Chương 348: Ông ấy có phải người tốt không?
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1714 chữ
- 2022-02-04 05:26:55
Nghe Đàm Định Phương nói vậy, Cố Sùng Nghĩa không khỏi sững sờ, dường như vẫn không thể hiểu ngay được những lời này.
Chẳng phải Đàm phu nhân là muội muội ân nhân của ông sao?
Cố Sùng Nghĩa vừa nói vừa quan sát bức chân dung kia:
3Sao lại... lại có một người nữa?
Đàm Định Phương ngồi xuống trước bức họa, từ đầu đến cuối vẫn không rời mắt kh9ỏi gương mặt của cô gái trong tranh:
Sau khi Bạch đại tiểu thư chết, ta đã chịu đả kích, sau đó lại bị thương ở Bắc Cươ6ng, thể là bệnh mãi không dậy nổi. Đệ đệ phu nhân tới thăm ta, thấy bộ dạng đó của ta bèn lập tức giúp ta mời lang trung5, mua thuốc, hết lòng chăm sóc ta.
Người Thất Đát vây quần bốn mặt, trong thành bị người ta tung tin đồn nhảm rằng Triệu lão tướng quân đã dẫn binh chạy trốn từ lâu. Tướng lĩnh trong thành không kiên cường thủ vững, dẫn binh chạy trốn, sĩ khí quân ta tổn thương nặng nề nên mới bị công phá cổng thành.
Những chuyện này Cố Sùng Nghĩa cũng biết được ít nhiều:
Quả nhiên là pháo Hồng Di có vấn đề, cũng không trách được Triệu lão tướng quân. Cùng lắm chỉ coi như Triệu lão tướng quân ra quyết sách sai lầm, không để lại thêm nhiều binh mã thủ thành.
Đàm Định Phương khẽ gật đầu:
Thằng bại là chuyện bình thường của nhà binh, bại trận cũng không phải do một mình Triệu lão tướng quân. Chuyện Đô Sát Viện chất vẫn là tại sao Triệu lão tướng quân lại bỏ mặc không cố thủ thành trì kiên cố nhất là Đại Ninh mà lại bỏ thành chạy trốn? Trước kia triều đình đã lệnh rõ cho lão tướng quân thủ thành, ngự sử theo quân chinh chiến đã mấy lần nhắc nhở Triệu lão tưởng quân nhưng ông ấy vẫn khăng khăng làm theo ý mình nên mới dẫn đến cục diện như vậy.
Có điều sau trận chiến này, Triệu lão tướng quân cho người đưa mật báo vào kinh, trong tấu chương nói trận chiến này có nội tình khác. Lão tướng quân dẫn binh cứu nguy cho bách tính, giao trọng trách thủ thành cho phó tướng. Lúc phó tướng thủ thành phát hiện không biết pháo Hồng Di xảy ra vấn đề gì, nhồi thuốc nổ và chất dẫn cháy vào lại không bắn được, hỏa khí không thể sử dụng, lại gặp lúc Thát Đát công thành mãnh liệt, phó tướng dẫn người vội vàng ứng chiến.
Một hồi lâu sau, Đàm Định Phương mới hoàn hồn:
Ta nói rõ những chuyện này với ông, ông nghĩ thế nào? Nếu như trận chiến ở Bắc Cương của Triệu lão tướng quân có điểm kỳ lạ, ông nghĩ vấn đề nằm ở đâu?
Cố Sùng Nghĩa đáp:
Là pháo binh. Có thể có người cố ý trộn lẫn thứ gì đó vào thuốc nổ nên mới thuốc mới không cháy. Những thứ này vẫn chưa đủ, rõ ràng có người đã bí mật thông đồng trước với Thát Đát, bảo Thát Đát dẫn theo đội binh hùng hậu, trực tiếp công phá thành trì lúc phó tướng thủ thành chưa kịp phản ứng. Sau khi thành bị phá, Triệu lão tướng quân mất đi bình phong che chở, thể là bị binh mã Thát Đát vây đánh gọng kìm.
Ngự sử nghi ngờ Triệu lão tướng quân sợ bị quan viên Bộ Binh vạch tội nên mới sai người ra tay với vị quan viên ấy.
Cố Sùng Nghĩa ngẫm nghĩ cẩn thận rồi mới hỏi:
Nếu Triệu lão tướng quân đã nhận được tin tức của phó tưởng nói những pháo binh kia có vấn đề, sau khi đoạt lại Đại Ninh, ông ấy có cho người đi kiểm tra không?
Cố Sùng Nghĩa cảm thán:
Mấy khẩu pháo hỏng ông dùng khi ấy đều là pháo nhĩ đã hư hại, ông dùng những thứ pháo ấy mà chiến thắng được trận đó, quả là không dễ dàng gì.
Ánh mắt Đàm Định Phương một lần nữa rơi vào bức họa trên tường. Sau khi nhìn thấy gương mặt trên bức họa, nét mặt ông bỗng trở nên vô cùng ôn hòa:
Đó đều là vì A Thuyền, sở di ta dùng những hỏa khí đó là vì ta hiểu rất rõ cấu tạo của nó, cho dù pháo nhĩ có bị hư hại thì ta cũng có thể nghĩ cách tận dụng được.
Đàm Đinh Phương gật đầu:
Có điều những pháo binh đó đã bị người Thát Đạt mang đi. Về sau chúng ta giao phong mấy lần với Thát Đát, bọn chúng vẫn sử dụng những họa khỉ đỏ. Hơn nữa cho dù lúc đó có tìm được những pháo binh đỏ thì đã sao? Vấn đề có thể nằm ở chỗ thuốc nổ, lúc ấy phó tướng hoảng loạn quá nên không kiểm tra kỹ. Về sau vị phó tưởng đó cũng chết trận, mọi chuyện càng trở nên mơ hồ.
Tuy lúc ấy ta cũng hoài nghi chuyện này nhưng không thể tìm được bất kỳ chứng cứ nào, vả lại chuyện ta dùng hỏa khí chống địch đã trở thành chứng cứ chứng minh Triệu lão tướng quân có lỗi, Bộ Binh cũng dùng chuyện này chất vấn Triệu lão tướng quân.
Đàm Định Phương nói:
Nhưng Bộ Binh nói pháo không có vấn đề gì, hơn nữa trước khi thành bị công phá, lúc chúng ta tử thủ cửa Cổ Bắc, Triệu lão tướng quân cũng dùng thuốc nổ và pháo Hồng Di mà triều định cấp phát. Ngoài ra, chúng ta cũng đã sử dụng một số hỏa pháo bị hư hỏng trong kho, chính là dựa vào những hỏa khí này mới đánh thắng trận.
Nói đến đây, Đàm Đinh Phương thở dài một tiếng:
Hơn nữa sau khi thành bị phá, quan viên Bộ Binh đi theo quản lý binh giới đã tụ họp với bình mã của Triệu tướng quân, không ít phó tướng đã nghe thấy quan viên Bộ Binh và Triệu lão tướng quân tranh cãi trong doanh trướng. Về sau quan viên Bộ Binh bị người ta giết chết ngay trong quân doanh, tuy sau đó điều tra được kẻ giết quan viên Bộ Binh là một bách phu trưởng nhưng bách phu trưởng này bị ai sai khiến?
Ngoài ra, tốc độ nhồi thuốc nổ vào họng pháo cũng rất quan trọng, A Thuyền đã làm một món đồ có thể nhanh chóng dọn dẹp ống pháo... Tóm lại phải cực kỳ hiểu về hỏa khí mới có thể phát huy được uy lực của chúng, không có A Thuyền dạy ta những điều này, sao ta có thể giữ vững được thành trì? Chỉ sợ phải bỏ mạng từ lâu rồi.
Thế nên bây giờ ta vẫn luôn đẩy mạnh nghiên cứu hỏa khí của Đại Chu, huấn luyện tướng sĩ chuyên phụ trách hỏa khí, ta muốn làm hết những chuyện A Thuyền chưa hoàn thành.
Bầu không khí trong phòng nhất thời rơi vào trạng thái yên tĩnh. Cố Sùng Nghĩa nhìn Đàm Định Phương, trong mắt Đàm Định Phương ẩn chứa vô vàn cảm xúc phức tạp, không ngừng cuồn cuộn như biển mây.
Cố Sùng Nghĩa thoáng trầm mặc:
Cho dù ông và Bạch đại tiểu thư có tình cảm đó với nhau thì cũng đâu có sao?
Đàm Định Phương nhìn về phía Cố Sùng Nghĩa:
Ông không biết trận chiến đó của Triệu lão tướng quân, điều ông ấy bị người ta chỉ trích là gì sao?
Cố Sùng Nghĩa nói:
Để nghĩ cách cứu mấy chục nghìn bách tính, lúc ở Đại Ninh, Triệu lão tướng quân đã bỏ thành chạy trốn, kết quả không những không cứu được bách tính mà còn bị Thát Đát cướp mất toàn bộ lương thảo. Thế nên sau khi Triệu lão tướng quân về kinh mới bị ngự sử vạch tội.
Đàm Định Phương gật đầu tán thành:
Phá hoại pháo binh không hề dễ, phải cực kỳ hiểu về hỏa khí mới làm được. Lúc ấy Đại Chu vừa sử dụng pháo Hồng Di chưa được bao lâu, ngay cả người tài của Bộ Binh cũng chỉ mới hiểu sơ về cơ quan trong đó. A Thuyền lại cực kỳ quen thuộc với mấy thứ hỏa khí này, một khi quan hệ giữa ta và A Thuyền bị vạch trần, ta chính là người có hiềm nghi nhất.
Cố Sùng Nghĩa yên lặng nhìn Đàm Định Phương:
Đúng là như thế, hơn nữa nếu không có trận chiến đó, ông cũng sẽ không nhận được sự tán thưởng của Bộ Binh. Mấy năm nay ông thoải mái làm việc trên triều lại càng có liên quan mật thiết đến hỏa khí.
Hai bên cử qua lại với nhau như thế, lâu dần trưởng bởi nhà phu nhân có ý muốn kết thông gia. Trong lòng ta lại chỉ có Bạch đại tiểu thư nên đã từ chối hôn sự này. Về sau trưởng bối trong nhà phu nhân nhiễm bệnh lần lượt qua đời, hai tỷ đệ bọn họ không nơi nương tựa, phu nhân lại nhắc chuyện xưa, sợ ta vội vàng từ chối, phu nhân mới nói bà ấy không để ý những chuyện kia, chỉ hy vọng sau này có thể ở bên chăm sóc ta. Vì thế ba năm sau khi trưởng bối nhà phu nhân qua đời, ta bèn rước phu nhân về.
.
Đàm Định Phương thở dài:
Phu nhân của ta tính tình rộng rãi, mấy năm nay bà ấy chưa từng quấn lấy ta tra hỏi chuyện của Bạch đại tiểu thư, quả thực ta nợ bà ấy rất nhiều.
Sắc mặt Đàm Định Phương rất bình tĩnh:
Thế nên ta mới nói chuyện này là nhắm vào ta. Bọn chúng đã điều tra rõ quan hệ giữa ta và A Thuyền từ lâu, đợi đến khi chuyện này không giấu giếm được nữa sẽ từng bước dẫn dắt đến ta. Bao nhiêu chứng cứ như thế, ta thật sự hết đường chối cãi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.