Chương 350: Chịu ấm ức
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1839 chữ
- 2022-02-04 05:26:52
Ngụy Nguyên Kham xuống ngựa ở cửa lớn nhà họ Cố. Hắn ngẩng đầu nhìn hai chữ
Cổ phủ
trên biển cao, đoạn khẽ phải bông tuyết trên áo bào rồi mớ8i theo Cố Sùng Nghĩa vào trong phủ.
Trước kia đều là hắn tự tìm đủ loại lý do tới nhà thăm nom, hôm nay là lần đầu tiên Cổ hầu cho ngư3ời đến mời hắn tới phủ. Nghĩ tới đây, Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía Sơ Cửu, Sơ Cửu vội vàng củi xuống phủ sạch những thử bụi bặm không nên có 9đang dính trên người mình, suýt nữa còn lau sạch bỏng cả để giày, chỉ sợ Tam gia không hài lòng.
Thoắt cái đã không tìm thấy Châu Châu đầu, Lâm phu nhân không khỏi thở dài, ở trong phủ người khác còn không trói chân được Châu Châu thì đừng nói đến trong nhà mình. Có lẽ Châu Chấu còn thông thuộc ngõ ngách trong căn viện nhà mình hơn cả bà, ngoại trừ bờ tường con bé chưa trèo lên, chắc chỗ nào con bé cũng đặt chân đến rồi.
Lâm phu nhân đang định trở lại phòng chính nghỉ ngơi thì thấy quản sự đi tới:
Phu nhân, Định Ninh hầu và Trương phu nhân tới ạ.
Trương thị mới quản lý việc nhà, trước đó không thường ra khỏi phủ đi dự tiệc, ngay cả nhà mẹ cũng không hay lui tới. Có lẽ lúc nàng giới thiệu người nhà họ Đàm cho nhà bên hẻm Hoa Sen cũng không suy nghĩ nhiều. Hắn vẫn muốn chung sống hòa thuận với Trương thị, có thể vì dạo này trong nhà luôn không được bình yên, khó tránh khỏi nhiều lúc hành xử không được như ý.
Định Ninh hầu gia.
Quản sự nhà họ Cố bước đến chào hỏi:
Hầu gia nhà ta mời ngài đến thư phòng.
Nhà mẹ của mẫu phi Hoài vương chính là ở phủ Vĩnh Bình. Tuy mẫu phi của Hoài vương mất sớm, Lương thì cũng không phải con gái thế gia có tiếng tăm lừng lẫy như nhà họ Ngụy nhưng xuất thân vẫn cao quý hơn Nhị hoàng tử và quý phi nương nương một chút. Trước khi Đông cung bị phế, Hoài vương suốt ngày chỉ ở trong phủ vùi đầu học tập, nhà họ Lương cũng thuận lý thành chương về đến phủ Vinh Bình. Nếu như đồn trú đóng của Đại Chu dời xuống phía nam, phủ Vĩnh Bình sẽ càng trở nên quan trọng. Ngụy Nguyên Kham tra án ở Sơn Tây, có dính líu đến trấn Du Lâm. Như vậy là có người đang ra tay với cả Bắc Cương, gồm cả Đại Đồng, phủ Tuyên và phủ Vinh Bình. Sau khi Hoài vương làm Thái tử, có người cữu cữu như vậy hỗ trợ, chắc chắn sẽ củng cố chỗ đứng, tương lai cũng có thể đối chọi với phe phái Quý phi.
Mạch suy nghĩ được làm rõ từng chút một, Cố Sùng Nghĩa cũng không vội vàng như vừa nãy nữa, lúc này ông mới sực nhớ ra, vội gọi người hầu:
Mau cho người mang thức ăn đã chuẩn bị lên đây đi. Chúng ta ăn cơm trước rồi lại nói chuyện sau.
Đi tới cửa thùy hoa, Thôi Trinh dừng lại, dặn dò Trương thị:
Nàng hãy nói rõ tiền căn hậu quả với di mẫu.
Trương thị khẽ gật đầu, thấy Thôi Trinh định rời đi, nàng vội vàng hỏi:
Hầu gia, Hầu gia không trách thiếp chứ?
Thối Trinh nhìn thẳng vào mắt Trương thị, đáy mắt thâm trầm của hắn chợt hiện lên vẻ ôn hòa:
Ta biết nàng có lòng tốt, đi đi, không cần để trong lòng đâu.
Đàm Định Phương luôn nhắc đến chuyện phòng ngự ở Bắc Cương, rõ ràng ông ấy rất lo lắng cho vùng đất này.
Ngọn đèn trên án thư ảnh vào trong mắt Cố Sùng Nghĩa, hồi lâu sau, ông mới nhìn về phía Ngụy Nguyên Kham:
Nghe thì quả thực khó phân biệt thật giả.
Cố Sùng Nghĩa cẩn thận nhớ lại vẻ mặt của Đàm Định Phương lúc nói những lời này, có vẻ như Đàm Định Phương không nói dối, có điều...
Cố Sùng Nghĩa nói:
Có thể nhìn ra Đàm Định Phương vẫn còn giấu giếm một ít nội tình, chắc là chuyện có liên quan đến Đại Ninh. Sau vụ phản loạn của Lương Vương, binh lực Đại Chu không đủ quân tự, không kịp thời sửa chữa xong thành trì, chỉnh đốn Vệ sở. Đàm Định Phương đưa văn thư của Bộ Hộ cho ta xem, xung quanh Đại Ninh gần như không thu được một hạt thóc gạo nào. Bắc Cương có Đại Ninh là có thể giữ Đại Đồng, phủ Tuyên. Sau khi mất Đại Ninh, Bắc Cương tất nhiên bất ổn.
Ánh mắt Trương thị run lên, nàng hành lễ với Thời Trinh:
Đa tạ Hầu gia.
Nói xong, nàng cầm khăn tay khẽ lau khỏe mắt.
Thôi Trinh nhìn Trường thị đi khỏi, chân mày hơi nhíu lại. Hắn nghe nói chuyện hôn sự của Đàm Tử Canh với nhà bên hẻm Hoa Sen là Trường thị đề cập trước, trong lòng không khỏi nặng nề nên lúc nói chuyện với Trường thị, giọng điệu hắn có phần bực bội. Thế là Trường thị khóc lóc một trận, sau đó xin hắn cùng đến phủ Hoài Viễn hầu nói cho rõ ràng chuyện này.
Nói xong, quản sự đi trước dẫn đường, vẫn không quên nói rõ:
Lão gia đang tiếp khách khác trong thư phòng.
Thôi Trinh dừng lại theo bản năng:
Là ai?
Quán sự đáp:
Tam gia nhà họ Ngụy ạ.
Thôi Trinh hơi nheo mắt, Ngụy Nguyên Kham? Di phụ gặp Ngụy Nguyên Kham vào lúc này là vì vụ án ở hẻm Hoa Sen sao? Bây giờ di phụ tin tưởng nhà họ Ngụy thế cơ à?
Lâm phu nhân nhìn bông tuyết bay lả tả, thầm nghĩ sao hôm nay tất cả cùng đến thế này? Trinh ca nhi đến tám phần cũng là vì lo lắng chuyện ở hẻm Hoa Sen.
Mau đi nói với Hầu gia một tiếng.
Lâm phu nhân dặn:
Mời Trương phu nhân vào phòng ta, trời lạnh thế này, Trinh ca nhi cũng không biết thương thê tử, lại còn đưa cả Trương phu nhân tới làm gì?
Cố Minh Châu không khỏi nhíu mày. Đây là nhà cô cơ mà, sao cô phải hâm mộ Ngụy đại nhân ngồi trong thư phòng?
Bảo Đồng thì thầm vào tai cô:
Lần sau đại tiểu thư đến nhà họ Ngụy cũng phải ăn nhiều điểm tâm vào.
Ngụy đại nhân ăn nhiều quá, thế này mà thường xuyên đến nhà, cô cứ cảm thấy đại tiểu thư bị thiệt rồi.
Cố Sùng Nghĩa và Ngụy Nguyên Kham vào6 ngồi trong thư phòng, quản sự bưng tới hai chén trà rồi rón rén khép cửa lui ra ngoài.
Lúc này, Cố Sùng Nghĩa mới nhìn về phía Ngụy N5guyên Kham:
Đàm Định Phương nói có người đang âm thầm đối phó với ông ấy, Đàm Tử Canh bị người ta vu oan. Ông ấy còn nhắc đến trận chiến của Triệu lão tướng quân ở Đại Ninh, đại khái là cũng tương tự như những gì Bộ Binh điều tra được lúc đó. Khi ấy Triệu lão tướng quân lệnh cho ông ấy giữ cửa Cổ Bắc. Ông ấy dùng hỏa khí của cửa Cổ Bắc để đối phó với Thát Đát, sở dĩ ông ấy hiểu về hỏa khí như thế là nhờ con gái của Bạch quan chính, Bạch đại tiểu thư.
Về phần Hầu gia, ông có muốn để Ngụy tam gia và Trinh ca nhi gặp mặt hay không không liên quan gì đến bà. Hầu gia lén lút dẫn người ta về, bây giờ vừa hay đụng mặt, khó lòng vẹn cả đôi đường. Muốn bỏ mặc Ngụy tam gia để đi nói chuyện với Trinh ca nhi trước hay là dứt khoát kéo bọn họ vào một chỗ thì cứ để Hầu gia toàn quyền quyết định.
Thôi Trinh dẫn Trượng phu nhân vào nhà họ Cổ.
Cố Minh Châu nhìn quản sự bừng hộp đựng thức ăn từ nhà bếp chính đưa lên thư phòng ở tiền viện. Tuy các món không quá linh đình nhưng đầu bếp làm rất tinh tế, nhất là bánh hoa quế, bên trên còn phủ một lớp bột nếp, không quá ngọt mà lại làm bánh mềm hơn.
Cố Minh Châu nuốt miếng bánh hoa quế trong miệng xuống, nhân lúc ma ma quản sự không chú ý là cô có thể chạy tới tiền viện. Có điều bên ngoài thư phòng ở tiền viện quá lạnh, quả thực không thích hợp nấp ở đó nghe lén. Ngụy đại nhân vẫn là sướng nhất, được quang minh chính đại ngồi trong phòng ăn cơm, uống trà với cha.
Cố Sùng Nghĩa nhìn Ngụy Nguyên Kham:
Đàm Định Phương túm chặt lấy Đại Ninh không buông, cản đường Lương Tri An nên Lương Tri An mới nghĩ cách tiêu diệt Đàm Định Phương ư?
Cố Sùng Nghĩa mừng thầm trong bụng, ông giơ tay vỗ lên người Ngụy Nguyên Kham một cái. Bây giờ nghĩ lại thì ý Đàm Định Phương chính là như vậy. Từ lúc rời khỏi nhà họ Đàm, ông ấy còn nhắc nhở Cố Sùng Nghĩa phải góp sức cho biên cương Đại Chu.
Hầu gia.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Ngài có biết cữu cữu của Hoài vương nhậm chức ở đâu không?
Cố Sùng Nghĩa chỉ nghĩ đến chuyện phòng thủ vùng quan trọng Bắc Cương, Ngụy Nguyên Kham bỗng nhiên nhắc đến cữu cữu của Hoài vương, lớp sương mù dày đặc trong đầu Cố Sùng Nghĩa như tức thì bị xua tan, hai mắt ông cũng sáng bừng lên.
Ngụy Nguyên Kham nói tiếp:
Cữu cữu của Hoài vương Lương Tri An từng làm việc ở Bộ Binh, sau đó chuyển đến Bộ Công, bây giờ đang đảm nhiệm chức tri phủ phủ Vĩnh Bình. Sau khi triều đình từ bỏ Đại Ninh, phòng tuyến phải dời xuống phía Nam, dọc đường Đông Bắc, phủ Vĩnh Bình đứng mũi chịu sào. Mỗi năm triều đình đều phát lượng lớn quân tự tăng cường phòng ngự cho phủ Vinh Bình, dùng để gia cố tường thành, rèn luyện khí giới, còn phải phải thêm binh mã đi chặn giữ.
Đi thôi.
Cố Minh Châu nói:
Chúng ta đến thư phòng nhỏ ở hậu viện.
Ngụy đại nhân và cha nói chuyện xong chắc chắn ngài ấy sẽ lén đến thư phòng tìm cô. Hiện tại vụ án đang vào thời khắc then chốt, dù sao ngài ấy cũng phải truyền đạt lại cho cô những tin tức đã nghe ngóng được.
Cố Minh Châu dẫn Bảo Đồng đi thẳng về phía hậu viện:
Cho người đi nói với mẹ một tiếng, cứ bảo ta đọc sách trong thư phòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.