Chương 345: Hậu bối này không tệ


Cố lão phu nhân nghe thấy lời này liền cảm thấy cứ như là có người đang đấm vào ngực bà ta, khiến bà ta không thể thở nổi.

Tron8g lúc mọi người đang nói chuyện, Cố lão thái gia người đầy mùi rượu đi vào. Không ngờ vừa thấy nha sai, ông ta liền chen vào:
Các ngư3ời muốn làm gì? Đến nhà ta để làm gì? Gan to bằng trời, cũng không hỏi xem đây là đâu. Ta... ta... lấy gậy ra đuổi các ngươi ra ngoài!9

Cố Sùng Nghĩa trầm ngâm nói:
Thế nên chúng tìm đến hẻm Hoa Sen?


Giờ xem ra đây là chuyện tốt.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Nếu không phải bây giờ đang điều tra đến Viên Tri Hành và Thượng Thanh quán, cứ tiếp tục thế này, không biết sẽ còn có bao nhiêu người bị cám dỗ bởi lợi ích do hàng ngoại nhập mang lại để rồi vi phạm luật pháp Đại Chu. Vậy thì lúc ấy đúng là bị người khác nắm đằng chuôi rồi.

Cố Sùng Nghĩa nói:
Vụ án của cha cháu do phủ Thuận Thiên xử lý. Vụ án này không đơn giản chỉ là buôn lậu, nó cũng có liên quan đến chuyện Đàm Tử Canh giết người ở thôn trong Đại Hưng. Chuyện cháu và mọi người nên làm bây giờ là yên ổn ở trong nhà, đừng gây sóng gió nữa. Nếu cha cháu không làm những chuyện đó, ta sẽ không để đệ ấy bị oan. Còn về hôn sự giữa cháu và nhà họ Đàm thì phải để mọi chuyện rõ ràng đã rồi mới tỉnh tiếp. Cháu có hiểu không?

Cố Minh Uyển khó khăn gật đầu.
Cổ lão phu nhân nghe thấy Cố lão thái gia lảm nhảm lung tung thì biết ông ta đã say rồi. Bà ta lập tức sai bảo quản sự:
Còn6 không mau đi xem xem.

Cố Sùng Nghĩa đứng lên đi ra ngoài sân. Ông đến hẻm Hoa Sen là vì sợ sẽ xảy ra chuyện này. Thúc phụ cá5 ngày say xỉn, thím thì chỉ quan tâm đến việc của mình, Sùng Văn không có ở nhà, chỉ sợ Mạnh thị không ứng phó được rồi lại để xảy ra chuyện khác nữa. Cố Sùng Nghĩa đứng trong viện, Cố lão thái gia đang say xỉn lập tức buông nha sai ra, nhanh chóng bước đến bên cạnh Cố Sùng Nghĩa rồi bắt chặt cánh tay ông:
Sùng Nghĩa, cháu ở đây ư? Cháu ở đây thì thúc yên tâm rồi!

Cố Sùng Nghĩa nhíu mày, không muốn nói thêm với Ngụy Tòng Trí dù chỉ một câu:
Trà lâu nào?

Cố Sùng Nghĩa đến trà lâu ở Tây thành. Vừa đẩy cửa vào là thấy Ngụy Nguyên Kham đã ngồi đợi ở đó rồi.
Cố Sùng Nghĩa lên ngựa rời hẻm Hoa Sen. Chuyện xảy ra hôm nay khiến ông không thể không sinh lòng cảnh giác. Có một bàn tay nhân lúc ông không chú ý đã âm thầm thò vào nhà họ Cổ.
Không biết cưỡi ngựa bao lâu, Cố Sùng Nghĩa mới sực tỉnh thì nhìn thấy có người đi theo mình. Hắn đang cong mông sáp mặt tới. Ngụy Tòng Trí, người này vẫn chưa bị nhà họ Ngụy đuổi ra ngoài à?
Ngụy Nguyên Kham hành lễ với Cố Sùng Nghĩa.
Cố Sùng Nghĩa bị hai cái ria mép làm cho hoa mắt, giờ nhìn thấy khuôn mặt sạch sẽ, anh tuấn của Ngụy tam gia thì lập tức cảm thấy vui mắt hơn rất nhiều. Có lẽ là nhìn nhiều, Ngụy tam gia lại vô cùng khiêm tốn khiến Cố Sùng Nghĩa luôn nghĩ rằng người trước mặt là hậu bối của nhà mình.
Cố Sùng Nghĩa hiểu rõ. Giờ Ngụy Nguyên Kham đang theo vụ án này, nhà họ Cố cũng mới bị cuốn vào trong. Nếu Ngụy Nguyên Kham với ông thường xuyên gặp nhau không tránh khỏi việc sẽ bị người khác chỉ trích, nhất là nha môn phủ Thuận Thiên mới đến lục soát nhà họ Cố..
Ngụy Tòng Trí thấp giọng nói:
Kham ca nhi muốn mời Hầu gia, có điều ta nói, ta thân với Hầu gia hơn... Đám trẻ con kia làm việc đầu ổn thỏa bằng ta? Hay thôi đừng gặp Kham ca nhi nữa, chúng ta về thẳng phủ, ta nghĩ cách giúp ông.


Bá phụ.
Cố Minh Uyển vội vàng cản đường Cố Sùng Nghĩa:
Bá phụ, cháu muốn hỏi bá phụ...
Cố Sùng Nghĩa thấy Cổ Minh Uyển thế này, trong lòng cũng đã hiểu:
Cháu muốn hỏi chuyện cha cháu và Đàm tam gia?

Cổ Minh Uyển mím chặt môi:
Cháu muốn biết hết, cháu...

Ba người ngồi xuống.
Lúc này, Ngụy Nguyên Kham mới nói với Cố Sùng Nghĩa:
Hầu gia, có phải đã tìm thấy đạm ba cô ở hẻm Hoa Sen không? Trước khi nha môn chưa tra ra lô hàng đó của nhà họ Cố, Đàm Tử Canh đã biết có thể lô hàng đó sẽ xảy ra chuyện rồi.

Cố Sùng Nghĩa hận không thể và cho Ngụy Tòng Trí bay xuống lưng ngựa. Cái tên sao chổi này, gặp hắn là ông thấy không thoải mái.

Nghe nói vụ án của Sùng Văn có liên quan đến Đàm Tử Canh, Đàm Tử Canh lỡ tay giết người ở thôn trong Đại Hưng bị pham ca nhi nhà ta bắt quả tang.
Ánh mắt Ngụy Tòng Trí lấp lánh:
Kham ca nhi đang ở trà lâu cách đây không xa, nhờ ta mời Hầu gia đến để hàn huyên.

Cố lão thái gia nói xong thì tựa vào Cố Sùng Nghĩa, sau đó mềm oặt trượt xuống dưới. Cố Sùng Nghĩa giao Cố lão thái gia cho quản sự, nhìn nha môn mang đồ vật và người có liên quan đến vụ án đi thì mới chuẩn bị rời khỏi hẻm Hoa Sen.
Cố Minh Uyển nhìn chằm chằm Hoài Viễn hầu đang đứng trong viện. Cha xảy ra chuyện, Đàm Tử Canh cũng không biết thế nào, cô ta thực sự rất lo lắng. Thấy Hoài Viễn hầu chuẩn bị rời đi, cô ta cắn răng chạy theo.
Ngụy Tòng Trí tỏ vẻ quan tâm:
Sùng Nghia, ta nghe nói nhà họ Cổ xảy ra chuyện nên vội vàng qua đây. Thế nào rồi? Lục soát ra đồ chưa?
Cố Sùng Nghĩa nhíu mày. Từ bao giờ ông cho phép tên này gọi tên ông vậy? Sau đêm hôm đó, lúc nào ông nhìn tên này là bên tai tự động vang lên tiếng đàn Hồ.
Tuy đúng là soát ra đồ thật những lời qua miệng tên này lại khiến người ta bốc hỏa.
Cố Sùng Nghĩa đã nói rất rõ ràng rồi, mong rằng Cố Minh Uyển có thể hiểu được ý trong đó.

Bá phụ.
Cổ Minh Uyển vẫn cắn môi nói:
Đàm tam gia là người tốt, ngài ấy sẽ không giết người đầu, chắc chắn ngài ấy sẽ không giết người đâu.
Cố Sùng Nghĩa thầm thở dài, quay người đi ra ngoài.

Không sao. Không có gì là không thể vượt qua được.
Ngụy Tòng Trí kéo dây cương rồi sáp lại gần Cố Sùng Nghĩa:
Từ nhỏ ta đã phải trải qua không ít sóng gió, lúc nào bên cạnh cũng có phiền phức. Có điều ta nhìn ông cũng không tốt hơn được bao nhiêu, chúng ta được coi là đồng bệnh tương lân rồi.

Ngụy Tòng Trí tự kiếm chuyện còn ông là người ta đến cửa kiếm chuyện, sao có thể tính là đồng bệnh tương lan được?
Cố Sùng Nghĩa nhận được tin mà Ngụy Nguyên Kham sai người đưa đến là biết vụ án của Cổ Sung Văn có liên quan đến nhà họ Đàm nhưng vẫn không biết rõ chi tiết bên trong.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Nếu đây là ván cờ do một người sắp đặt thì có lẽ chúng đã nhắm vào nhà họ Cổ từ lâu rồi. Tuy Hầu gia không còn nhậm chức trong triều nhưng lại vạch trần vụ án ngựa chiến, vậy thì chắc chắn trong lòng chúng đã ghi hận Hầu gia. Có điều Hầu gia quản nhà nghiêm, phu nhân quản chuyện nội trợ không xảy ra sai sót gì, chúng tạm thời không có cơ hội ra tay với Hầu phủ.

Cố Sùng Nghĩa nghe được ý trong lời Ngụy Nguyên Kham:
Ý Ngụy tam gia là...?
Ngụy Nguyên Kham gật đầu:
Chắc hẳn Cố lão gia của hẻm Hoa Sen bị oan.


Nói rồi hắn lấy một bức thư trong ngực ra đưa cho Cố Sùng Nghĩa.

Cố Sùng Nghĩa mở thư, trong thư viết tên người, lạc khoản có ký tên của chủ tàu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.