Chương 337: Oan uổng


Đàm Tử Canh liếm môi, vô thức muốn tìm một lí do để lấp liếm sự truy hỏi của Ngụy Nguyên Kham, nhưng khi y nghe thấy tiếng ồn ào từ x8ung quanh truyền tới, nhìn thấy một vài hộ nông dân xách đồ chạy tới cứu hỏa, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Tình hình trước 3mắt không giống với chuyện xảy ra ở An Tể viện, không phải chỉ vài ba câu là có thể yên ổn thoát thân từ phủ nha Thuận Thiên.
Đàm Tử Canh không lên tiếng, xung quanh cũng chìm vào yên lặng, dường như Ngụy Nguyên Kham cũng không có ý định nói gì nữa.
Đàm Tử Canh càng thêm hoảng loạn, nơi này thuộc phạm vi của huyện nha Đại Hưng, lát nữa người của nha môn sẽ tới, cho dù huyện nha5 không thẩm vấn y thì cũng sẽ áp giải y vào kinh, sớm muộn gì cũng phải giải thích cho rõ ràng, ban nãy rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở đây.


Ta tới để tìm kiếm manh mối.
Đàm Tử Canh nhìn Ngụy Nguyên Kham, cuối cùng cũng hạ quyết tâm giải trình:
Sau khi ta phát hiện Trăn cô chết ở An Tể viện thì muốn làm rõ nội tình bên trong.

Đàm Tử Canh nói tới đây liền nhìn thẳng vào mắt Ngụy Nguyên Kham:
Đúng lúc phủ nha Thuận Thiên đang điều tra việc có thương nhân mua bán đồ tiến cống, vụ án này có liên quan tới cả Đô Sát Viện và Binh mã ti ngũ thành, nội tình vụ án ra sao, chắc Ngụy đại nhân rõ hơn ta.


Mà thương nhân qua lại với Trăn cô lại vừa hay cũng là người nhà họ Lỗ, nếu người nhà họ Lỗ đã bị bắt thì ta cũng không cần phải tiếp tục giấu giếm lén lút điều tra Trăn cô nữa, thế nên lúc này ta mới tìm tới Trăn cô, ép hỏi cô ta khai ra sự thật.


Ban đầu Trăn cô không chịu nói, sau đó thấy ta uy hiếp sẽ đưa cô ta tới quan phủ, cô ta mới chịu nói cho ta biết, cô ta tới An Tế viện là do có người sai khiến, vì để theo dõi thúc phụ ta, tìm cách nắm thóp thúc phụ.


Người phụ nữ đó tự xưng là Tiêu thị, chỉ có điều ba ngày trước đã rời đi, những điều này hoàn toàn trùng khớp với những gì Trăn cô nói. Ta lại trở về An Tế viện tìm Trăn cô, Trăn cô nói với ta Tiêu thị này hành động cực kỳ cẩn trọng, chắc chắn đã nghe được phong thanh nên mới dẫn người rời đi. Thế nhưng tình thể trong kinh còn đang căng thẳng, Tiêu thị chắc chắn sẽ ở lại để nghe ngóng tin tức, bên ngoài kinh thành có mấy căn nhà do Tiêu thị an bài từ sớm, bảo ta cho người đi xem thử, nói không chừng Tiêu thị đang trốn ở một trong những trang viên này.


Ta sợ Trăn cô nói dối nên mới uy hiếp Trăn cô, trong kinh đang đi khắp nơi lùng sục truy bắt thương nhân buôn bán cống phẩm, nếu Trăn cô dám giở trò, kéo nhà họ Đàm ta vào chuyện này thì ta sẽ giết cô ta, Trăn cô quỳ xuống xin ta tha mạng, cảnh này bị Bảo Nhi nhìn thấy, Bảo Nhi nghe không đầu không cuối, tưởng ta có ý hại Trăn cổ.

Đàm Tử Canh nói xong, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Ngụy Nguyên Kham:
Ta sai người tới mấy tòa trang viên nghe ngóng tin tức, điều tra ra được người phụ nữ kia đang ở trong căn nhà ở Đại Hưng, ta đang nghĩ có cần bẩm báo chuyện này lại cho thúc phụ không thì ai ngờ Trăn cô lại chết, còn Bảo Nhi thì tố cáo những lời ta nói cho phủ nha Thuận Thiên.

Ngụy Nguyên Kham nghe đến đây cuối cùng cũng nói:
Cho nên Đàm tam gia tin lời của Trăn cô, không chỉ không báo quan mà còn không bắt giữ Trăn cô, Đàm tam gia không sợ Trăn cô bỏ chạy ư?

Đàm Tử Canh mím môi:
Đương nhiên là ta sẽ không dễ dàng tin tưởng như thế, nhưng Trăn cô nói số gạo ta mua bán với nhà họ Cố đã bị người ta động tay động chân, nếu ta đưa cô ta tới nha môn thì cô ta sẽ cần ngược lại ta, nói ta thông qua cô ta, giao dịch đồ tiến công với nhà họ Lỗ, đến lúc đó nhân chứng vật chứng đầy đủ, chỉ e ta có muốn thoát thân cũng không dễ.


Chuyện ta mua bán gạo với nhà họ Cổ đến thúc phụ ta cũng không biết, làm sao Trăn cô lại biết được? Có thể thấy đám người đó còn có thủ đoạn khác đối phó với nhà họ Đàm, chuyện này không thể coi thường... Ta nhất định phải tự mình tìm ra đầu mối mới có thể bẩm báo với triều đình. Cho nên ta dựa theo tin tức Trăn cô đưa, tìm tới một quán trọ bên ngoài kinh thành, biết được mấy ngày trước có một người phụ nữ dần theo một đám người tới tá túc tại đây.

Đàm Tử Canh ngừng lại giây lát:
Bất kể Ngụy đại nhân có tin hay không thì cái chết của Trăn cô cũng không hề liên quan gì tới ta, những lời ta từng nói với cô ta ở An Tế viện chẳng qua là vì ta phát hiện cô ta nghe trộm ta và thúc phu nói chuyện, ta nghi ngờ cô ta có lòng dạ xấu. Xử lý người như Trăn cô thì rất đơn giản, nhưng dù sao cô ta cũng bị người khác sai khiến, chỉ khi lội được kẻ sai khiến cô ta ra ngoài ánh sáng thì ta mới có thể an tâm được.


Vì để làm rõ sự tình, ta đã âm thầm theo dõi Trăn cô, ta phát hiện mỗi lần thúc phụ tới An Tế viện, Trăn cô đều sẽ cố tình dừng lại bên cạnh thúc phụ, rõ ràng là có ý muốn tiếp cận thức phụ. Nhưng thúc phụ há lại là loại người ấy, cho nên đến giờ Trăn cô vẫn chưa thể thành công.


Sau đó ta bám theo Trăn cố, phát hiện cô ta có qua lại với một đội thương lái. An Tế viện là nơi triều đình cứu tế nạn dân và thương binh, Trăn cô đã có quan hệ với thương nhân thì sao còn tới An Tế viện xin cứu trợ? Đúng lúc ta định điều tra kỹ hơn về thương nhân kia thì...


Ta cũng nghi ngờ trong chuyện này ắt có vấn đề, nhưng nếu bây giờ nói ra thì có thể sẽ khiến nha môn hiểu lầm. Vì dù sao thì Trăn cô cũng đã chết, ta không có người đối chứng... Cho nên ta mới muốn tới trang viên này điều tra trước, xác nhận xem những lời Trăn cô nói là thật hay là giá, rồi mới tính tiếp.

Đàm Tử Canh nuốt nước bọt:
Giờ xem ra đây là cái bẫy bọn chúng đã sắp đặt sẵn. Bọn chúng muốn hãm hại ta, biến ta trở thành hung thủ sát hại Trăn cô và những người này.

Đàm Tử Canh vừa dứt lời liền khẩn thiết nhìn Ngụy Nguyên Kham:
Nếu Ngụy đại nhân đã theo ta tới căn nhà này thì có phải có thể làm chứng cho ta là ta không hề giết những người này, là bọn họ..
Vừa nói y vừa giơ tay chỉ về phía căn nhà, y muốn nói là do người trong căn nhà này tấn công y trước, hơn nữa hai kẻ đó rõ ràng có ý muốn chết trong tay y.

Người sai khiến Trăn cô không tin thúc phụ ta cai quản An Tể viện bao năm mà lại không có lòng riêng, bọn họ nghi ngờ thúc phụ ta mượn danh nghĩa An Tế viện quyên góp tiền bạc mua gạo, nhưng thực chất đã đút túi làm của riêng từ lâu. Sau này cho dù triều đình có điều tra tới thì thúc phụ của ta cũng có thể đùn đẩy hết trách nhiệm, nói tiến đều dùng cho An Tể viện, như vậy thì triều đình cũng không tìm được chứng cứ.


Ta hỏi Trăn cô, người sai khiến cô ta có phải là Viên Tri Hành không, nhưng Trăn cô đã lắc đầu phủ nhận, ta lại ép hỏi thêm lần nữa, Trăn cô cầu xin ta đừng nói chuyện này ra ngoài, bằng không người nhà cô ta sẽ bị đám người đó giết chết. Tuy triều đình đã bắt được người nhà họ Lỗ, những kẻ thật sự nắm quyền quản lý đội thương lái của nhà họ Lỗ thì lại không nằm trong số ấy. Trăn cô nói, người quản lý thương đội của nhà họ Lỗ là một người phụ nữ, vị phu nhân này tướng mạo ôn hòa, nhưng thủ đoạn sau lưng thì lại vô cùng tàn độc. Cha mẹ, huynh đệ của Trăn cô đều nằm trong tay vị phu nhân đỏ, nếu vị phu nhân đó biết cô ta tiết lộ sự thật cho người khác, nhất định sẽ giết chết người nhà của cô ta.


Trăn cô còn cầu xin ta đừng đi báo quan, tai mắt của đám người đó có ở khắp nơi, nếu ta có thể cứu được cha mẹ và huynh đệ của cô ta ra thì cô ta sẽ tới nha môn, kể lại tường tận đầu đuôi sự việc.

Giọng nói của Đàm Tử Canh đến đây thì bất chợt ngừng lại, y nhìn thấy có người bị khiêng ra, người đó nằm trên phản gỗ, toàn thân run rẩy vì đau đớn.

Chính là cái người bị phi đao trên cánh tay y bắn trúng ngực, gã vẫn chưa chết.

Đàm Tử Canh vui sướng, y há miệng nhưng nhất thời không thốt nổi nên lời. Người đó vẫn còn sống, chỉ cần triều đình tra hỏi kỹ càng mọi chuyện thì y sẽ được rửa sạch hàm oan.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.