Chương 338: Người muốn tìm
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1833 chữ
- 2022-02-04 05:26:44
Đàm Tử Canh còn muốn lên tiếng giải thích nhưng người nhà họ Ngụy đã khiêng người đó xuống dưới.
Ngụy đại nhân,
Giọng nói của Đ8àm Tử Canh khô khốc:
ta vừa mới tới trang viên này thì làm sao có thể giết nhiều người như thế? Những lời ban nãy ta nói đều là sự thật3, nếu đại nhân không tin có thể đi tra hỏi, ta...
Trên mặt Đàm Tử Canh tràn ngập vẻ thất vọng, còn biểu cảm của Ngụy Nguyên Kham thì từ đầu đến cuối không có gì thay đổi, y không nhìn ra được rốt cuộc Ngụy Nguyên Kham đang nghĩ những gì. Nếu Ngụy Nguyên Kham đã bám theo y suốt cả chặng đường thì có phải đã nhìn thấy tình hình lúc y vừa mới bước vào trong căn nhà không?
Đàm Tử Canh muốn bám theo Ngụy Nguyên Kham nhưng lại bị hai người trước mặt chặn lại, hai người này mặt mày nghiêm trang, tư thế thẳng bằng như bút, hiển nhiên là người của công đường. Đàm Tử Canh cuộn tay lại, bọn họ làm vậy là muốn giam giữ y tại đây, chờ người của nha môn tới, nếu y có ý phản kháng lại triều đình và Ngụy Nguyên Kham thì lúc lên công đường sẽ càng khó nói cho rõ ràng,
Đàm Tử Canh cũng dùng trường đao. Ngụy Nguyên Kham nheo mắt nhìn về phía căn phòng bốc cháy:
Người chết trong căn nhà này không chỉ có mấy người đó thôi đâu.
Ngọn lửa cuối cùng cũng được khống chế, Mộ Thu dẫn người vào trong phòng kiểm tra tình hình, bên trong căn phòng xập xệ bừa bộn tìm được một cái xác đã cháy đen.
Cố Minh Châu nhìn Mạc chân nhân:
Sư phụ, Trăn cô rất đáng thương, người có thể tới siêu độ cho cô ấy không?
Thi thể của Trăn cô đang đặt ở nghĩa trang, tuy rằng vụ án vẫn chưa kết thúc nhưng nếu bọn họ tới đó siêu độ thì chắc người canh gác nghĩa trang cũng có thể cho phép tiếp xúc. Mạc chân nhân nhìn Châu Châu, hiểm khi đứa trẻ này cứ canh cánh trong lòng như vậy:
Sáng sớm ngày mai, ta sẽ tới nghĩa trang làm phán sự cho Trăn cô.
Cố Minh Châu nghe thấy vậy, trên mặt nở nụ cười.
Trương Đồng không ngờ người trong tòa trang viên này lại đột nhiên lao vào trường đạo trong tay Đàm Tử Canh, hắn ta nhìn thấy một người trong số đó đã chết, người còn lại lại tiếp tục lao vào ẩu đả với Đàm Tử Canh, lúc này hắn ta mới ra tay dùng ám khí đánh vào khuỷu tay kẻ kia buộc gã buông tay, Đàm Tử Canh nhân cơ hội này muốn đạp đối phương ra,
Nhưng trong lúc hỗn loạn, người đó lại động vào cơ quan trên cổ tay Đàm Tử Canh, cũng may gã ra tay vội vàng khiến cơ quan nhằm không chuẩn, phi đao bắn vào ngực nhưng không bị thương đến lục phủ ngũ tạng.
Đàm Tử Canh nhíu mày:
Nói điều này ra thì có thể Ngụy đại nhân sẽ cảm thấy là ta đang bao biện cho bản thân, nhưng ban nãy ta thật sự không hề chạm vào cơ quan này.
Ngụy Nguyên Kham quan sát tỉ mỉ cơ quan trong lòng bàn tay, cơ quan này có kích thước xấp xỉ một chiếc ống bắn tên giấu trong ống tay áo, được làm cực kỳ tinh xảo, bên ngoài ống sắt còn có gần một khuyên tròn, lúc sử dụng chỉ cần dùng sức kéo cái khuyên tròn thì phi đao sẽ lập tức bắn ra, vật này không phải thứ mà một thợ thủ công bình thường có thể chế tạo ra được.
Đàm Tử Canh không biết phải nói gì nữa, bộ dạng y thế này, e là ai nhìn vào c9ũng sẽ nghĩ y là hung thủ giết người.
Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham quét qua cổ tay của Đàm Tử Canh:
Phi đao trên người người kia đư6ợc bắn ra từ cơ quan? Nhìn có vẻ rất đặc biệt, là nhà họ Đàm tìm thợ thủ công chế tạo riêng ư?
Đàm Tử Canh lập tức tháo ống sắt trên cổ5 tay xuống đưa cho Ngụy Nguyên Kham:
Lúc quân sự nhà ta giao dịch hàng hóa ở phương Nam đã mua lại từ trong tay của một thợ thủ công, cơ quan này nhỏ nhắn, đem theo rất tiện lợi, ta ra ngoài đều sẽ đem theo, nhưng trước ngày hôm nay chưa từng dùng lần nào.
Cố Minh Châu đang ở trong Thượng Thanh quán giúp Mạc chân nhân sắp xếp lại thảo dược.
Ban nãy Sơ Cửu tới nói, trời vừa sáng Đàm Tử Canh đã ra khỏi thành, Trương Đồng dẫn người bám theo trước, Ngụy đại nhân bãi triều trở về cũng sẽ tới đó xem thử.
Từng tầng khói xanh bốc lên từ trên cái xác, mùi khét lẹt xộc thẳng vào mũi những người đang có mặt ở hiện trường. Bên cạnh cải xác này còn có một cái xác khác cuộn tròn, nhìn kích thước thì có vẻ là một đứa trẻ. Ngụy Nguyên Kham bước vào trong phòng, hắn cho người đi tìm con gái của Lỗ lão gia, cũng chính là A Vân trong lời kể của Bạch Kính Khôn, nhưng bất luận là Sơn Đông hay Chân Định đều không có tin tức gì. Nhưng đã biết được A Vân đó là người nhà họ Lỗ, lại từng dừng chân ở Sơn Đông thì tìm được bà ta chỉ là chuyện sớm muộn, nhất là khi bà ta còn dẫn theo đứa con của Bạch Kính Khôn.
Ngụy Nguyên Kham quan sát tỉ mỉ cái xác, bên chỗ xương cẳng chân của cái xác có một thứ màu đen, Ngụy Nguyên Kham nhận lấy khăn tay Trương Đồng đưa, cúi xuống nhặt thứ kia lên.
Ngụy Nguyên Kham đi sâu vào bên trong căn nhà, trên mặt đất toàn là dấu vết giao chiến của Đàm Tử Canh và hai tử sĩ, trước của một gian phòng có in mấy dấu chân máu, vết máu vừa mới khô, là do Đàm Tử Canh để lại.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Trong phòng còn có người khác không?
Trương Đồng gật đầu:
Cộng thêm hai người này, tổng cộng có bảy người, ngoại trừ người đã được cứu đi thì những người còn lại đều đã bị giết chết, nhìn vết thương của bọn họ thì có lẽ vũ khí hung thủ dùng là trường đao.
Cơ quan này cực kỳ giống với ám khí mà Tôn chân nhân sử dụng.
Ngụy Nguyên Kham cất cơ quan rồi đi về phía căn nhà.
Tay.
Cố Minh Châu chỉ vào cánh tay của mình:
Trăn cô thiếu một cánh tay.
Mạc chân nhân ngẫm nghĩ rồi nói:
Trong An Tế viện có thiện nhân thân thể không lành lặn, ta cũng quen biết không ít người trong viện, nhưng trong số những người đó thật sự không có ai tên là Trăn cô.
Nhân lúc Đàm Tử Canh chạy đuổi theo ông lão, Trương Đồng đã bước lên
cứu
người đó. Trương Đồng nói:
Tam gia, nhìn thể nào cũng thấy người trong căn nhà này đều là tử sĩ, cố ý muốn chết dưới tay Đàm Tử Canh.
Nếu bọn họ không bám theo Đàm Tử Canh tới đây thì chắc chắn sẽ chỉ nhìn thấy cảnh tượng y tự tay giết người.
Trong căn nhà có rất nhiều đồ, nếu kiểm tra kỹ càng rất có thể sẽ phát hiện được nhiều manh mối hơn, nhưng biết đầu... điều tra đến cuối cùng lại phát hiện hai cái xác một lớn một nhỏ trước mặt là người mà hắn muốn tìm.
Bọn họ dựa theo lời kể của Bạch Kính Khôn đi tìm A Vân, có thể có người sợ A Vân tiết lộ tin tức nên ra tay xử lý trước, sau đó dẫn dụ Đàm Tử Canh tới nơi này.
cho nên những gì y có thể làm chỉ là kiên nhẫn đợi ở đây.
Ngụy Nguyên Kham bước vào trong căn nhà, Trương Đồng bước lên nói:
Tam gia, ban nãy lúc Đàm Tử Canh và người trong căn nhà này giao đấu, tiểu nhân thấy Đàm Tử Canh không hề ra sát chiều, cho nên chủ quan không kịp ra tay.
Ngụy Nguyên Kham suy tính một lát rồi đưa ống sắt cho Mộ Thu:
Trước khi giao thứ này cho Tổ đại nhân thì đem tới cho Cổ đại tiểu thư xem qua.
Mộ Thu gật đầu, lập tức cất kỹ ống sắt đi, nhanh chân chạy ra bên ngoài.
Nghĩ... Trăn cô...
Cố Minh Châu nhìn thấy Mục sư phụ bước ra từ trong tịnh thất, lập tức đứng dậy nghênh đón.
Mạc chân nhân đã nghe nói An Tể viện có người chết, nhưng vẫn chưa có thời gian hỏi kỹ càng.
Đến khi tro bụi bám trên bề mặt đồ vật được lau sạch, có thể nhìn ra được đó là một cái ống sắt, thứ này là một vật giống như cơ quan, dựa vào vị trí của món đồ thì có lẽ là rơi ra từ cái xác.
Ngụy Nguyên Kham dặn dò Mộ Thu:
Lập tức cho người đi tìm Tô đại nhân của phủ Thuận Thiên, tường thuật lại những chuyện xảy ra trong trang viên này cho Tô đại nhân nghe, mời ngỗ tác của nha môn phủ Thuận Thiên tới huyện nha Đại Hưng.
Không biết bên phía Ngụy đại nhân đã điều tra ra được manh mối gì hay chưa.
Cái chết của Trăn cô có uẩn khúc, theo lý mà nói cứ tiếp tục điều tra vụ án của Trăn cô thì chắc sẽ có thu hoạch.
Đang nghĩ gì thế?
Mạc chân nhân phát hiện hôm nay Châu Châu có phần lơ đễnh.
Cố Minh Châu dâng trà lên cho Mạc chân nhân:
Sư phụ đã gặp Trăn cô bao giờ chưa?
Mạc chân nhân lắc đầu:
Ta ra vào An Tế viện, chưa từng chú ý tới người này.
Cố Minh Châu không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Quân sự của An Tế viện nói Trăn cô đã sống trong An Tể viện rất lâu rồi, sư phụ thường lui tới An Tế viện trị bệnh nhưng lại chưa từng gặp Trắn cô.
Là trùng hợp lướt qua nhau hay là còn có nguyên do nào khác?
Nhìn thấy Ngụy Nguyên Kham sắp rời đi, Đàm Tử Canh cuống cuồng cả lên:
Ngụy đại nhân, những lời ta nói ban nãy, Ngụy đại nhân có tin không?
Ngụy Nguyên Kham điềm nhiên đáp:
Cái đó thì phải bẩm báo lại với nha môn, chờ phủ nha định đoạt.
Mạc chân nhân nhìn đồng hồ cát nói với cô:
Được rồi, sắc trời không còn sớm nữa, các con quay về trước đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.