đầu, giết người rồi... mau tới đây...
Đàm Tử Canh chạy nhanh về phía người kia, muốn khống chế gã để tra hỏi tình hình, nhưng người đó đã chật vật bò dậy, tay không đánh về phía Đàm Tử Canh.
Ngươi là ai...
Đàm Tử Canh nói:
Ở đây đã xảy ra chuyện gì? Còn không dùng tay thì đừng trách ta không khách sáo!
Những kẻ đó vẫn không dừng lại.
Rắc
một tiếng, cánh tay của người đàn ông bị đánh cho trật khớp, nhưng hình như gã hoàn toàn không biết đau, lại tiếp tục giữ chân đi về phía Đàm Tử Canh.
Ngụy Nguyên Kham tỏ vẻ điềm nhiên:
Với tình hình hiện giờ thì Đàm tổng kỳ không nên hỏi ta, mà phải do ta hỏi Đàm tổng kỳ mới phải. Đàm tổng kỳ đã làm gì ở trong căn nhà này?
Đàm Tử Canh cúi đầu nhìn xuống người mình, trên áo y dính đầy máu, hai tay cũng ướt đẫm máu tươi, toàn thân nhếch nhác vô cùng.
Đàm Tử Canh còn chưa lên tiếng thì ông lão bên cạnh đã lớn tiếng nói với Ngụy Nguyên Kham:
Người trong căn nhà này... đều chết... chết cả rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.