Chương 344: Sập bẫy


Cố Sùng Nghĩa dẫn người đi vào tòa nhà của nhà họ Cố bên hẻm Hoa Sen, sau đó ngước mắt nhìn nha sai dẫn đầu:
Đợi một lát, để nữ quyền trong 8nhà đến phòng khách rồi khám xét sau.
Nha sai lập tức nói:
Hoài Viễn hầu yên tâm, chúng tiểu nhân sẽ không quấy rầy đến nữ quyền đâu.

Nha sai nói xong, Cố Sùng Nghĩa lập tức dặn dò Phùng An Bình:
Tổ mẫu là người Cố thị. Giờ nhà họ Cố xảy ra chuyện, cháu phải tránh đi 9để người ta khỏi nghi ngờ. Huống chi cháu mới được giữ lại nha phủ Thuận Thiên, Bộ Lại còn chưa đưa công văn chính thức xuống, làm việc vẫn 6nên cẩn thận.


Phùng An Bình gật đầu, nghe lời Cổ Hầu gia. Thực ra tổ mẫu y chỉ là chi thứ của Cố thị, y cũng không qua lại với hẻm 5Hoa Sen. Có điều chỉ sợ sau này có người lợi dụng thân phận của y để đặt ra nghi vấn. Để cho cẩn thận, nên mời Kỷ đại nhân, thối quan của nha phủ đến chủ trì đại cục, y ở bên cạnh nghe sắp xếp của Kỷ đại nhân.


Sùng Nghĩa.

Cố Sùng Nghĩa nhìn chằm chằm Cố lão phu nhân:
ở đây không có người ngoài, thím nói thật cho cháu biết đi. Có phải Sùng Văn lẩy danh là đi mua gạo để buôn lậu hàng ngoại nhập không?


Không.
Mạnh thị vội vàng nói:
Sao có thể có chuyện này được? Dù Sùng Văn có đồng ý thì nhà họ Đàm cũng sẽ không đồng ý.

Mạnh thị nói xong mới phát hiện ra mình lỡ lời. Bà ta không nhịn được mà mím chặt môi.
Sắc mặt Cố Sùng Nghĩa càng trầm hơn. Ông nhìn Cố lão phu nhân:
Sổ đạm ba cô trong phòng thím từ đầu mà có?

Sắc mặt Cố lão phu nhân trắng bệch. Thấy không thể giấu giếm được nữa, bà ta vội vàng giải thích:
Ta mua của Tôn chân nhân ở Thượng Thanh quản, tuyệt đối không phải là nhà mình chở vào kinh thành đầu... Oan uổng quá, bọn ta bị oan mà!

Cổ lão phu nhân nói được hai câu rồi lại khóc nấc lên.
Cố Sùng Nghĩa nói:
Mọi người làm ăn với nhà họ Đàm?

Mạnh thị hốt hoảng nhìn Cố lão phu nhân một cái, sau đó bà ta mới nói:
Cũng không hẳn là làm cùng. Lão gia muốn giúp đỡ một chút. Đàm Tử Canh tìm kiếm cửa tiệm trong kinh nhưng không đủ tiền, lão gia nảy ra ý định cùng Đàm Tử Canh mở chung một cửa tiệm mới... Năm nay Bắc Cương xảy ra chiến loạn, giá gạo phía Bắc đắt hơn mọi năm một chút. Nhập gạo từ phía Nam về kinh thành chắc chắn sẽ kiểm được chút ít, thế nên... thế nên...
.
Cố Sùng Nghĩa nghe đến đây liền ngắt lời Mạnh thị:
Mọi người quen Đàm Tử Canh thế nào?
Trong số hàng mà nhà họ Cổ vận chuyển vào kinh thành có đạm ba cô, trong nhà của nhà họ Cổ cũng tìm được thứ như vậy. Đây đã không phải là chuyện nói đôi ba câu là có thể lấp liếm cho qua. Cố Sùng Nghĩa nghe được tin liên biết chuyện này không đơn giản. Nếu giờ ông ra mặt ngăn cản đồng nghĩa với việc đưa chuôi dao cho người khác, chính vì thế nên ông mới đến hẻm Hoa Sen để làm rõ chuyện này trước.
Cố Sùng Nghĩa nhìn thôi quan của phủ Thuận Thiên:
Nếu đã tìm ra được đồ thì cứ làm theo quy củ của nha môn phủ Thuận Thiên đi.

Kỷ thổi quan nghe vậy thì không còn phải suy nghĩ gì nữa, dặn dò nha sai:
Kiểm kê kỹ càng đồ đạc trong sân viện một lần nữa. Thư từ, giấy tờ trong nhà cũng mang đi hết, dẫn quản sự trong nhà về nha môn luôn.

Cố lão phu nhân nghe Cố Sùng Nghĩa nói đến
đạm ba cô
là bà ta biết ngay sắp xảy ra chuyện rồi.

Thuốc gì?

Cố Sùng Nghĩa mới hỏi thì thấy Phùng An Bình và Kỷ đại nhân - thổi quan của phủ Thuận Thiên bước vào phòng. Sai nha đằng sau Kỷ đại nhân còn bề một chiếc tráp.
Mạnh thị nóng lòng muốn cứu Cổ Sùng Văn nên bất chấp tất cả, nói hết mọi chuyện:
Lão gia ngắm trúng Tam gia của Nhà họ Đàm, biết được Tam gia của Nhà họ Đàm thuê một sân viện trong kinh thành, không có trưởng bối qua chăm sóc. Nếu lão gia giúp đỡ một lần biết đâu lại thuận lợi thúc đẩy được mối hôn sự này.

Những gì Mạnh thị nói đều là sự thật. Lão gia không có duyên với việc thi cử, làm quan nhưng mấy năm nay kinh doanh cũng kiếm được chút bạc. Giờ con cái trong nhà cũng trưởng thành rồi, nếu tìm được mối thống gia tốt là có thể lên được một tầm mới. Con cháu của danh gia vọng tộc họ với không tới nhưng Đàm thượng thư cả đời sống thanh liêm nên gia cảnh cũng không được coi là tốt lắm. Tam gia của nhà họ Đàm cũng vậy. Tuy nhậm chức Tổng kỳ nhưng nhìn từ y phục đến chi tiêu đã biết là nghèo rách mồng tơi, nếu không y cũng không giấu Đàm thượng thư, mở cửa tiệm ở bên ngoài. Lão gia ngắm trúng cơ hội, kéo Đàm Tử Canh đi uống hai chầu rồi hai người bắt tay hùn vốn mở cửa tiệm luôn.
Cố Sùng Nghĩa nhíu mày:
Nếu Sùng Văn và Đàm Tử Canh thân nhau như vậy thì tại sao còn phải đến nhà, nhắc mối hôn sự này trước mặt Đàm thượng thư?

Cố lão phu nhân thấy thái độ đó của Cố Sùng Nghĩa, lại thêm câu này nữa thì lại càng lo lắng hơn. Thấy Cố Sùng Nghĩa đi về phía phòng khách, Cố lão phu nhân vội vàng dặn dò người hầu:
Mau đi tìm lão thái gia về.
Sau đó liền cho người đỡ đi theo Cố Sùng Nghĩa.
Cố Sùng Nghĩa, Cố lão phu nhân và Mạnh thị vào phòng khách ngồi. Không đợi Cố Sùng Nghĩa nói gì, Cố lão phu nhân đã hỏi thẳng:
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng phải Sùng Văn đến Thông Châu mua gạo sao? Tại sao họ lại nói trong hàng có hàng ngoại nhập? Chắc chắn là có người nhầm lẫn rồi. Sùng Nghĩa à, cháu phải nói đỡ cho đệ đệ cháu vài câu đấy. Nhà họ Cố nhiều người như thế, duy chỉ huynh đệ hai cháu là thân nhất, cháu không thể bỏ mặc Sùng Văn được.

Cố lão phu nhân vừa khóc vừa nói, Cố Sùng Nghĩa thì luôn im lặng không lên tiếng. Mãi đến khi Cố lão phu nhân hơi bình tĩnh lại, ông mới cất lời:
Chắc hẳn là thím biết vụ án của Viên Tri Hành nhỉ?

Kỷ đại nhân hành lễ với Cố Sùng Nghĩa:
Hoài Viễn hầu gia, phát hiện ra đạm ba cô ở nhà họ Cố.

Kỷ đại nhân nói rồi sai nha sai:
Mang cho Hoài Viễn hầu gia xem.

Nha sai tiến lên, Cố Sùng Nghĩa nhìn thấy trong cái tráp đó có đặt hai ống ngọc và một ít lá đã được nghiền nhỏ. Ông lấy một ít rồi đưa lên mũi ngửi thử. Quả nhiên là đạm ba cô.
Ánh mắt Cố Sùng Nghĩa nghiêm túc:
Nhưng trong gạo có giấu đạm ba cô.

Mạnh thị ngạc nhiên họ lên một tiếng.
Cố lão phu nhân siết chặt khăn tay, sắc mặt xanh lét:
Sao lại có mấy thứ đó? Có phải là nha môn nhầm rồi không, Sùng Văn...

Mạnh thị rũ mắt:
Hầu gia tai to mặt lớn, nói thì sắc mặt mọi người đều dễ coi. Hơn nữa Đàm thượng thư không thích Đàm tam gia buôn bán. Nếu Đàm tam gia tự nói, chỉ e Đàm thượng thư vừa hỏi sẽ biết Đàm tam gia mở cửa tiệm bán gạo.


Chuyện là vậy đấy.
Cố lão phu nhân tiếp lời:
Ta thấy Đàm thượng thư cũng chẳng thông cảm với cháu mình gì cả. Bổng lộc của quan lại trong kinh vốn không nhiều, Đàm thượng thư cũng sẽ không cho cháu mình tiên. Thuế sân viện trong kinh, quà cáp lễ lạt có chuyện nào mà không cần tiến chứ? Không có nguồn thu khác sao sống được trong kinh thành?

Nhắc đến Đàm tam gia, Cố lão phu nhân lại nhớ đến chuyện quản sự bẩm báo hôm trước, nói là Đàm tam gia giết người, Cố lão phu nhân càng cảm thấy tức ngực, không thể thở nổi.
Ánh mắt Cố lão phu nhân lóe sáng, mở miệng không biết nói thế nào.
Cố Sùng Nghĩa không đợi Cố lão phu nhân nói gì mà nói tiếp:
Xảy ra chuyện như thế này, nha môn càng kiểm tra nghiêm hàng hóa được nhập vào kinh thành hơn. Họ đặt trạm gác trên quan lộ và vài bến tàu. Trên đường Sùng Văn chở hàng hóa về kinh thành thì bị ngăn lại.

Cố lão phu nhân nghe đến đây thì nói chêm vào:
Nhà chúng ta mở cửa hàng bán gạo, hàng hóa mà chúng ta mua là gạo mà.

Cố lão phu nhân cầm khăn chấm nước mắt:
Đừng nói những chuyện này nữa, vẫn nên giải quyết chuyện trước mắt đã. Sùng Nghia, cháu không được để người của nha môn làm bừa ở nhà thế này.

Cố lão phu nhân nói xong, quản sự đi vào bẩm báo:
Lão phu nhân, người của nha môn vào phòng của ngài, lấy... số thuốc... mà ngài đã dùng.

Quản sự nói rồi nhìn Cố Sùng Nghĩa.
Một tiếng gọi vang lên, Mạnh thị đỡ Cố lão phu nhân ra cửa. Cố lão phu nhân thấy Cố Sùng Nghĩa thì lảo đảo, suýt nữa thì vấp ngã. Cố Sùng Nghĩa thấy vậy liền vội vàng tiến lên đỡ bà ta.

Sùng Nghĩa à.
Mắt Cố lão phu nhân đỏ au:
Chuyện gì thế này? Nha phủ muốn lục soát cái gì? Đang yên đang lành tại sao họ lại đến nhà ta? sùng Văn ở đầu cháu có biết không?

Sắc mặt Cố Sùng Nghĩa không thay đổi, ông dặn dò quản sự:
Lát nữa người của nha môn đến thì các ngươi cứ làm việc theo sai bảo của nha môn.
Cố Sùng Nghĩa nói xong thì nhìn Cố lão phu nhân:
Thím, chúng ta vào phòng khách rồi nói.

Thấy người của phủ Thuận Thiên bắt đầu bắt tay làm việc, bên tai Cố lão phu nhân
ong
một tiếng. Không ngờ Cố Sùng Nghĩa ngồi ở đây mà lại không chịu ra mặt thay nhà họ Cố.

Cổ lão phu nhân nói:
Sùng Nghĩa, cháu định làm gì?


Cố Sùng Nghĩa nói:
Nếu thím đã nói đạm ba cô trong nhà là thím mua của Thượng Thanh quán, Sùng Văn cũng không buôn lậu thì chi bằng để nha môn điều tra rõ ràng. Tô đại nhân - Phủ doãn phủ Thuận Thiên là người công chính liêm minh, chắc chắn ông ấy sẽ không để sùng Văn chịu ban đầu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.