Chương 347: Bùa đòi mạng


Cố Sùng Nghĩa rảo bước rời khỏi trà lâu, quả quyết cưỡi ngựa đi luôn. Ban nãy ông nghĩ đến những khó khăn nhà họ Ngụy gặp phả8i trong những năm qua còn cảm thấy Ngụy Tòng Trí cũng không dễ dàng gì.

Kết quả tên ngốc này vào thời điểm then chốt3 lại khiến ông kinh ngạc.

Ngủ thì cũng thôi đi, vậy mà lại còn nói mớ nữa.
Sắc mặt Cố Sùng Nghĩa mù mờ:
Đám người đó muốn tính kể ông cái gì? Muốn đổ chuyện của Viên Tri Hành lên đầu ông?


Không chỉ có vậy.
Đàm Định Phương nói:
Ta nghi ngờ chúng còn muốn đổ cả vụ án của Triệu lão tướng quân cho ta. Triệu lão tướng quân bại trận ở Bắc Cương vốn đăng nghi, suy cho cùng vẫn phải có người gánh trách nhiệm cho việc này, mà năm ấy ta tham gia trận chiến ấy và còn lập được quan công. Hoàng thượng có ý muốn ta tiếp nhận chức Ngự sử tả viện của Đô Sát viện. Sớm muộn gì ta cũng phải đến Đô Sát viện để tạm giữ chức, viên Tri Hành nghe lệnh của ta cũng là chuyện hợp lý.

Cố Sùng Nghĩa nhìn Đàm Định Phương một hồi lâu mà không nói gì.
Quản sự dẫn theo đầy tớ cất bản đồ vào trong chiếc rương bên cạnh, chiếc rương đó đã đầy rồi.
Đàm Định Phương thầy Cố Sùng Nghĩa nhìn bản đồ, thế nên ông nói:
Trong tương là bản đồ các nơi của tiền triều và Đại Chu. Vừa hay bản đồ năm nay đã được chỉnh sửa xong. Nếu ông muốn xem thì cứ lấy xem đi. So với thời của Thái tổ, lãnh thổ phía Bắc của chúng ta vẫn lui về phía Nam, giờ đã cách Vạn Toàn Đô Ty và Khai Bình vệ không xa nữa. Phía Đông cũng thế, Mật Vân Hậu vệ cũng thường xuyên xảy ra chiến sư, bách tính không dám trồng trọt ở gần Đại Ninh nữa.

Vụ thu năm nay, lương thực của Liêu Đông cực ít. Ngoài quân đồn của Vệ sở thu hoạch được một ít ra thì rất nhiều đất bị bỏ hoang, Bộ Binh còn phải điều không ít quân tự đến.
Đàm Định Phương nói rồi khom lưng lấy một mảnh bản đồ nhỏ rồi mở ra:
Ông nhìn đi, đây là bản đồ canh tác của Liêu Đông.

Nếu là bình thường, Cố Sùng Nghĩa sẽ không xem bản đồ. Nhưng trước mắt ông muốn làm rõ Đàm Định Phương là người thế nào nên ông bắt buộc phải để ý vào chi tiết. Vì thế ông mới đi qua xem. Bản đồ đó tuy rằng mới về nhưng bên trong đã kẹp hai tờ chú giải Đàm Định Phương làm, bên trên viết rõ tình hình của quân đồn.
Đàm Định Phương toàn tâm toàn lực quản lý Bộ Binh, điều này không phải là nói ra để lấy lòng vị Thượng thư Bộ Binh mà có thể nhận ra điều đó từ những chi tiết này.
Đàm Định Phương mỉm cười:
Nếu ta đã nói như vậy, có phải ông cũng cảm thấy vụ án này có liên quan đến ta không? Thế nên quan viên trong triều cũng sẽ nghĩ như vậy.

Cố Sùng Nghĩa suy nghĩ trong phút chốc:
Không thể chỉ dựa vào mấy câu mà nghi ngờ ông được. Cũng phải có chứng cứ thật chứ.


Viên Tri Hành đã bị bắt nhưng vẫn chưa lấy được khấu cung của ông ta.
Đàm Định Phương nói:
Chỉ cần Viên Tri Hành khai ra ta thì là có nhân chứng rồi.

Cố Sùng Nghĩa sững người sau đó lập tức nhíu mày:
Đàm thượng thư nói vậy nghĩa là sao? Chẳng lẽ ông biết được nội tình?

Đàm Định Phương lắc đầu:
Tuy không biết toàn bộ nhưng cũng đoán được mấy phần, Nói cho cùng thì Canh ca nhi là vì nghĩ cho ta nên mới bị người ta tính kế. Ta nhìn Canh ca nhi trưởng thành, tính nó thể nào ta rất hiểu. Nếu nó hở ra là giết người, phóng hỏa thì ta sẽ không phỉ tâm tư bồi dưỡng nó.

Nói xong, Đàm Định Phương nhìn Cố Sùng Nghĩa:
Còn về đệ đệ trong tộc của ông, có lẽ bị nhà họ Đàm bọn ta liên lụy. Đám người đó muốn hãm hại bọn ta, đúng lúc nhà họ Cố và Canh ca nhi cùng buôn bán gạo, vì thế nên mới cùng bị tính kế.

Cố Sùng Nghĩa giữ Đàm Định Phương lại:
Thượng thư đại nhân, ông còn tâm trí để lo lắng những chuyện này? Cháu ông giết người bị tống vào đại lao, tốc độ của ta cũng bị bắt vào nha phủ Thuận Thiên rồi. Làm thế nào đây? Trong lòng đại nhân không có tính toán gì sao? Rốt cuộc cháu của ông có qua lại với đám người Viên Tri Hành kia không? Đi, ta và ông cùng đến đại lao hỏi cho rõ ràng.

Đàm Định Phương bất thình lình bị kéo một cái, khó khăn lắm mới lấy lại được thăng bằng:
Cô hầu.

Đàm Định Phương đặt bản đồ xuống rồi kéo cổ tay Cố Sùng Nghĩa:
Ông đừng sốt ruột. E rằng chuyện này không phải là nhắm vào Canh ca nhi mà là nhắm vào ta.

Chẳng lẽ ông ta coi mình ngủ gật 9thành bị trà lâu bỏ thuốc? Nếu không sao ông ta có thể hét lên là
hắc điểm
được chứ? Đúng là ngu ngốc không chịu được.
Gặp được Ngụy Tòng Trí, ai không biết ngượng mà so độ ngốc với ông ta chứ?
Cố Sùng Nghĩa nhìn y phục trên người5. Từ nha phủ Thuận Thiên đến hẻm Hoa Sen, áo bào trông hơi xộc xệch. Ông vốn định về phủ thay y phục rồi đến nhà họ Đàm nhưng nghĩ lại thì vẫn nên đến tìm Đàm Định Phương luôn. Như vậy thì trông ông sẽ vội vàng hơn.
Cố Sùng Nghĩa xuống ngựa trước cổng nhà họ Đàm, vừa hay thì thấy Đàm Định Phương đi từ nhà ra ngoài.
Đàm thượng thư.
Cố Sùng Nghĩa gọi, ông đi vội vàng nên loạng choạng một cái. Đàm Định Phương thấy vậy, vô thức bước nhanh về phía trước mấy bước để đỡ Cố Sùng Nghĩa. May mà Cố Sùng Nghĩa đã tự lấy lại được thăng bằng. Trên mặt Cố Sùng Nghĩa đầy vẻ lo lắng:
Đàm thượng thư, ông định đi đâu vậy? Ông đã nghe nói chuyện của cháu ông chưa? Tộc đệ của ta và Đàm tam gia cùng mở một cửa tiệm bán gạo, Thượng thư đại nhân có biết chuyện này không?

Nhìn qua trong ánh mắt Đàm Định Phương có vẻ vẫn trong như trước nhưng tận sâu trong mắt ánh lên tia mệt mỏi. Chần chừ một lát, ông dặn dò quản sự
Dọn dẹp thư phòng, ta với Hoài Viễn hầu qua đó ngồi.

Cố Sùng Nghĩa đi theo Đàm Định Phương vào sân viện. Đi qua tên đầy tớ đang đứng một bên thì nhìn thấy trong tay hắn xách một cái làn, chiếc bàn bị mở ra một góc, bên trong có nến và bánh trái.
Cố Sùng Nghĩa thu lại ánh mắt. Nếu ông không đến thì Đàm thượng thư chuẩn bị đi viếng mộ ai? Hai người ngồi trong thư phòng. Cố Sùng Nghĩa thấy trên chiếc bàn thấp bên cạnh chiếc bàn có để không ít công văn, trên tường còn treo bản đồ của Bắc Cương.
Cố Sùng Nghĩa:
Không thể vì thế mà chắc chắn Viên Tri Hành nghe sai bảo của ông được.


Đàm Định Phương cẩn thận đặt bản đồ vào trong rương:
Vậy tại sao ông không chịu quản binh quyền? Ta tiến cử ông mấy lần, ông đều từ chối. Ông sợ cái gì? Chẳng phải cũng là vì không muốn bị cuốn vào tranh đấu đó sao? Cuộc chiến tranh đoạt của Quý phi nương nương, Hoài vương, Túc vương và sau này là cuộc chiến tranh giành ngôi vua. Ông không muốn tham dự vào thì sẽ có người âm thầm đẩy một cái. Chẳng phải Ngụy thượng thư năm ấy cũng như vậy sao?


Đàm Định Phương đứng thẳng lưng:
Lại thêm ta. Ta còn có một chuyện. Nếu chủng lợi dụng việc đó, ta có trăm cái miệng cũng không thể biện bạch được.


Cố Sùng Nghĩa hỏi:
Chuyện gì?


Đàm Định Phương quay đầu nhìn Cố Sùng Nghĩa, trong mắt ông dường như đang có một đốm lửa nhỏ đang cháy. Ông muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói từ đầu:
Quân công của ta đều thuộc về một người nhưng nàng ấy lại chết vì ta. Ta luôn không muốn nhắc đến nhưng giờ đám người đó biết rồi.


Cố Sùng Nghĩa cảm thấy khó hiểu:
Người mà ông nói là ai?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.